Chương 56

Cuối tháng 11, nhiệt độ ở phim trường gần chạm mức 0 độ, mang theo hàn khí thấm vào trong xương. Cừu Cẩn mở cửa xe, thở ra một làn khói trắng đi tới phim trường.

Cảnh diễn này bắt đầu quay từ sáng sớm, các diễn viên cần phải tới sớm để chuẩn bị, tạo hình của Cừu Cẩn còn phức tạp hơn so với tạo hình của cương thi, bốn giờ rưỡi sáng đã đến.

Chuyên gia trang điểm xách va li trang điểm tới: "Anh Cẩn, có thể bắt đầu trang điểm chưa?"

Đây là cảnh diễn cuối cùng của cậu, Cừu Cẩn hít sâu một hơi: "Làm phiền rồi."

Lúc trước khi đang chạy trốn, Cơ Hạc bị cương thi cắn bị thương, sau khi uống thuốc, liền trở nên nóng rất lâu. Sau khi hết nóng thì cơ thể cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn, đồng tử trở nên xám tro, thân thể xuất hiện ra những đặc điểm của cương thi.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ kiên trì không được, ngay khi mọi người muốn tiễn hắn lên đường, Cơ Hạc lại trong lúc hấp hối ngồi dậy, biến thành một con quái vật nửa người nửa cương thi.

Lúc này hắn đã có tập tính của cương thi, tư thế đi đứng vặn vẹo, mất cảm giác và ngôn ngữ, rất mẫn cảm với âm thanh và mùi hương, sẽ vô thức đuổi theo con người, nhưng điểm không giống với cương thi là, hắn giống như vẫn còn giữ lại lý trí của nhân loại, không ăn người, thậm chí còn có thêm bản năng che chở động vật nhỏ.

Sau khi trở lại Đông Võ, Cơ Hạc bị nhốt ở tiểu viện, mỗi ngày chơi đùa với mèo, chim.

Tin tức cương thi truyền khắp cả đại lục, người người trong Đông Võ quốc ai cũng hoảng sợ.

Trong cung dần có người đồn đãi, Khương Chá mang về một con cương thi, có người bẩm phải xử tử Cơ Hạc, bị Khương Chá từ chối. Cũng có người ám sát Cơ Hạc, sau đó bị tước đi tước vị trong quân đội rồi bị lưu đày.

Khác với nhân loại sợ hãi bên ngoài, ở trong cung, sinh hoạt của Cơ Hạc lại yên bình hiếm thấy.

Qua hơn mười ngày, hắn đã nhận ra vài người, cũng nói ra mấy câu ngắn đơn giản.

Cùng lúc đó, đại quân cương thi bắt đầu lan rộng ra hướng đông, như tằm ăn lá mà chiếm lấy hơn trăm thôn làng, thành trì lớn nhỏ.

Người dân còn lại ở hướng đông lẫn bên trong thành đều đang loạn hết lên.

Cuối cùng, tướng quân cương thi mang theo đại quân cương thi hơn ngàn vạn con tới gần thành Đông Võ.

Thành Đông Võ dựa núi gần sông, có một con sông đào bảo vệ xung quanh, nó cũng trở thành lá chắn chống đỡ lực lượng cương thi.

Nhưng mà ai cũng không ngờ tới, lá chắn này lại bị phá vỡ nhanh như vậy.

Nhóm cương thi ở bên con sông đào quanh quẩn tại chỗ suốt hai ngày, vì có con sông đào bảo vệ thành nên bọn nó bị ngăn cản không đi tới được. Theo thời gian trôi đi, cương thi dần trở nên cuồng bạo, hơn nữa cương thi từ bốn phương tám hướng tụ lại càng ngày càng nhiều.

Lại qua một đêm nữa, binh lính thủ thành vừa lên thành, tức khắc cả người đều sững sờ đứng ngay đó, giống như vừa thấy chuyện gì đó kinh khủng lắm.

"Có phải nam nhân không vậy" Có người đùa vui cười với hắn, "Đã hai ngày rồi, sao lại còn sợ cương thi như vậy chứ?"

Người binh lính kia không đáp lại, chỉ đứng dại ra ngay đó, đôi mắt trừng như muốn lòi ra, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng quên mất.

"Thật vô dụng, thứ gì mà có thể làm ngươi sợ tới vậy?" Binh lính bên cạnh đẩy đẩy hắn ra một bên, "Để ta nhìn xem, mấy con cương thi đó hôm nay có phải đã chết hết rồi không."

Binh lính số 2 nhìn ra ngoài, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.

