Chương 23: Sợ Tôi Sao?

Vẻ mặt Chu Khí đầy vẻ khϊếp sợ, hai mắt tròn xoe như bị mất hồn: “Mẹ kiếp….”

Anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, bị lời nói của Hoắc Tẫn làm cho nổ tung.

“Cậu nói thật đấy à? Tôi đến đây là để trêu cậu, vậy mà cậu lại nói thật à?”

Hoắc Tẫn cầm lấy ly nước trước mặt uống một ngụm: “Vậy cậu cho rằng tôi sẽ nói gì?”

“Không phải cậu ghét nhất khi bị người khác tung tin đồn về cậu sao?”

Hoắc Tẫn tựa lưng vào ghế ngồi, dáng vẻ lười biếng nhưng uy quyền khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

“Người khác muốn nói gì đó là quyền tự do của họ, tôi không có quyền can thiệp vào, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến lợi ích của tôi là được, đó là nhân quyền.”

Chu Khí nuốt một ngụm nước miếng: “Sao tôi cảm thấy trạng thái này của cậu…….”

“Cậu mong người ta lan truyền đi thì có?”

Nói xong Chu Khí bật cười ra tiếng, dường như đã tìm ra được chút manh mối.

“Nếu đã như vậy! Thì tôi cũng không ngại bị người ta lan truyền tin đồn đâu.”

Chu Khí nhìn đống tài liệu của tập đoàn Bác Thân đang đặt trên bàn Hoắc Tẫn.

Độ dày ước chừng của nó cao bằng một chiếc bình giữ nhiệt.

“Này.” Chu Khí chỉ vào chồng tài liệu đó.

Lại một lần nữa xác định: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Hoắc Tẫn lạnh lùng nhìn qua, “Nếu cậu thật sự không có việc gì làm, tôi có thể sắp xếp cho cậu chút việc để làm.”

“Ví dụ như cái gì? Nếu là tổng hợp kế hoạch của hạng mục mới, thì tôi có thể viết thư đề cử bản thân.” Chu Khí cười nịnh nọt

Hoắc Tẫn bình tĩnh nói: “Cô lao công xin nghỉ phép, văn phòng này tôi giao cho cậu phụ trách một tuần, giao cho người khác tôi không yên tâm.”

Chu Khí: ????

Anh ta lập tức đứng dậy: “Tạm biệt ngài.”

Hoắc Tẫn thấy người nào đó chuẩn bị bỏ chạy, anh xoay xoay cán bút trong tay: “Làm nhiều vào, bớt tò mò lại.”

“Vâng vâng vâng!” Chu Khí vừa gật đầu vừa lui về phía sau: “Vậy có thể lan truyền tin đồn không?”

Hoắc Tẫn: “Không thể.”

Người khác nói thì còn được, chứ cái miệng của Chu Khí mà bịa chuyện thì…

Chỉ sợ chưa đến mấy ngày đã truyền đến tai ông cụ Quý rồi.

“Tại sao?”

“Vẫn chưa theo đuổi được à?” Vẻ mặt Chu Khí bất thường, còn có chút muốn cười.

Chỉ là một Alpha thôi vậy mà Enigma cũng không theo đuổi được, thật thú vị! Trong xã hội này, ai mà không muốn chọn người ưu tú chứ.

Loại Enigma cực phẩm trăm năm khó gặp này, đủ để khiến nhiều người từ bỏ tất cả mọi thứ để bám lấy.

Huyết mạch vương giả áp chế tất cả mọi thứ, cho dù là Alpha hay là Omega cũng không thể kháng cự được.

Nhưng nếu là một tiểu thiếu gia kiêu ngạo sống trong nhung lụa…

Hai mắt Chu Khí sáng lên.

Đúng là không được thật.

Nghĩ đến đây, Chu Khí đột nhiên cười lớn.

Hoắc Tẫn nheo mắt: “Buồn cười lắm à?”

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng của Hoắc Tẫn, anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt của anh.

Sau khi người rời đi, Hoắc Tẫn cầm tập tài liệu xin xét duyệt của tập đoàn Bác Thân lên.

Quý Trì đã sắp xếp lại cẩn thận, mỗi loại thuốc đều được phân loại ra và được ghim lại cẩn thận.

Tổng cộng có 26 mẫu.

Nếu viện nghiên cứu CE đồng ý kiểm tra, vậy thì mỗi loại đều cần phải có người phụ trách ký tên để chịu trách nhiệm.

Hoắc Tẫn cầm lấy cây bút bên cạnh.

Ký tên lên những tờ tài liệu cần kiểm tra.

Nét chữ cứng cỏi, phóng khoáng giống như con người anh, ôn nhuận nhưng cũng ẩn chứa một cảm giác áp bức có vài phần nguy hiểm.

Bên ngoài phòng nghỉ có một lớp rèm chắn, lúc anh đi ra ngoài cố tình tạo ra tiếng động lớn.

Lúc này Quý Trì ở trong phòng nghỉ đang suy nghĩ về những lời Hoắc Tẫn vừa nói.

Theo tính cách của Hoắc Tẫn…

Chắc là vì lười giải thích mấy chuyện này nên mới nói như vậy.