Ba ngày sau, Quý Trì gọi điện cho Tống Lâm.
Địa điểm Quý Trì chọn là một quán bar Omega. Cậu đã bao một gian phòng đắt nhất.
Bên trong, đủ loại pheromone ngọt ngào trộn lẫn vào nhau. Ánh đèn rực rỡ quét qua các khuôn mặt say sưa cười nói vui vẻ, tất cả tràn ngập mùi vị xa hoa phù phiếm.
Không gian ồn ào náo nhiệt mà thoang thoảng hương thơm.
Quý Trì liếc nhìn hàng Omega đứng trước mặt rồi nhìn Tống Lâm.
Những Omega này đều xinh đẹp như búp bê BJD.
Trong số đó, có người trời sinh quyến rũ, hoặc có người xinh đẹp đáng yêu, rụt rè yếu đuối, gợi cảm táo bạo hay lạnh lùng hờ hững,... khiến ai nhìn vào cũng phải mê mẩn.
Quý Trì cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, hỏi: "Đoán xem tao thích kiểu nào?"
Tống Lâm mím môi; anh ta vẫn luôn biết Quý Trì thích Omega ngọt ngào, đáng yêu.
Nhưng không ngờ hôm nay cậu lại công khai chọn người hầu rượu.
Quý Trì được xem là quân tử. Cậu không bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác.
Nếu không thích, cậu sẽ dứt khoát từ chối.
Trong lúc nhất thời, Tống Lâm tự hỏi liệu có phải Quý Trì đã biết chuyện gì hay không?
Có lẽ cậu ấy đã biết nên mới cố tình đưa anh ta đến đây để ngầm ám chỉ anh ta đừng vượt quá giới hạn.
"Tao không biết."
Tống Lâm thản nhiên trả lời.
Quý Trì nghe thấy lời này thì ngay lập tức đứng dậy đi đến hàng Omega đang đứng trước mặt.
Cậu nắm lấy tay của một Omega nhìn có vẻ dễ thương, nói: "Người này, tôi thích kiểu người này."
Lời nói của Quý Trì vô cùng kiên định.
Cậu vừa nói vừa liếc nhìn Tống Lâm: "Hôm nay tao thanh toán, tao sẽ đưa nhóc đáng yêu này về nhà.”
“Mày cứ uống từ từ.”
Đột nhiên nghe Quý Trì nói như vậy làm Tống Lâm siết chặt ngón tay nhưng anh ta không có lý do gì để ngăn cản Quý Trì.
Cậu ấy là Alpha và cậu ấy có thể tùy ý tìm bất cứ loại Omega nào cậu ấy muốn.
Tống Lâm bưng ly rượu trước mặt nhấp một ngụm mà không đáp lại lời của Quý Trì.
Quý Trì nói xong rồi ôm lấy nhóc Omega bước ra ngoài.
Khung cảnh xa hoa trụy lạc dần tan.
Sau khi kéo Omega ra khỏi quán bar, Quý Trì lập tức buông tay nói: “Xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi."
Omega cụp mắt xuống, không dám nhìn Quý Trì: "Không… không sao đâu anh."
Quý Trì lấy từ trong túi điếu thuốc mới mua hôm nay ra châm lửa hút vài hơi.
Không biết tại sao mà trước kia cậu chưa bao giờ mua thuốc lá nhưng bây giờ lại dùng.
Có lẽ do dạo gần đây cậu lo lắng nhiều quá khiến bản thân không thể bình tĩnh được.
Màn khói trắng nhẹ len lỏi vào không gian xung quanh cậu.
Omega khẽ ho khi ngửi thấy mùi khói, Quý Trì lập tức dập điếu thuốc và nói: "Nếu em khó chịu, tôi sẽ không hút thuốc."
"À." Nhan Lạc làm việc ở quán bar quanh năm nhưng lâu lắm rồi cậu ta mới thấy một Alpha quan tâm đến cảm xúc của mình như vậy.
Cậu ta có chút kinh ngạc nói: “Không đâu, không sao cả… nhưng dù sao anh nên ít hút thuốc mới tốt."
Quý Trì nhếch môi cười tự giễu.
Cậu lấy từ trong túi ra một xấp tiền và thẻ phòng đưa cho Omega trước mặt:
"Em nhớ Alpha vừa đi cùng tôi chứ? Cậu ta nhất định sẽ hỏi em chuyện xảy ra giữa tôi và em, khi được hỏi thì em chỉ cần nói …"
Nhan Lạc nghe được Quý Trì nói rồi nhìn vào thẻ phòng khách sạn trên tay.
Cậu ta gần như hiểu ra ngay lập tức: "Nói là chúng ta đã ngủ cùng nhau sao?"
Nhiều năm làm bạn như vậy đã khiến Quý Trì nhìn thấu Tống Lâm là người thế nào.