"A a a a!! Đó là cái gì!!"

Cương thi đã từng sợ nguồn nước không dám đi qua, bây giờ tất cả đều đang vây quanh bên cạnh con sông đào bảo vệ thành. Giống như máy móc, một con lại nối tiếp một con nhảy vào sông, giống như muốn dùng mình lấp đầy con sông đào bảo vệ thành.

Nhìn một màn trước mắt này, trên mặt mỗi binh lính đều tràn ngập sợ hãi.

Cơ Đồng Quang và Khương Chá cũng rất nhanh đã chạy tới, dù bọn họ đã trải qua bao trận chiến lớn nhỏ với cương thi, chỉ nhìn một màn trước mắt này, trong lòng vẫn thấy căng thẳng như cũ.

Trong con sông đào bảo vệ thành nổi lên cả đống thi thể không thể đếm được, nhưng mà nhóm cương thi vẫn không có bất cứ phản ứng gì, vẫn một con lại nối tiếp một con, không lâu sau, nhóm cương thi này đã có thể lấp thành một con đường để đi vào...

Cơ Đồng Quang ngẩng đầu, phát hiện cuối phía chân trời còn rất nhiều cương thi đang vọt tới, dần dần vây quanh thành chật như nêm cối. Con cương thi tướng quân lúc trước đuổi gϊếŧ bọn họ đang ngồi trên lưng ngựa, giống như đã nhận ra ánh mắt của hắn, chuẩn xác đối diện với ánh mắt của hắn.

Đột nhiên, dưới ánh mặt trời xuất hiện một ánh sáng, ngay sau đó, một mũi tên bay tới chỗ tường thành.

Nhanh! Quá nhanh!

Đỡ không được!

Chắn không ra!

Cơ Đồng Quang lập tức khom lưng tránh né, một tiếng "Xẹt" vang lên, mũi tên thật mạnh cắm vào trong bức tường phía sau, gạch trên tường xuất hiện một cái lỗ khủng bố.

Nhìn dấu vết này, trái tim Cơ Đồng Quang kinh hoàng, cơ bắp cả người đều căng lên.

Binh lính thủ thành đã sớm bị dọa cho choáng váng, thậm chí còn có người bị dọa cho tơi bời muốn chạy trốn.

"Cương thi không phải không có ý thức sao? Sao còn có thể bắn tên?"

"Nó là người hay cương thi thế?"

"Thứ chúng ta phải đối mặt là quái vật như thế nào vậy!"

...

"Ta biết các ngươi rất sợ," Trong khi xung quanh đang hoảng loạn, âm thanh Khương Chá truyền tới.

Trong thời thịnh vượng, có lẽ hắn sẽ là một người có dã tâm làm người khác sợ hãi, nhưng ở lúc cương thi đang vây công xung quanh, hắn vừa hung tàn lại vừa làm người khác yên lòng, tất cả ánh mắt của binh lính đều đặt trên người hắn.

"Thật ra ta cũng sợ, nhưng ta biết ta không thể lùi về phía sau được."

Khương Chá mặc một thân khôi giáp, mắt sáng như đuốc: "Tây Kỳ quốc là nơi cương thi xuất hiện, bây giờ đã không người còn sống, trung bộ của ba nước Phần, An, Ninh cũng đã thất thủ, ba ngày trước, có người bị cắn sau khi bước lên thuyền ở phía Nam, Bây giờ Nam Bình quốc khắp nơi cũng đã đầy cương thi. Thiên hạ to lớn, chỉ còn lại một mảnh đất Đông Võ quốc này là thuộc về nhân loại."

Tầm mắt Khương Chá đảo qua từng gương mặt sợ hãi, gằn từng chữ: "Mà các ngươi, chính là hi vọng cuối cùng của nhân loại."

Sau một lúc trầm mặc, một sĩ binh đứng dậy.

"Vợ con lão tử còn ở trong thôn, tất cả đều bị bọn nó phá hủy... Ta nhất định phải gϊếŧ sạch mầy con cương thi đó!"

"Ta còn chưa thành thân, nếu ai ngăn ta cưới vợ, lão tử liền bắn cái đầu chó của nó." Một binh lính khác cũng xách cung lên, hai mắt đỏ bừng nhắm vào cương thi.

Càng ngày càng nhiều người đứng dậy hơn.

Khương Chá phát hiệu lệnh: "Vào thế, bắn tên!"

Mũi tên kín không kẽ hở bay về phía cương thi, vô số cương thi theo đó mà ngã xuống.

