Chương 4: Hiểu lầm thôi!

Editor: chentranho

"Xoạt ——" chăn bông đột nhiên phủ lên đầu Đoạn Di.

Vừa lúc bạn cùng phòng quay đầu lại hỏi: "Sao không gấp vậy?"

Thịnh Vân Trạch ngồi ở mép giường như không có chuyện gì xảy ra, mở một cuốn sách vật lý: "Dù sao cũng đã tối rồi, không cần gấp."

Bạn cùng phòng:......

Thịnh Vân Trạch nhìn hắn: "Nhìn chằm chằm tớ làm gì? Tính tiền bắt đầu từ ba giây."

Bạn cùng phòng: "Cậu không thấy tư thế của cậu có chút kỳ quái sao?"

Thịnh Vân Trạch hai chân mở ra đến thẳng tắp, thân thể ngả về phía sau để ngăn lại Đoạn Di:......

"Thả lỏng cơ thể chút." Chốc sau lại lạnh lùng nói: "Cậu có ý kiến

gì à?

Bạn cùng phòng vội vàng lắc đầu: "...... Vậy cậu chậm rãi thả lỏng đi, tớ đi mua đồ ăn đây."

Một lúc sau, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người.

Thịnh Vân Trạch đột nhiên xốc chăn lên, Đoạn Di bị ngạt đến mức mặt đỏ bừng, há to mồm hô hấp.

Một giường đầy tin tức tố của Alpha, còn là tin tức tố của Thịnh Vân Trạch làm Đoạn Di sướиɠ đến muốn học mèo con lăn trên mặt đất lười nhác vươn vai rồi kêu meo meo vài tiếng.

Nhưng hiện thực không cho phép cậu lăn lộn như thế, hơn nữa âm thanh nhắc nhở lạnh băng trong đầu lại bắt đầu đếm ngược giống như hôm qua.

Đoạn Di rút kinh nghiệm lần trước, lần này lấy lại bình tĩnh, trước khi đếm ngược kết thúc cậu liền chọn phương án A thoạt nhìn có vẻ an toàn nhất.

"Tôi chọn A!"

Đoạn Di hừ hừ mà cười đắc ý.

Thịnh Vân Trạch đột nhiên đem cậu từ trên giường túm xuống rồi kéo ra ngoài cửa.

Tự dưng bị lôi đi không kịp phòng ngừa làm Đoạn Di té ngã lộn nhào rồi bị ném ra tới cửa, "Chờ chờ chờ chờ đã ——"

Thịnh Vân Trạch từ trên cao nhìn xuống cậu: "Lần này cậu định giải thích như thế nào?"

Đoạn Di: "Tớ đi nhầm phòng ngủ." Cậu cứ thế dựa theo lựa chọn A mà đối đáp trơn chu: "Nhìn thấy giường cậu mềm mại quá cho nên ngồi xuống thử chút xíu thôi mà."

Thịnh Vân Trạch đầu đầy vạch đen.

Đoạn Di cũng cảm thấy lý do này không thể biện minh được liền căng da đầu nói: "Nếu tớ nói trong cơ thể tớ có một cái hệ thống ra lệnh cho tớ làm như vậy thì cậu có tin hay không?""

Thịnh Vân Trạch ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh "ha" một tiếng: "Tiếp tục bịa đi."

Đoạn Di:...... Cậu lén lút lùi lại một bước nhưng trên đùi bỗng nhiên lại truyền đến một cơn đau đớn bén nhọn.

Chiếc quần dài màu xanh đậm của Đoạn Di thấm ra một vết máu sẫm, là vết xước do khung sắt quét vào khi cậu nhảy xuống từ giường Thịnh Vân Trạch vừa rồi.

Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, vẻ mặt u ám, cố giữ bình tĩnh mở miệng: "Vào đây."

Đoạn Di chỉ chỉ chính mình: "Tớ á?"

Thịnh Vân Trạch: "Bằng không thì còn những người khác sao? Tuy rằng cậu là biếи ŧɦái, nhưng xét về mặt phân loại thì cậu vẫn là con người."

Đoạn Di trong lòng mừng thầm, vội vàng chạy vào trong phòng.

