Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Này Sao Lại Như Vậy

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ê ê, tao kể cho tụi bây nghe, ký túc xá chúng ta có một nàng Lọ Lem bí ẩn xuất hiện nè.”

Giờ ra chơi, Tưởng Vọng Thư vừa gặm bánh tráng vừa thần thần bí bí kể: “Sáng sớm nay, tao vừa mở cửa phòng thì thấy trước cửa ký túc đặt một túi đồ ăn vặt siêu to khổng lồ. Mẹ kiếp, hỏi hết một vòng mà không ai biết của ai luôn!”

Hách San San “Woa” một tiếng: “Có khi nào là ai đó thầm mến bố tao, mua đồ ăn tặng bố tao không?”

Tưởng Vọng Thư: “Cũng có khả năng đấy, mà con bé đó cũng ngốc thật, trong đây có mấy gói còn bị bóc ra rồi kìa.”

Hách San San nuốt nước miếng: “Có gì nào, thèm quá.”

Tưởng Vọng Thư lắc ngón tay: “Nghĩ gì vậy con gái, tất cả đều bị bố mày tịch thu rồi. Mới có hai tiết học buổi sáng mà lão ấy đã càn quét sạch sẽ cả túi đồ ăn rồi.”

Đoạn Di gục mặt trên bàn ngủ ngon lành.

Tưởng Vọng Thư gặm bánh tráng, Hách San San uống chai nước tăng lực mà cậu ta được tài trợ, ánh mắt hai người bất giác cùng lúc rơi xuống khuôn mặt bầu bĩnh của Đoạn Di.

“Ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, y như heo con vậy.” Tưởng Vọng Thư hiền từ nhận xét: ” Nhìn cái mặt kìa, ôi, heo con bảo bối của mẹ, mũm mĩm dễ thương ghê.”

Hách San San: “Mẹ ơi, mẹ ghê quá.”

Tưởng Vọng Thư: “Chính xác mà nói, tao chỉ có thể coi là mẹ nhỏ của mày thôi. Mẹ mày lúc nãy bị gọi lên phòng giáo vụ in đề kiểm tra, giờ vẫn chưa về.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Thịnh Vân Trạch ôm một chồng bài kiểm tra bước vào từ cửa trước, tiện tay đặt chồng bài lên bục giảng.

Hách San San nhìn gương mặt điển trai của Thịnh Vân Trạch, cảm khái: “Mày nói xem, tao có nên viết một bộ truyện về lσạи ɭυâи mẹ con không nhỉ?”

Tưởng Vọng Thư: “Cô Hách à, xin hãy tự trọng.”

Giữa trưa, trời đổ mưa phùn.

Mưa không lớn, cũng không nhỏ, vừa đủ để biến tiết thể dục thành tiết vật lý.

Đoạn Di ủ rũ trong nháy mắt, ôm quả bóng rổ, tựa vào cửa sau nhìn về phía sân thể dục xa xa, để lại cho cả lớp một bóng lưng cô đơn.

Liên tiếp hai tiết vật lý và một tiết toán trôi qua, học sinh trong lớp như bị lột một lớp da.

Kết thúc mỗi tiết học, giáo viên bộ môn đều để lại bài tập về nhà. Đến tiết tự học cuối cùng buổi chiều, trong lớp chỉ còn lại tiếng lật giở sách vở và tiếng bút viết sột soạt.

Tưởng Vọng Thư cố gắng hết sức giải quyết xong đề vật lý, ném cho Đoạn Di chép, sau đó nằm vật ra bàn: “Không làm nữa, không làm nữa, não tao muốn nổ tung rồi, nhắm mắt lại là thấy quả cầu gia tốc. Đoạn bảo bối, chép nhanh thế, không sợ phần trắc nghiệm chép lệch à?”

Vừa dứt lời, Đoạn Di đã bỏ trống câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng của bài vật lý.

Đoạn Di: “Tao chép theo thứ tự mà.”

Tưởng Vọng Thư: “Không sao, lão Từ chắc chắn sẽ cho rằng mày đang phát huy bình thường.”

Đoạn Di lại mượn bút xóa, xóa toàn bộ đáp án phần trắc nghiệm, sau đó lại nghiêm túc đối chiếu từng câu một, còn dùng thước kẻ để canh cho thẳng hàng.

“Mày định nói thẳng với lão Từ là bài kiểm tra của mày là chép à?” Tưởng Vọng Thư hỏi.

“Dù sao không nói thì lão ấy chắc chắn cũng biết tao chép mà.” Đoạn Di rốt cuộc cũng chép xong.

Tưởng Vọng Thư thấy cậu chép bài nghiêm túc đáng yêu, giống như chú cún con nằm úp sấp trên bàn, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi ẩn hiện, trên đầu còn dựng đứng một nhúm tóc, trông rất giống Jun Ji Hyun trong phim Cô nàng ngổ ngáo.

Thế là cậu ta đổi một tư thế thoải mái hơn, bắt đầu thưởng thức khuôn mặt của Đoạn Di.

“Tiểu Đoạn, sao tao thấy mày có chút giống với Đoạn Thiệu Hành nhỉ?” Hách San San bỗng lên tiếng.

“Chồng yêu! Ai đang nhắc đến chồng yêu của em vậy?” Phương Vân lập tức quay đầu lại, sau đó lôi ra một cuốn tạp chí: “Có ai muốn ăn kẹo ngọt ngào không nào các chế ơi? Người phát ngôn duy nhất trên toàn cầu của nhãn hiệu LN, nam thần xuất hiện trên đủ chín tờ tạp chí lớn, doanh thu phòng vé bộ phim đầu tay vượt mười tỷ, tài năng ca hát và vũ đạo đều đỉnh cao, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, vừa ngầu vừa đáng yêu, đó chính là đội trưởng kiêm giọng ca chính của nhóm nhạc S.U.N – Đoạn Thiệu Hành của chúng ta!”

Đoạn Di: “…”

“Cậu đang nói tiếng địa phương nào vậy, từng chữ tôi đều nghe hiểu nhưng ghép vào nhau thì không hiểu gì hết.”

Hách San San: “Đoạn ban, mày không biết Đoạn Thiệu Hành là ai á? Dù sao 500 năm trước hai người cũng là người một nhà mà.”

Đoạn Di thầm nghĩ: Tao biết chứ.

Chúng tao không chỉ 500 năm trước là người một nhà, mà bây giờ cũng là người một nhà, trước kia còn cùng nằm chung một cái bụng, uống chung một dòng sữa mẹ.

Đoạn Thiệu Hành lớn hơn cậu bảy tuổi, là anh trai ruột của cậu, là Alpha, loại Alpha sẽ không biến thành Omega.

Hiện tại là ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, lượng antifan cộng lại có thể quấn quanh Thái Bình Dương một vòng, ngủ gật ở sân bay cũng có thể bị gán cho cái mác “phá hoại tài sản công cộng”, không ngáp dài thì bị nói là phẫu thuật thẩm mỹ thất bại nên mặt đơ, đứng gần sao nữ một chút thì bị vu oan là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, diễn xuất thì giả trân, hát thì nhép, video bóc phốt lan tràn khắp các trang mạng xã hội, chỉ cần click vào một cái là có thể chiêm ngưỡng “cuộc sống muôn màu” của Đoạn Thiệu Hành.
« Chương TrướcChương Tiếp »