Quý Trì chạy rất nhanh.
Cậu không cần nữa.
Cậu có thể sống cùng thỏ bông nhỏ kia qua ba năm.
Không cần liên quan tới nhau quá nhiều.
Nếu ngửi hương pheromone mãnh liệt như vậy quá nhiều.
Pheromone trên người thỏ bông nhỏ sẽ như muối bỏ biển.
Cậu sẽ không sống nổi.
Cũng sẽ không chịu đựng nổi...
Sau khi Quý Trì xuống dưới lầu lại lao đầu chạy thêm một đoạn.
Cuối cùng cũng không biết dừng ở nơi nào.
Cả người Quý Trì tựa ở mặt tường, lúc này cậu như mất hết sức lực, cả người mềm nhũn.
Càng bởi vì thoát khỏi phạm vi pheromone mình thích mà trở nên nôn nóng phiền muộn.
Quý Trì hít sâu, không khí mát lạnh nhưng không thể làm dịu tâm trạng lúc này của cậu chút nào.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Quý Trì không nhìn, điện thoại lại vang lên vài tiếng.
Quý Trì lấy điện thoại ra mở khóa, là tin nhắn WeChat của Hoắc Tẫn gửi tới.
Hoắc Tẫn: Vừa rồi cho tôi xin lỗi.
Hoắc Tẫn: Tôi chỉ xuất phát từ ý tốt thôi, không nghĩ sẽ khiến em bối rối như thế.
Hoắc Tẫn: Em về nhà chưa?
Quý Trì cầm điện thoại, bởi vì hơi dùng lực bóp nên tay cậu nổi gân xanh.
Cậu không biết trả lời Hoắc Tẫn như thế nào.
Enigma ấy có thể cảm nhận được một nửa nỗi lòng của người kia.
Hẳn là anh cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt thôi.
Quý Trì không có lý do gì để trách cứ anh.
Càng không nói ra được mình ghét hương pheromone của Hoắc Tẫn như vậy.
Quý Trì cầm điện thoại trả lời mấy chữ rồi tắt điện thoại.
Quý Trì: Tôi về nhà rồi.
Quý Trì: Ngày mai tôi sẽ mang tài liệu tới.
Vừa cất điện thoại.
Lúc này một cặp tình nhân chợt xuất hiện trước mắt cậu.
Hai người cãi nhau kịch liệt.
Từ khi bước ra khỏi cửa hàng mẹ và bé kia họ đã cãi vã rồi.
Là một Alpha mặc âu phục và một Omega ngoan ngoãn.
Sở dĩ cậu chú ý tới cặp đôi đó là bởi vì trên cổ Alpha kia có thẻ làm việc của tập đoàn Bác Thân.
Cậu ta là nhân viên công tác của tập đoàn Bác Thân.
“Con vẫn có thể đến với chúng ta lần nữa, khi không em bướng bỉnh như vậy làm gì?” Giọng nói tên Alpha có chút nóng nảy, rõ ràng là đang quát tháo vào mặt người ta.
Phía sau cậu ta, Omega kia đang siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng bác sĩ nói nếu em không giữ lại đứa con, sau này em rất khó có thể mang thai…”
Giọng điệu của Omega mang theo khẩn cầu nhưng lại vô cùng kiên định.
Tên Alpha đang nổi giận kia dừng bước xoay người nhìn về phía Omega phía sau.
Sắc mặt cậu ta âm trầm: “Chỉ là rất khó thôi chứ không phải là không thể có con nữa, em cứ bày cái thái độ này cho ai xem!”
Omega yếu ớt nhưng vẫn kiên trì: “Em muốn giữ đứa bé này…”
“Anh không muốn!”
“Hiện tại công việc của anh đang trong thời kỳ thăng tiến, em làm vậy sẽ làm chậm trễ công việc của anh, em hiểu không?”
Rõ ràng sắc mặt của Alpha đang rất tức giận, pheromone trên người gã đàn ông đó đột nhiên phóng ra một cách mãnh liệt.
Chèn ép Omega trước mặt cậu ta.
Cảm giác đó giống như sức mạnh vô hình nặng ngàn cân, khiến cho Omega của cậu ta mất hết sức lực, Omega kia chỉ có thể vô lực nhìn cậu ta.
Chỉ trong chớp mắt, Omega trước mặt cậu ta khuỵu xuống, ngã trên mặt đất, nước mắt trong đôi mắt hạnh ấy trào ra.