Nhưng Thịnh Vân Trạch lại bỗng nhiên dừng bước, Đoạn Di đi sau cũng bất ngờ đập vào lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ủy khuất hu hu mà mở miệng: "Anh làm cái gì vậy.~"

Giọng điệu làm nũng nhão nhoét. Lời này vừa nói ra, Đoạn Di cũng bị chính mình làm cho sửng sốt.

Bình tĩnh bình tĩnh, cái này là trong đời sống hiện thực với Thịnh Vân Trạch, không phải là thế giới song song hắn là chồng của mi.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, lạnh nhạt mà mở miệng lại: "Cái mũi này của tớ cũng không phải làm bằng thép, để người ta đâm phải như vậy đau muốn chết, không cẩn thận tớ đánh cậu đấy!" Giống như chó sữa dọa người, không có chút khí thế gì.

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng trả lời: "Đây là lần cuối, về sau cậu đừng tới làm phiền tôi, nếu cậu thật sự cơ khát đến thế thì ra cửa quẹo trái tiệm rửa chân Hải Thiên hoan nghênh chào đón cậu."

Đoạn Di nhất thời không vui: "Sao cậu có thể nói chuyện như vậy, chúng ta đều đã thành bạn học chung một lớp rồi, được tớ quan tâm vậy mà cậu còn không vui vẻ chút nào à, tớ chính là lớp trưởng đấy!"

Thịnh Vân Trạch nhướng mày: "Lớp trường mà đi quấy rối tìиɧ ɖu͙© một bạn cùng lớp bình thường nghe có được không?"

Đoạn Di: "Cậu nào có bình thường, không phải cậu được bầu làm bí thư chi đoàn rồi hả, lớn nhỏ cũng là một chức quan, hai ta là đồng nghiệp cậu hiểu không, Thịnh Vân Trạch!"

"Thế là cậu nhận việc cậu quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi là sự thật."

Đoạn Di: "......"

Thịnh Vân Trạch đem cậu ấn xuống trên giường: "Nếu cậu muốn tôi có thể nhường cho cậu cái chức bí thư này."

Đoạn Di ngồi ở trên giường hắn: "Tớ không cần, ông đây không thèm cái thói quan liêu đi cửa sau."

Cậu nhìn cái giường của Thịnh Vân Trạch bị cậu đạp cho rối tinh rối mù. Sau đó lại đánh giá bàn học của Thịnh Vân Trạch, trên bệ cửa sổ có hai chậu hoa, ngoài chồng sách mà cậu không đọc được thì còn có một thùng mì ăn liền.

Đoạn Di thổn thức: Vậy ra Tiểu long nữ cao quý cũng ăn mì gói sao?

Thịnh Vân Trạch từ trong ngăn kéo lấy ra bông cồn sát trùng: "Cậu nhìn cái gì?"

Đoạn Di quay đầu làm bộ huýt sáo.

Thịnh Vân Trạch độc miệng: "Ông tôi cũng không dùng thủ đoạn này để giả vờ vô tội như vậy."

Đoạn Di:......

Thịnh Vân Trạch lại nói tiếp: "Đồ đầu đất, mau cởϊ qυầи ra."

Đoạn Di còn chưa kịp hiểu việc cậu đầu đất với việc cởϊ qυầи có quan hệ gì nên liền hỏi: "Việc tớ đầu đất với việc cởϊ qυầи của tớ thì có liên quan gì đến nhau sao?"

"Không có, tôi thích thì nói vậy thôi."

Thịnh Vân Trạch: "Nếu cậu muốn, tôi có thể khử trùng luôn quần của cậu."

Đoạn Di: "Tớ xắn quần từ phía dưới lên không được à!"

Thịnh Vân Trạch làm cái động tác "mời": "Được thôi."

Vậy là Đoạn Di cuốn bốn vòng, nhưng cuốn mãi cũng không lên thêm được nên liền rơi vào trầm mặc. Sau đó cậu cứ rề rà mãi cũng không chịu cởi hẳn quần ra: "Thế không còn cách nào khác à?"

Thịnh Vân Trạch: "Có, cửa ở bên trái."

Đoạn Di: "Thế cậu xoay người trước đi!"

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, từ trên xuống dưới đánh giá Đoạn Di một lần, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.

