“Có chuyện gì không?”
Quý Trì: “Anh Hoắc, bây giờ anh có thời gian không?”
Giọng điệu của Quý Trì vẫn tính là lịch sự.
Quý Trì: “Tôi có thể lên trên đó không?”
Điện thoại của Quý Trì vừa rung lên một chút trước khi màn hình đen lại.
Hoắc Tẫn: “Không có ở phòng thí nghiệm.”
Hoắc Tẫn: “Chờ tôi hai phút.”
Quý Trì đáp lại bằng một chữ “Được” rồi cậu đứng ở bậc thang nhỏ trước cửa phòng thí nghiệm.
Hôm nay, tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu Hoắc Tẫn còn từ chối, thì Bác Thân sẽ chỉ có chờ chết.
Trong lòng Quý Trì có chút phiền muộn.
Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi, đi đến góc khuất rồi châm lửa, khói thuốc mỏng mịn che đi tầm mắt, nhưng nicotin không thể xua tan tâm trạng khó chịu.
Vừa hút hai hơi, Quý Trì cúi mắt xuống thấy đôi giày của mình bị bao phủ bởi một cái bóng.
Khi ngẩng đầu lên, cậu chưa kịp đưa điếu thuốc vào miệng thì đã bị người đàn ông trước mặt cướp mất rồi dập tắt.
Là Hoắc Tẫn.
Anh dập tắt điếu thuốc của Quý Trì, đối diện với ánh mắt của cậu, làn khói nhanh chóng tan đi, miếng băng dán trên khuôn mặt trắng trẻo của Quý Trì càng trở nên nổi bật.
Vì vết thương theo chiều dọc nên dù dán thế nào cũng không khỏi lộ ra chút dấu vết.
Nhìn thoáng qua vẫn thấy vết đỏ ẩn hiện.
Hoắc Tẫn đứng thẳng trước mặt Quý Trì, cả khung cảnh đột nhiên hài hòa lạ thường.
Quý Trì thấy anh ném đầu thuốc vào thùng rác, đôi môi hé mở nhưng không nói được lời nào.
Trong lòng bực bội.
Ánh mắt của Hoắc Tẫn khi nhìn Quý Trì khiến cậu có cảm giác như mình là học sinh làm sai chuyện bị giáo viên bắt quả tang.
Rõ ràng Hoắc Tẫn không nói gì, nhưng Quý Trì vẫn có cảm giác như nghe thấy anh đang chất vấn:
Sao lại không ngoan vậy?
“Tôi không thích mùi này.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Tẫn vang lên.
“Từ nay đừng hút thuốc trước mặt tôi.”
Quý Trì lúc này có việc cần Hoắc Tẫn, đương nhiên không thể trái ý anh.
Cậu ngừng lại một giây rồi ngoan ngoãn đáp: “Được...”
Vừa dứt lời, cậu thấy Hoắc Tẫn đưa tay ra, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mang vẻ lạnh lùng nhiều hơn sự ấm áp.
Ban đầu Quý Trì không hiểu ý anh là gì.
Đến khi phản ứng lại, cậu nhíu mày, rồi lấy ra cả gói thuốc và bật lửa từ túi áo đưa cho Hoắc Tẫn.
Đúng là giống như đang nộp đồ cấm vậy.
Có khi nào Hoắc Tẫn xuất thân là giáo viên kỷ luật?
Sau khi nhận lấy thuốc, Hoắc Tẫn cúi đầu nhìn vào vết thương trên mặt Quý Trì: “Bị sao thế?” Ánh mắt Quý Trì lóe lên, trốn tránh anh: “Bị ngã.”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Tẫn nhìn xuống, ánh mắt lướt qua vết trầy xước trên mặt Quý Trì, cuối cùng không nói gì thêm.
Quý Trì nhanh chóng lấy tài liệu từ trên xe, đi thẳng vào cổng phòng thí nghiệm.
Khi hai người đến văn phòng của Hoắc Tẫn, Quý Trì đặt chồng tài liệu lên bàn anh.
“Có thể sẽ mất thời gian để xem qua.”
Hoắc Tẫn ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, anh kéo một chiếc ghế gần đó lại.
Giọng anh không cho phép phản đối, ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Quý Trì nghe lời ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tẫn, tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó với mình.
Điều Quý Trì không ngờ là vừa ngồi xuống, tay Hoắc Tẫn đã nắm lấy cằm của cậu!
Động tác của anh rất nhẹ, không mạnh mẽ, thô bạo, nhưng vẫn khiến Quý Trì cảm thấy không thể quay đi nơi khác.
Đây chính là áp lực của kẻ mạnh sao?
Hoắc Tẫn giữ lấy cằm Quý Trì, tay còn lại xé miếng băng dán trên mặt cậu.
Vết thương rõ ràng do xung đột gây ra.
Không nghiêm trọng lắm, nhưng Quý Trì chưa xử lý, chỉ dán tạm miếng băng cá nhân.
"Hoắc Tẫn..."
Quý Trì định nói gì đó, nhưng đã bị Hoắc Tẫn cắt lời.
Giọng nói trầm khàn quyến rũ của Hoắc Tẫn không cho cậu lựa chọn nào khác, khiến Quý Trì ngoan ngoãn nghe lời hơn: "Đừng động đậy."
Quý Trì siết chặt đầu ngón tay, không nhúc nhích.
Hoắc Tẫn lấy bông iot từ ngăn kéo, nhẹ nhàng lau vết thương cho Quý Trì, sau đó bôi thêm một loại kem dưỡng trong suốt.
"Lớp biểu bì trên mặt khá mỏng, em đã có hiện tượng dị ứng nhẹ rồi."