Hành động này của Khương Chá tạm thời áp chế được tiến công của cương thi.

"Bọn họ đều đang sợ hãi," Ngô Mi đi xuống tường thành, thở dài, "Có lẽ cũng sẽ không kiên trì được lâu."

Cơ Đồng Quang gật đầu: "Tuy đã tạm thời ổn định lòng quân, nhưng nếu chúng ta không có biện pháp gì để đối phó, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì con sông đào bảo vệ thành đêm nay có lẽ sẽ bị lấp đầy."

"Không cần phải đêm nay," Khương Chá trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn, "Trong vòng buổi sáng phải đối phó với tất cả địch."

Trong đại đường, mọi người vây quanh trước bàn, nhìn bản đồ tự hỏi cách để đối phó với địch.

Kỹ thuật hàng hải của Đông Võ quốc rất phát triển, có người đề nghị đi thuyền ra cảng phía Bắc. Đông Võ quốc đã từng là dân tộc du mục tới phương Bắc, cũng có xây dựng thành trì ở đó.

"Không được, ngay cả là tường thành, thì trước mặt tất cả cương thi cũng là một bức tương giấy thôi."

Người nọ lại hỏi: "Vậy tới hải đảo thì sao?"

Khương Chá cười lạnh một tiếng: "Ngươi nguyện ý nhường lại mảnh đất non sông này sao? Sống như một con rùa đen rụt đầu?"

Người đưa ra ý kiến này không nói gì.

Cơ Đồng Quang: "Nếu muốn thủ thành, vậy thì trước tiên phải xử lý con cương thi chỉ huy kia đã."

"Nhưng mà nó vân luôn tránh sau lưng của bọn cương thi, nếu như chúng ta tùy tiện hành động, thì còn chưa tới gần nó thì đã biến thành cương thi rồi."

"Vòng ra sau địch thì sao?"

"Không được, cương thi quá nhiều, chúng ta chạy không qua."

"Vậy bắn tên xuống?"

"Nó rất nhạy bén, lần trước lại tay không bẻ gãy mũi tên ta bắn ra, chỉ sợ là không dễ gϊếŧ nó như vậy. "Cơ Đồng Quang cũng không đồng ý," Hơn nữa mấy con cương thi này có lòng trả thù rất lớn, buổi sáng hôm nay đã trả lại ta một kiếm."

Sau một lúc tràm mặc, không biết là ai thở dài, bất lực nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi ở đây chờ chết?"

Mọi người trở nên yên tĩnh, không ai trả lời vấn đề này.

"Báo cáo!"

Đột nhiên, một binh sĩ chạy vào phá vỡ sự yên lặng.

Khương Chá: "Nói."

"Con sông bảo vệ thành đã bị đầy, dự tính là chạng vạng sẽ bị công phá."

Khương Chá phất phất tay, giọng nói khàn khàn: "Đã biết."

Một lời này lại kéo người vào trong tuyệt vọng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, muốn tìm được một tia hy vọng trong mắt mọi người xung quanh để chống đỡ, nhưng mà tất cả bọn họ đều thất bại. Giống như có một bàn tay bóp chặt cổ, mỗi người đều bị sự sợ hãi đè ép thần kinh.

Đúng lúc này, Cơ Đồng Quang đột nhiên đứng dậy: "Ta có thể xử lý con cương thi kia."

Tầm mắt mọi người chuyển hướng về phía hắn.

Ngô Mi giống như đã đoán ra, lập tức giữ chặt ống tay áo của hắn: "Ngươi muốn đi chịu chết sao?"

Cơ Đồng Quang cũng không nhìn nàng, chỉ nói với mọi người: "Ta có thể ngụy trang thành cương thi để tiếp cận đối phương, sau đó gϊếŧ hắn. Ta đã từng ngụy trang thành cương thi ở Tây Kỳ quốc, chỉ cần bắt chước động tác của bọn nó, che giấu mùi hương của cơ thể, bọn nó sẽ không phát hiện ra chuyện gì kì lạ."

"Không được, ta không đồng ý," Ngô Mi lạnh lùng nói, "Bây giờ cương thi đã sớm tiến hóa, không giống với mấy con lúc trước chúng ta gặp. Hơn nữa ngay cả khi là một con cương thi bình thường, ngươi muốn xuyên qua nhiều cương thi như vậy, sao có thể bảo đảm rằng sẽ không có con nào nhận ra ngươi chứ? Ngươi làm như vậy chính là đi chịu chết."

Cơ Đồng Quang: "Ngươi còn biện pháp gì khác sao?"

