Nhưng lại nhịn không được mở điện thoại ra, Thịnh Vân Trạch gửi cho cậu một bức ảnh chụp ở sân vận động. Ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng – một túi đồ ăn vặt đủ loại và cơm sườn heo của nhà hàng Coco – nhà hàng Coco là quán ăn nhanh phong cách kết hợp Trung – Tây nằm ngay sân vận động.
Đoạn Di đang tức giận vì chưa ăn tối: “…”
Nuốt nước bọt một cách vô thức.
Thịnh Vân Trạch: Vậy tôi tự ăn đây.
Đoạn Di: Đợi đã!
Đoạn Di: Cậu mua cho tôi à?
Dòng tin nhắn hiển thị đang nhập, Đoạn Di hồi hộp ngồi bật dậy.
Lời cậu nói có phần tự luyến, dựa vào tính cách của Thịnh Vân Trạch, chắc chắn sẽ buông lời mỉa mai châm chọc cậu một phen, cái tên đó chính là bậc thầy mỉa mai bẩm sinh, muốn nghe được một câu tốt đẹp từ hắn ta còn khó hơn lên trời.
Ngoại trừ bản thân mình ra, Đoạn Di chưa từng thấy Thịnh Vân Trạch dịu dàng với ai bao giờ.
A, bây giờ đến cả bản thân mình cũng không xong rồi.
Nhập lâu như vậy, chắc là đang soạn một đoạn văn dài để mỉa mai cậu đúng không?
Đoạn Di nghi ngờ: Xứng đáng không nhỉ?
Dòng tin nhắn không còn hiển thị đang nhập.
Thịnh Vân Trạch: Ừ.
Đoạn Di đầy đầu dấu hỏi chấm, chỉ có mỗi một chữ?
Tin nhắn của Thịnh Vân Trạch lại hiện lên, chia sẻ một tài liệu: Phương pháp nuôi heo con khoa học.txt
Đoạn Di: “…” Cậu thề!
Thịnh Vân Trạch trả lời dứt khoát: Thả thính chấp pháp, tự nguyện cắn câu.
“Cậu mua đồ kiểu gì vậy, có biết mua không hả? Món ngon nhất của nhà hàng Coco là khoai tây lốc xoáy, còn phải rưới thật nhiều tương cà chua lên trên nữa, đỏ đỏ vàng vàng mới ngon.”
Đoạn Di vừa nhét xúc xích vào miệng, vừa lẩm bẩm, trên đùi cậu đang để một hộp cơm sườn heo còn nóng hổi.
“Ăn nhiều như vậy còn chưa chặn được miệng cậu, muốn ăn thì tự đi mua.” Thịnh Vân Trạch rút khăn giấy, ném cho Đoạn Di, ghét bỏ nói: “Cách hình dung của cậu khiến tôi liên tưởng đến thứ gì đó rất kinh khủng, đồ ngốc.”
Đoạn Di gắp miếng sườn, lắc lư trước mặt Thịnh Vân Trạch: “Muốn ăn không?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên cắn một miếng, khiến Đoạn Di giật mình.
Một lúc sau, cậu mới đỏ mặt nói: “Có độc đấy! Cậu muốn ăn thì tự gắp chứ?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Chỉ có một đôi đũa, hơn nữa không phải tôi muốn ăn mà là cậu muốn đút.”
“Ai đút cho cậu.” Đoạn Di nhai miếng sườn.
Lúc cậu đang ăn, Thịnh Vân Trạch hỏi: “Sao cậu lại từ chối lời mời kết bạn của tôi?”
Đoạn Di: “Bởi vì chiều nay cậu mắng tôi biếи ŧɦái.”
“Cậu cảm thấy tôi nói không đúng sao? Hỏi màu sắc qυầи ɭóŧ của người đồng giới? Còn muốn mượn dùng thử?”
Đoạn Di ăn ngon lành: “Coi như nể mặt cậu tối nay mua đồ ăn cho tôi, tôi tha thứ cho cậu.”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu, thản nhiên hỏi: “Thật sự giận sao?”
Đoạn Di: “Ừm.”
Miệng vẫn còn ngậm cơm.
Thịnh Vân Trạch nói: “Xin lỗi.”
Đoạn Di giật mình thiếu chút nữa sặc cơm, suýt chút nữa thì phun ra ngoài: “Ọe.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di vỗ vỗ ngực, nghiêm túc giải thích: “Không phải là có ý nói lời xin lỗi của cậu khiến tôi buồn nôn đâu.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên lên tiếng: “Nếu cậu không giải thích, tôi cũng không nghĩ theo hướng đó.”
Đoạn Di ngây người: “Sao tự dưng cậu lại kỳ lạ như vậy, dọa chết người ta. Chẳng lẽ cậu thích tôi?”