Hoắc Tẫn buông mặt Quý Trì ra, ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào cằm cậu trước khi rút lại, để lại chút dư vị ấm áp thêm vài giây.
Hoắc Tẫn bình thản nói, "Để tránh dị ứng nặng hơn, đừng dán băng cá nhân nữa, khoảng một tuần sẽ lành."
Quý Trì hơi sững sờ, cảm nhận được vết thương lạnh buốt do thuốc vừa thoa, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
"Tôi... hiểu rồi..." Quý Trì cảm thấy toàn thân mình căng thẳng.
Hoắc Tẫn bôi thuốc rất gần, gần như sắp hôn đến nơi vậy.
Mùi hương thoang thoảng từ Hoắc Tẫn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, khiến Quý Trì vẫn còn bối rối ngay cả khi anh đã buông cậu ra.
Hoắc Tẫn khẽ “Ừ” một tiếng, nhìn tài liệu của Quý Trì đem đến trên bàn: "Tôi còn một bản báo cáo phải hoàn thành."
Quý Trì khẽ nháy mi mắt dài, "Không sao, em có thể đợi."
"Phải đợi một chút." Hoắc Tẫn nhìn quanh: "Em ở đây chơi một lát, xong việc tôi sẽ gọi."
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên đến đây, Quý Trì đã muốn được nhìn ngắm khắp nơi.
Một bên văn phòng của Hoắc Tẫn có hàng chục tầng mẫu thử nghiệm.
Anh còn nuôi đủ loại thực vật, có lẽ là sở thích cá nhân của anh.
Còn có các mẫu sống mà chỉ có thể điều chỉnh thông qua các yêu cầu từ viện nghiên cứu.
Đối với một sinh viên mê say học thuật, văn phòng này quả là thiên đường.
Chưa kể đến việc được tham quan phòng thí nghiệm CE.
Nghe Hoắc Tẫn nói vậy, Quý Trì đồng ý, nhưng thấy Hoắc Tẫn bận rộn với công việc khác mà chưa xem qua tài liệu mình mang đến, cậu đứng dậy.
Phía bên văn phòng của Hoắc Tẫn có một phòng nhỏ, khiến Quý Trì hoa mắt.
Bên trong có đủ loại thiết bị công nghệ cao phát ra ánh sáng lam tím.
Dưới mỗi dãy thiết bị là các kết quả thử nghiệm và nhiều hộp nhỏ với dòng chữ “tạm ngưng”.
Cũng không thể nhìn nhiều.
Ở đây thậm chí còn nuôi dưỡng được pheromone có tính công kích của Alpha.
Cả khả năng phân hóa lần thứ ba của Alpha cũng đang được nghiên cứu.
Quý Trì run rẩy lấy điện thoại ra.
Cậu liếc nhìn Hoắc Tẫn.
Như đoán được ý định của Quý Trì, Hoắc Tẫn không quay đầu lại mà nói: "Có thể chụp."
Lời nói bất ngờ của Hoắc Tẫn khiến Quý Trì chụp ngay một bức ảnh.
Ánh mắt của Quý Trì tối lại, cậu vừa vô tình chụp được cảnh Hoắc Tẫn ngồi tại bàn làm việc viết báo cáo.
Ánh nắng nhẹ nhàng rải lên người anh, bàn tay cầm bút mạnh mẽ đầy sức sống.
Chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mặc trên người anh lại toát lên cảm giác thanh lịch khó với tới.
Gương mặt ôn hòa, chăm chú lại nghiêm nghị.
Quý Trì nhanh chóng xoay người.
Sau đó bấm nút xóa ảnh, ngập ngừng vài giây rồi xác nhận.
Rõ ràng rất đẹp.
Hoắc Tẫn là kiểu người cổ hủ, chắc chắn sẽ không thích chụp ảnh, huống hồ lại chụp đẹp thế này.
Quý Trì tiếp tục đi một cách tự nhiên.
Ở phòng thí nghiệm của Hoắc Tẫn một giờ, Quý Trì đã trải qua nhiều lần ngạc nhiên đến choáng ngợp, chụp tổng cộng một trăm tám mươi bức ảnh.
Khi Quý Trì bước ra từ phòng nhỏ, Hoắc Tẫn vẫn đang tập trung vào công việc của mình.
Tâm trạng Quý Trì bất giác tụt xuống.
Cậu không thể giục anh được.
Hoắc Tẫn đã hứa sẽ xem qua, nhưng đợi mãi tài liệu của cậu vẫn còn trên bàn.
Quý Trì vừa nãy còn phấn khích, giờ cảm thấy chán nản, không còn hứng thú tham quan nữa.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế mềm phía sau Hoắc Tẫn.
Làn hương lành lạnh thoang thoảng của gỗ tử đàn bao quanh.
Quý Trì cúi đầu nhìn vào ghế.
Cậu đoán rằng khi bận rộn, Hoắc Tẫn chắc chắn thường xuyên ngủ lại ở phòng thí nghiệm này.
Mặc dù mùi hương không nồng, nhưng đủ để khiến Quý Trì cảm thấy dễ chịu, thậm chí buồn ngủ vì đêm qua thiếu ngủ.
Ngồi thêm vài phút, cậu đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Quý Trì nhìn bóng lưng của Hoắc Tẫn với ánh mắt mơ màng, ngồi ở mép ghế một lúc.
Cuối cùng, cậu ôm gối mềm, dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Hoắc Tẫn đặt tài liệu xuống và quay lại, anh thấy Quý Trì đang ngủ say, gương mặt ngoan ngoãn.
Ánh nắng chiếu xuống mái tóc cậu, tạo thành những mảng sáng rực rỡ, khiến con người ta bị cuốn vào mà không hề hay biết.