Đoạn Di: =口= có cảm thấy chính mình bị vũ nhục.

Thịnh Vân Trạch an ủi cậu: "Cậu yên tâm, cho dù cậu có cởi hết tôi cũng sẽ không có hứng thú gì đâu. Phía trước và phía sau của cậu cũng không có gì khác nhau, nhân tiện thì tôi thích ngực lớn thôi."

Đoạn Di: "Tớ không cảm thấy rằng cậu đang an ủi tớ...... Mà vì sao mà cậu cứ luôn nhằm vào tớ vậy, chúng ta đều đã được phân đến một lớp rồi chẳng lẽ không nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà làm lại từ đầu hay sao, cậu cứ ngẫm lại xem, hai vị đại ca trong trường mà trở thành anh em tốt thì không phải là một đoạn giai thoại đẹp đẽ nhường nào, tớ là đang ném một cành ô liu của tình bạn hữu nghị cho cậu đấy."

Thịnh Vân Trạch: "Ờ hẳn là tôi nên đối xử nhẹ nhàng với Alpha đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi? Nếu trộm qυầи ɭóŧ của tôi là hành vi của cành ôliu hữu nghị thì mời rút về hộ."

Đoạn Di:...... Quả nhiên cùng cái tên này nói được ba câu cũng không dễ dàng gì, thoắt cái cậu đã á khẩu không trả lời được gì hết trơn, mười mấy năm vẫn không chút tiến bộ.

"Có một câu nói cổ thế này, nếu cậu mỉm cười với thế giới, thế giới sẽ lấy sự dịu dàng đối xử lại với với cậu đã nghe chưa."

Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng.

Đoạn Di nhanh chóng sửa miệng: "Chậc tốt hơn hết là cậu đừng có cười nữa."

Cậu khẽ cắn môi, đứng dậy cởϊ qυầи đồng phục, khí thế hùng vĩ, oai phong vươn tới tận trời xanh.

"Cậu muốn đi nhảy lầu à?"Thịnh Vân Trạch hỏi

Đoạn Di: "Hả?"

"Bằng không cậu bày ra cái dáng vẻ tráng sĩ trước nanh sói thà nhảy vực cũng không chịu khuất phục làm gì?"

Đoạn Di: "Lần sau trước khi cậu trào phúng tớ có thể báo trước một tiếng không?"

"Ngồi xuống."

Đoạn Di thành thật ngồi xuống, tách chân ra để Thịnh Vân Trạch đổ thuốc sát trùng vào.

Vết thương ở ngoài đùi, khi cởϊ qυầи ra mới biết là khá nghiêm trọng, máu vẫn không ngừng chảy.

Thịnh Vân Trạch dùng khăn giấy lau khô, sau đó Đoạn Di cảm thấy thuốc sát trùng lạnh buốt dán lên làn da cậu.

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ thi cuối học kỳ trước, cậu đạt bao nhiêu điểm?"

Đoạn Di: "Cậu hỏi cái này làm gì a a a a đau đau đau ——"

Thịnh Vân Trạch xuống tay dùng sức, dung dịch cồn nháy mắt đã sát tới miệng vết thương của cậu, đau đến Đoạn Di kêu lên một tiếng.

Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ muốn dời lực chú ý của cậu đi thôi."

Đoạn Di tức giận trừng mắt nhìn: "Dời đi liền không đau hả!"

Thịnh Vân Trạch: "Đau dài không bằng đau ngắn. Mặc quần vào rồi đi ra ngoài đi."

Đoạn Di: "Bên trên còn dính cồn mà sao mặc quần được, cậu không thể để tớ ngồi một lát chờ nó khô...... sao."

Đúng lúc này cánh cửa ký túc xá mở ra, bạn cùng phòng 1 và bạn cùng phòng 2 sững sờ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoạn Di với nửa bên quần, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra cùng Thịnh Vân Trạch - người đang ngồi xổm giữa hai chân Đoạn Di.

Trên mặt đất còn có vài chiếc khăn ăn màu trắng dính máu.

Oa **......

Các đại ca play thật kí©h thí©ɧ nha...... khốc liệt đến vậy sao?

Thịnh Vân Trạch:...... "Đến đây lúc nào?"