Nước mắt của Omega rơi xuống từng giọt từng giọt, giọng nói nghẹn ngào, kèm theo đó là sự khó chịu khi bị Alpha áp chế: “Em không có quyền lựa chọn đúng không?”
“Đương nhiên!” Tên Alpha đó cáu gắt mở miệng.
Quý Trì nghe cuộc trò chuyện hai người kia, cậu không cách nào hình dung tâm trạng của mình.
Sự áp chế của pheromone đã ăn vào từng mạch máu.
Kẻ yếu chỉ có thể phục tùng.
Quý Trì đã từng tận mắt chứng kiến khi Lâm Tuấn và Quý Thịnh Minh cãi nhau.
Vì tức giận mà Quý Thịnh Minh đã phóng thích pheromone áp chế.
Ba cậu không cho phép Omega của mình không nghe lời, càng không thể có quá nhiều ý kiến trái với ý mình.
Ông không cho phép Lâm Tuấn có quyền cãi mình.
Đơn giản thôi, ông là một Alpha.
Quý Trì quá sợ hãi.
Bởi vì khi cậu ở trước mặt Hoắc Tẫn, cậu chính là kẻ yếu.
Nếu như Hoắc Tẫn đối đãi với mình giống như tên Alpha này.
Cậu căn bản không có sức kháng cự.
Quý Trì hít sâu một hơi, tâm tình tích tụ không tìm thấy chỗ phát tiết.
Cậu sải bước đi đến trước mặt Alpha và Omega vừa đi ra từ cửa hàng mẹ và bé kia.
Quý Trì đứng chắn trước mặt Omega, ánh mắt giận dữ nhìn Alpha.
“Con mẹ nó anh có phải đàn ông không vậy?”
Bởi vì Quý Trì ít đến công ty nên Alpha đối diện không nhận ra cậu, cậu ta tức giận trừng mắt nhìn Quý Trì
“Muốn chết sao?”
Alpha nói xong toan ra tay với Quý Trì.
Còn Quý Trì thì nắm lấy thẻ công tác trên cổ người đàn ông kia: “Tổ A của bộ phận tuyên truyền Tập đoàn Bác Thân, Bạch Duyệt."
Quý Trì thu lại thẻ công tác, âm thanh lạnh lẽo dọa người.
“Xin lỗi khi thông báo cho anh điều này, anh bị sa thải rồi.”
Sắc mặt Bạch Diệu giận dữ: “Con mẹ nó mày có bị bệnh không hả!”
“Có phải không được ai dạy dỗ đàng hoàng không, đúng là thằng điên!”
Dứt lời Bạch Diệu nắm chặt nắm đấm công kích Quý Trì.
Đầu óc Quý Trì hỗn loạn, đúng lúc cậu không tìm thấy người phát tiết.
Cậu là Alpha cấp S, có thể áp chế phần lớn những Alpha cấp bình thường.
Đối với loại Alpha cấp B như Bạch Diệu, vài phút có thể khiến cậu ta sợ hãi cầu xin tha thứ, xin được thoát khỏi tầm mắt cậu.
Nhưng Quý Trì không phóng thích pheromone áp chế đối phương.
Bởi vì cậu đang rất phiền muộn.
Trong giây lát Quý Trì đã muốn hưởng thụ cảm giác từng quyền nện vào lớp thịt này.
Sau khi cậu né được một quyền của Bạch Diệu thì ngay lập tức túm cổ áo Bạch Diệu đánh trả: “Thằng chó này mày có xứng làm một Alpha không!”
Quý Trì còn đánh nhau nhiều hơn ăn cơm, đối với tên Alpha phải làm việc quanh năm mà nói, khó có cơ hội phản công.
“Mày cũng xứng à!” Quý Trì nóng giận quát to.
Nắm đấm của cậu không có mục đích, chỉ phiền muộn phát tiết, đánh đến mức người kia phải vật lộn ra đất.
Bạch Diệu không còn sức để phản công.
Omega ở bên cạnh lại càng không dám can thiệp vào.
Quý Trì đấm Alpha trên mặt đất từng quyền từng quyền.
Đột nhiên Quý Trì cảm giác xương gò má trước mắt chợt đau nhói.
Lúc này cậu mới phát hiện mình bị bàn tay đeo nhẫn của Bạch Diệu đánh vào mặt.