Tâm tư anh ta sâu sắc mà cẩn trọng kín đáo, anh ta sẽ bất chấp mọi giá để đoạt lấy thứ mà anh ta muốn.
Cậu đã tận mắt thấy Tống Lâm gài bẫy người khác vào tù vì tranh chấp quyền sở hữu đất.
Quý Trì chưa bao giờ có xung đột lợi ích với Tống Lâm nên cậu luôn thấy Tống Lâm luôn đối xử rất tốt với cậu.
Nhưng đến lúc này Quý Trì mới nhận ra rằng lòng tốt của anh ta có mục đích riêng.
Cậu chỉ muốn dập tắt ý nghĩ này của Tống Lâm.
Omega thấy Quý Trì không phủ nhận thì mím môi nói: "Em biết rồi, anh."
"Mặc dù em không có làm dịch vụ này nhưng nếu anh cho em nhiều tiền như vậy em có thể bán mình để lấy tiền!"
"Cảm ơn." Quý Trì bật cười.
"Reng…”
Lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Nhan Lạc vang lên.
Cậu ta nhận cuộc gọi, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bây giờ? Lập tức gửi qua à?"
Omega cau mày cầm điện thoại nhìn quanh trên đường.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!"
Sau khi Nhan Lạc cúp điện thoại, cậu ta lo lắng nói với Quý Trì: “Anh ơi, lời anh vừa nói nghĩa là em có thể đi rồi phải không?”
Quý Trì gật đầu: “Đương nhiên, em có việc thì đi đi.”
Sau khi được xác nhận, Nhan Lạc mỉm cười cảm kích với Quý Trì với khuôn mặt mềm mại, đáng yêu.
Sau khi Nhan Lạc chạy đi một lúc rồi mà Quý Trì vẫn nhìn thấy cậu ta đang sốt ruột cố bắt xe bên đường nhưng không có xe nào dừng lại.
Vốn dĩ hôm nay cậu cũng không thể về được nên Quý Trì đã lái xe thẳng đến trước mặt Omega và hỏi: “Em định đi đâu, anh đưa em đi.”
“Thật sự có thể sao?” Tuy Nhan Lạc hỏi vậy nhưng vì quá lo lắng nên cậu đã mở cửa ngồi vào ghế sau: “Anh đưa em về nhà trước, sau đó đến viện nghiên cứu CE ở Giang Thành nhé.”
Ừ?
Viện nghiên cứu CE?
Quý Trì không nghĩ tới Nhan Lạc lại tới chỗ này.
"Em…" Quý Trì ngờ vực định hỏi lại.
Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì Nhan Lạc đã hiểu ý nói ngay:
“À.” Nhan Lạc mỉm cười: “Em chỉ là đi giao đồ thôi.”
“Em chỉ mới tới đó có hai lần à.”
Người có thể đến viện nghiên cứu CE để giao đồ cũng rất ngầu nha!
Quý Trì nhớ rằng cậu đã nộp đơn xin nhập học 20 lần nhưng đều bị từ chối.
Lúc đó ba của cậu ra mặt cũng không có tác dụng.
Điều này khiến cậu phải nhìn Nhan Lạc bằng ánh mắt khác.
Theo lời chỉ dẫn của Omega, Quý Trì đưa cậu ta về nhà thì thấy có người mang một chậu bonsai lớn từ căn phòng đổ nát để vào xe.
“Xin lỗi anh, đồ đạc của em có thể sẽ làm xe anh bị dính bùn. Nếu làm bẩn xe, em sẽ lau sạch cho anh.” Omega xấu hổ ôm chậu cây nói.
“Không sao đâu.” Quý Trì vô tư trả lời, cậu không hỏi gì thêm mà trực tiếp lái xe về hướng viện nghiên cứu.
Cậu đưa người đến tận cổng vào phòng thí nghiệm.
Với lý do mang đồ lên...
Đến rồi! Lúc trước đến cái cửa sổ cậu cũng không thể chui vào nhưng không ngờ hôm nay cậu vào được vì một vốc bùn.
Quý Trì luôn mơ ước được đến thăm trung tâm Nghiên cứu CE.
Đây là trung tâm Pheromone Quốc gia, mọi thứ đều được bảo mật kĩ càng. Không hợp lý!
Nhưng cậu rất phấn khích.
Nhan Lạc đi tới một văn phòng lớn trang nhã với cách bài trí tối giản, có lẽ chủ nhân căn phòng này là người cẩn thận tỉ mỉ, có tác phong nghiêm túc.
"Viện trưởng Hoắc, em mang tinh thạch tới rồi." Omega gõ gõ cửa văn phòng cửa kính cực lớn và nói.
"Mời vào." Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên nhưng làm ánh mắt Quý Trì cứng ngắc, cậu cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc.
Quý Trì:???