Bạn cùng phòng 1: "Đau dài không bằng đau ngắn...... Mặc quần vào rồi đi ra ngoài đi."

Đoạn Di:......

Bạn cùng phòng 2 dùng sức nhéo bạn cùng phòng 1 một phen, kéo hắn đi: "Trạch ca, hai người đừng vội, bọn này còn có tiết tự học buổi tối nữa mà ha ha ha ha ha ha ha ha tớ cái gì cũng đều chưa thấy đâu!"

Nhưng sau khi biến mất ở cửa, bạn cùng phòng 1 lại thò đầu vào: "Đoạn ca, không ngờ hai người thân thiết đến mức có thể cho nhau xem cúc hoa như thế." Sau đó bị lôi đi ngay lập tức.

Đoạn Di: "Cúc hoa chính là ass đó hả."

Thịnh Vân Trạch: "Tôi không cần cậu giải thích lại một lần nữa đâu, đồ ngốc."

- -------------------------------

"Chúc mừng nhé!"

Ngay khi Đoạn Di vừa đến phòng học, Tưởng Vọng Thư liền chìa điện thoại tới trước mặt cậu: "Hôm nay trên diễn đàn vườn trường trang đầu tiên tất cả đều là tin tức của cậu cùng Thịnh Vân Trạch đó."

Đoạn Di liếc mắt nhìn, tiêu đề bài viết có nội dung: Sợ ngây người, Đoạn Di có phải hay không quá cơ khát đến nỗi đến Thịnh Vân Trạch cũng có thể xuống tay?

Cậu:......

Tưởng Vọng Thư: "Cho phỏng vấn một chút, cậu có gì muốn nói không?"

Đoạn Di: "Tớ có thể hát một bài được không?"

Tưởng Vọng Thư: "Bài gì? Romeo và Juliet?"

Đoạn Di: "Những người khốn khổ."

Tưởng Vọng Thư vỗ vỗ bờ vai cậu: "Thế cậu và Thịnh Vân Trạch rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vậy là Đoạn Di đem chân tướng từ đầu tới đuôi thuật lại một lần cho hắn.

Tưởng Vọng Thư thở dài: "Cậu muốn biết trong trường học hiện tại lan truyền tin đồn như thế nào không?"

Đoạn Di: "Xin hãy nói cho con biết ạ."

Tưởng Vọng Thư: "Đồn là cậu và Thịnh Vân Trạch ở trong ký túc xá chơi khẩu vị nặng SM, nhân tiện thì cậu là M nhé."

Đoạn Di: "Má! Dựa vào cái gì mà tớ lại là M?"

Tưởng Vọng Thư: "Cậu thấy mình chú ý có đúng trọng tâm không đấy?"

"Đoạn Di, có người tìm." Hách San San gào rống một tiếng.

"Đường đường là một thiếu nữ như cậu có thể nhỏ nhẹ một chút được không, mồm miệng gì như cái còi xe thế, bắc loa đi đầu thai à?" Cằn nhằn xong rồi Đoạn Di ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài phòng học, lúc này Thịnh Vân Trạch mới khoan thai vào trễ.

Cả lớp phía sau cậu nháy mắt yên tĩnh hẳn.

Nam Dã nghiêng người thả cặp sách xuống: "Đoạn Di, sao tớ gọi điện thoại cậu lại không nghe máy? Tớ đã về nước được vài ngày rồi cậu cũng không tới tìm tớ."

Thiếu niên thân hình thon dài, lanh lợi hiếu chiến, tin tức tố Alpha có tính công kích cực kỳ cao, làm Đoạn Di = một Omega đã bị Thịnh Vân trạch đánh dấu trừ chồng mình ra thì đều rất kháng cự với tin tức tố của những Alpha khác không thoải mái mà lui ra sau một bước.

Nam Dã nhìn thấy cậu lui ra phía sau một bước thì có chút đau lòng.

Đoạn Di đúng lý hợp tình trả lời: "Cậu đã thấy ai trả lời điện thoại của người yêu cũ chưa?"

Nam Dã thật sâu mà liếc cậu một cái.

Đoạn Di: "Nhìn tớ làm gì, đừng nói là cậu chuyển tới trường số 2 là vì tớ nhé, bớt đóng phim tình cảm đi, tớ không phối hợp đâu."