Đoạn Di còn chưa dứt lời đã “ha ha ha ha ha” ngắt lời: “Sao có thể, trông chờ cậu thích tôi còn không bằng trông chờ tôi thi cuối kỳ lọt top 100.”
Trông cậu không hề quan tâm đến việc mình vừa nói đùa cái gì: “Tôi nói đùa thôi, cậu đừng để ý nhé?”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Điện thoại của Đoạn Di rung lên mấy tiếng.
Cậu lấy ra xem, toàn là tin nhắn Nam Dã gửi đến.
Nam Dã: Cậu đâu rồi?
Nam Dã: Tưởng Vọng Thư nói cậu không có ở kí túc xá, cậu đi đâu vậy?
Nam Dã: Tớ mua trà sữa, đưa cho bạn cùng phòng cậu rồi
Nam Dã: Bao giờ về?
Nam Dã: Chiều nay cậu thật sự không khỏe à?
Đoạn Di hai tay dính đầy dầu mỡ, không tiện trả lời.
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy, thản nhiên hỏi: “Hai người quay lại rồi à?”
“Quay lại cái đầu cậu.” Đoạn Di nói: “Nhưng tôi thấy mắt nhìn của cậu ta cũng không tệ, rất đáng khen.”
Thịnh Vân Trạch: “Mắt nhìn gì cơ? Ý cậu là việc cậu ta thích cậu ấy hả, sao tôi thấy cậu ta bị mù thì có.”
Đoạn Di: “= n = !”
Thịnh Vân Trạch không hề nể nang mà độc mồm độc miệng: “Qua một thời gian nữa cậu ta tỉnh táo lại nhất định sẽ hối hận vì hành động hiện tại của mình, dù sao thì chỉ số thông minh của cậu đã vượt xa loài người rồi.”
Đoạn Di: “Sao có thể, cậu ta là luyến tiếc tôi, chứng tỏ là tôi có sức hút.”
“Ồ.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Cậu cũng luyến tiếc cậu ta à?”
Đoạn Di không nói gì.
Thịnh Vân Trạch: “…”
Nói thật sao?
Đoạn Di vừa ăn vừa nói gặp báo ứng rồi, bị sặc, chậm một giây, đột nhiên, hộp cơm sườn và đồ ăn vặt đều bị Thịnh Vân Trạch lấy đi.
Đoạn Di kinh ngạc: “Tôi còn chưa ăn xong đâu, cậu làm gì vậy!”
Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Tôi muốn ăn, không muốn cho cậu ăn nữa, cậu về kí túc xá uống trà sữa của người cậu luyến tiếc ấy đi.”
Đoạn Di: “…”
“Cậu nói xem có phải hắn ta bị bệnh không?!” Đoạn Di tức giận mắng: “Rõ ràng tôi đang ăn ngon lành, tự nhiên hắn ta nói không cho tôi ăn thì không cho, còn lấy hết đi, tôi còn nửa hộp cơm sườn chưa ăn xong đâu!”
Tưởng Vọng Thư vừa uống sữa, vừa thản nhiên nói: “Hai tiếng trước, chính miệng cậu nói cả tuần nay không thèm để ý đến hắn ta. Một tiếng trước, cậu lén lút add Wechat của hot boy sau lưng tớ, còn hẹn hò với hắn ta ở sân vận động. Nửa tiếng trước, cậu giả vờ tức giận ở kí túc xá nhưng thực chất là đang khoe khoang chuyện hẹn hò cho tớ xem, Đoạn Thế Mỹ, cậu đối xử với tớ như vậy, lương tâm cậu có cắn rứt không?!”
Mặt Đoạn Di lúc đỏ lúc trắng, sau đó tức giận leo lên giường: “Tớ đi ngủ!”
Cuộn tròn trong chăn, mặt Đoạn Di vẫn còn nóng ran.
Cậu duỗi tay chân ra, để mặc làn gió đêm mát rượi thổi vào mặt.
Trong bóng tối, màn hình điện thoại của Đoạn Di phát ra ánh sáng xanh nhạt, rung nhẹ một cái.
Đoạn Di mở màn hình, tin nhắn Wechat hiện lên.
Thịnh Thế Mỹ: Ngủ ngon.
Tim Đoạn Di như ngừng đập.
Thịnh Thế Mỹ: [Hình ảnh mặt heo màu hồng]
Lần này thì Đoạn Di thật sự bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi tắt điện thoại, thầm mắng: Chết tiệt!
Vùi mặt vào gối hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên, lần mò lấy điện thoại, mặt đỏ bừng, tóc tai gọn gàng dán trên trán, cuối cùng cũng mở Wechat.
“Ờ.”
“Ngủ ngon.”
Sau đó đổi biệt danh của Thịnh Vân Trạch từ “Thịnh Thế Mỹ” thành “Người nào đó”."