- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Alpha Này Sao Lại Như Vậy
- Chương 20
Alpha Này Sao Lại Như Vậy
Chương 20
Nhà của Đoạn Di nằm trên đường Bắc Sơn, khu thắng cảnh Tây Hồ đẹp như tranh vẽ, là một biệt thự cổ kính, bên cạnh là Bảo tàng Tây Hồ, phía sau dựa vào núi Bảo Thạch, ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy cầu Đoạn Kiều, từ trường cấp ba số 2 đi bộ bốn mươi phút là tới, đi xe mười lăm phút.
Cánh cửa biệt thự mở ra, một chiếc Maserati màu đỏ chói lọi đậu trong bãi đậu xe, vừa vào cửa đã thấy mẹ Đoạn đứng bên cửa sổ, mở một khe hẹp của tấm rèm cửa, cầm ống nhòm nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ Đoạn: “Mẹ đang xem thử con nhỏ hàng xóm hôm nay có vứt cái lò nướng của nó vào sân nhà mình nữa không.”
Đoạn Di cạn lời: “Mẹ có thể bớt gây chuyện với hàng xóm được không?”
Mẹ Đoạn là một phu nhân nhà giàu, một phần ba cuộc đời bà dành để đấu trí đấu dũng với một phu nhân nhà giàu khác ở nhà hàng xóm.
Nhà người ta mua trứng bồ câu, bà ấy phải mua trứng gà.
Nhà người ta mua xe thể thao, bà ấy phải mua trực thăng.
Sở hữu một đôi mắt mèo, sang trọng quý phái, nhìn chỉ như ngoài ba mươi tuổi, nhan sắc mặn mà đủ sức khiến đám sinh viên đại học mê mệt.
Lời còn chưa dứt, trên lầu hai đã vang lên giọng anh trai cậu, Đoạn Thiệu Hành: “Muội muội, muội có thấy cái đồng hồ đeo tay thủ công mà con mua ở Ý tháng trước không?”
“Muội Muội” ở đây là chỉ mẹ Đoạn.
Mẹ Đoạn vui vẻ đáp: “Mẹ lấy đi tặng cho bố con rồi.”
Đoạn Thiệu Hành lập tức nổi giận: “Sao mẹ lại tự tiện lấy đồ của con?”
Ánh mắt đảo một vòng, anh nhìn thấy Đoạn Di.
Đoạn Di và anh bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Đoạn Thiệu Hành đắp mặt nạ bùn biển sâu, đeo băng đô màu hồng, mày thanh tú mắt to, môi hồng răng trắng, dung mạo tuấn tú, đôi chân thon dài, anh nhào tới ôm chầm lấy Đoạn Di.
“Tiểu Di, em có nhớ anh không =3=!”
Đoạn Di dùng cả tay chân để ngăn cản: “Em nghĩ gia đình chúng ta hơi phức tạp, anh đừng cố chấp làm bố em nữa.”
Đoạn Thiệu Hành nghiêm mặt nói: “Anh trai như cha, anh đã ba tháng không gặp em rồi, em béo lên hay gầy đi nào?”
Đoạn Di đẩy anh ra: “Tránh xa em ra một chút —— Trên mặt anh hình như dính cứt rồi… Nếu không thì bây giờ em chụp ảnh anh lại cho fan của anh chiêm ngưỡng bộ dạng xấu xí của anh đấy.”
Đoạn Di gỡ Đoạn Thiệu Hành ra khỏi người mình, Đoạn Thiệu Hành chen vào bên cạnh cậu: “Em dùng thẻ bảo hiểm y tế của anh rồi à, đi bệnh viện làm gì vậy?”
Đoạn Di chưa thành niên, nên dùng thẻ của Đoạn Thiệu Hành.
Lần trước khi cậu quẹt thẻ ở bệnh viện, Đoạn Thiệu Hành đã nhận được tin nhắn.
Đoạn Di ấp a ấp úng: “… Không có gì.”
Cậu không thể nói với Đoạn Thiệu Hành rằng cậu đã từ Alpha biến thành Omega được.
Đoạn Thiệu Hành che miệng, sợ hãi biến sắc: “Em… Em làm Omega khác mang thai rồi sao?”
Đoạn Di: “…Em làm cái quái gì, anh tỉnh táo lại một chút được không.”
Mẹ Đoạn bưng đĩa hoa quả đến muộn, ngồi trên ghế sofa nhìn hai đứa con trai.
Đoạn Thiệu Hành giống bố Đoạn, là một đại mỹ nam.
Đoạn Di giống bà, trên mặt còn chút phúng phính sữa, nhìn có chút mỏng manh dễ vỡ, mười bảy tuổi trông như mới mười lăm.
“Tiểu Di nói nó bị ảo giác, tâm lý có chút vấn đề đấy, vừa lúc con về rồi, con đưa nó đến bệnh viện kiểm tra xem sao.” Mẹ Đoạn lo lắng dặn dò Đoạn Thiệu Hành: “Có phải là di chứng của vụ tai nạn xe cộ năm xưa không? Mẹ đã nói là đừng cho nó đi học mà, nhà chúng ta đâu phải nuôi không nổi một kẻ ăn không ngồi rồi.”
Đoạn Thiệu Hành dùng khuôn mặt đầy bùn biển nhìn Đoạn Di với ánh mắt trìu mến: “Có phải là sau khi em làm Omega mang thai thì sinh ra cảm giác tội lỗi trong lòng hay không?”
“… Em làm lớn cái quái gì chứ!” Đoạn Di sụp đổ.
Chiếc ống nhòm trong tay mẹ Đoạn đã được thay thế bằng kính viễn vọng thiên văn, màu trắng nhỏ gọn, có thể cầm bằng một tay.
Để đề phòng phu nhân nhà giàu hàng xóm xâm phạm lãnh thổ của mình, mẹ Đoạn không từ thủ đoạn nào, tốn kém biết bao nhiêu tiền của.
Đoạn Di phàn nàn: “Mẹ làm quá rồi đấy.”
Cậu dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến sự cuồng nhiệt của Thịnh Vân Trạch với thiên văn học, cổ họng vô thức chuyển động: “Mẹ, mẹ cho con mượn kính viễn vọng được không, cái kính thiên văn ấy đấy.”
Đoạn Di dự định mang nó đi dâng tặng cho Thịnh Vân Trạch.
Thứ Bảy, mẹ Đoạn sắp xếp cho Đoạn Thiệu Hành đưa Đoạn Di đi bệnh viện.
Đoạn Di từ chối chiếc Maserati màu đỏ của anh trai, hai người giản dị lái một chiếc Audi lỗi thời từ thế kỷ trước đến bệnh viện số hai.
Đoạn Thiệu Hành đeo khẩu trang và kính râm, che khuất khuôn mặt điển trai, trông như một phụ nữ Trung Đông.
“Chắc là anh sẽ không bị nhận ra chứ?” Đoạn Thiệu Hành rón rén nói.
“Cứ tiếp tục lom khom đi đường thế này, chẳng mấy chốc anh sẽ được lên chương trình “1818 Golden Eye” (chương trình về khiếu nại người tiêu dùng) cho mà xem.” Đoạn Di mỉa mai.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Alpha Này Sao Lại Như Vậy
- Chương 20