Nam Dã ủy khuất cực kỳ: "Cậu đã có Thịnh Vân Trạch rồi sao?"

Đoạn Di:......

"Có cái đầu cậu ấy." Đoạn Di nghĩ thầm: Nhìn không ra cậu cũng lắm chuyện như thế.

Nam Dã lại sửa miệng: "Vậy chúng ta một lần nữa ở bên nhau đi."

Hắn bổ sung: "Tớ không chê cậu là Alpha."

Đoạn Di:...... Chắc tớ phải cảm ơn cả nhà cậu quá.

"Oa......" Tưởng Vọng Thư kéo cửa sổ cửa sau: "Có biến."

Hách San San thò qua tới: "Cho chị đây coi với?"

Các bạn học 1234 nháy mắt đã như la hán chen đầy cửa sổ phía sau.

Hách San San: "Kia không phải là Nam Dã à?"

"Chuyện cũ của Đoạn ca có ai muốn nghe không?" Tưởng Vọng thư mở miệng.

1234 con mắt đều nhìn chằm chằm Tưởng Vọng Thư: "Nam Dã, bạn trai cũ của Đoạn Di, coi như là một nửa thanh mai trúc mã."

"Oaaaaaaa......" Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về trên người Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch ngồi ở phía trước hàng ghế sau, khẽ nói: "Mấy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Tưởng Vọng Thư: "Thịnh bí thư, tổ chức hy vọng cậu có thể qua kia chia loan rẽ thúy, bổng đả uyên ương ngay bây giờ."

Thịnh Vân Trạch liếc nhìn Đoạn Di và Nam Dã ở ngoài hành lang, chỉ vào bọn họ: "Uyên ương?"

1234 đồng thời gật đầu.

Thịnh Vân Trạch lại chỉ chỉ chính mình.

Tưởng Vọng Thư giơ ngón tay cái lên: "Chia."

Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt dùng sách giáo khoa che mặt mình.

Tưởng Vọng Thư:......

Thấy kế không thành hắn "Haizzzz" một tiếng, thở dài quay lại nói với mọi người: "Các cậu có từng nghe nói qua về tên Nam Dã đó không, một tên tra nam chính hiệu đó, mới vừa khai giảng liền đùa bỡn tinh thần và thân thể đến bảy tám Omega rồi, nghe nói hắn ở nước ngoài cùng người ta đánh nhau bị đâm một dao sau đó mới chuyển về đây đấy."

Hách San San kinh ngạc: "Hung dữ vậy á? Để tui nhìn cho kỹ coi, cơ mà Đoạn Ca cũng là một Alpha mà."

Tưởng Vọng Thư: "Thì Nam Dã tốt xấu gì cũng là mối tình đầu của Đoạn Di, ai biết được hiện tại trưởng thành lại thành một tên biếи ŧɦái, mấy cậu nói xem nếu để Đoạn Di rơi vào tay hắn, khẳng định là chỉ có nếm mùi đau khổ."

Hách San San thổn thức: "Chao ôi......"

Thịnh Cân Trạch đứng lên.

Tưởng Vọng Thư hiếu kỳ nói: "Thịnh bí thư, Thịch bí thư, cậu định làm gì?"

Thịnh Vân Trạch: "Đi lấy bài thi, cậu mà còn dùng loại ánh mắt ghê tởm này nhìn tôi, tôi liền móc hai mắt cậu ra đấy."

Tưởng Vọng Thư nghe vậy chỉ còn cách làm động tác "Mời" rồi nhắm chặt mắt tiễn ông thần ra khỏi cửa. Sau đó nhìn theo Thịnh Vân Trạch đi trên hành lang, chỉ còn cách Đoạn Di vỏn vẹn 5 mét.

Hách San San hỏi: "Ủy viên Tưởng, thiệt hay giả đó, Nam Dã cũng đâu có giống loại người hung ác thế đâu."

Tưởng Vọng Thư nhấp một ngụm Thái Thái Nhạc Khẩu: "Đương nhiên là giả, tớ tự bịa ra ngay tại chỗ mà."

Hách San San:......

Tưởng Vọng Thư vỗ vai cô: "Người trẻ tuổi, cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi."

- -------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thịnh: Lạnh nhạt.jpg