Ngô Mi buông lỏng ống tay áo của hắn ra, lẩm bẩm nói: "Biện pháp sẽ luôn có..."

Nhưng mà những lời này của nàng không thuyết phục được.

Nàng cũng biết bây giờ không còn biện pháp nào khác, nhưng mà khả năng thành công cũng chẳng nhiều lắm...

Khương Chá: "Ta phái một đội quân tinh nhuệ để hộ tống ngươi, ngươi xem có thể tới đâu thì tới."

Cơ Đồng Quang đang muốn gật đầu, lại không ngờ Cơ Hạc bất ngờ xuất hiện ở cửa.

Tròng trắng mắt thanh niên đã trở nên vẩn đυ.c, tròng mắt cũng hiện ra một màu xám trắng tĩnh mịch, nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại rất ôn hòa, giống như một con người bình thường vậy.

Hắn nói với mọi người: "Ta sẽ đi."

Cơ Đồng Quang: "Đừng nháo, ngươi phải ở lại trong cung nghỉ ngơi cho tốt."

Cơ Hạc kéo ống tay áo của Cơ Đồng Quang lại, lặp lại lời nói: "Ta sẽ đi."

Cơ Đồng Quang ngừng lại, ôn tồn nói: "Ngươi đã thành cái dạng này rồi, ngươi đi chúng ta sẽ không yên tâm."

Cơ Hạc đứng tại chỗ, mày dần nhíu lại, giống như đang tự hỏi gì đó. Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhào tới chỗ Cơ Đồng Quang, phát ra một tiếng rống kinh khủng lại vang đội.

Bây giờ lòng người vốn đã sợ hãi, lại đột nhiên nghe âm thanh như thế, còn tưởng cương thi đã tấn công tới, mọi người bên trong sôi nổi rút kiếm vọt ra.

"Không có gì không có gì, chúng ta đang đùa giỡn thôi." Cơ Đồng Quang xua tay.

Cơ Hạc còn lộ ra hàm răng bén nhọn, hà hơi về phía hắn, nỗ lực biến mình trở thành một con cương thi hung tàn.

Nhưng mà sau khi làm xong, hắn lại giống như trở nên ngượng ngùng, có chút thẹn thùng cúi đầu, lặp lại một lần nữa: "Ta sẽ đi..."

Cơ Đồng Quang bất đắc dĩ: "Đừng náo loạn, để ta đi."

Mọi người lại cảm thấy đề nghị này không tồi, sôi nổi nói: "Để hắn đi đi."

"Hắn đi là lựa chọn tốt nhất."

"Ngươi ở lại đúng là cũng có lúc dùng được."

Dù sao đây cũng là hành động có xác suất thành công rất thấp, khi Cơ Hạc đi mà thất bại, tổn thất cũng không lớn.

"Không được, ta đã có biện pháp." Cơ Đồng Quang cũng rất kiên quyết, Cơ Hạc vì cứu hắn mà biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, hắn quyết không thể để đối phương lâm vào hiểm cảnh nữa.

Giống như biết xin Cơ Đồng Quang cũng vô dụng, Cơ Hạc lại bắt đầu đầu hướng về phía Khương Chá.

Người sau rũ mắt đánh giá hắn, ngữ điệu lạnh băng: "Ngươi chắc chắn muốn đi?"

Cơ Hạc gật đầu.

Khương Chá rũ mắt đánh giá hắn, ngay sau đó, nam nhân đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn xuống. Nụ hôn này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, Cừu Cẩn vội xoay người, lúc này mới để nụ hôn kia dừng bên mặt.

Cừu Cẩn mờ mịt lại kinh ngạc, Giang Minh đột nhiên làm như vậy là sao? Đây đâu phải là động tác có trong kịch bản. Hơn nữa trên mặt hắn còn đang có lớp hóa trang cương thi, nhìn qua cậu rất kinh khủng, sao Giang Minh lại hôn cậu?

Nhưng mà Dịch Tùng Thanh không có kêu dừng lại, Cừu Cẩn tuy không rõ nguyên nhân, nhưng chỉ có thể nối tiếp động tác kia mà tiếp tục diễn.

Cuối cùng vẫn quyết định để Cơ Hạc hoàn thành nhiệm vụ này. Cơ Hạc được một tiểu đội ngụy trang thành cương thi bảo vệ từ cửa hông rời đi, lặng yên không một tiếng động lẫn vào đàn cương thi.

Ban đầu khi bọn họ tới, gần như không có cương thi nào phát hiện.

Có cương thi ngửi thấy mùi hương của hắn, Cơ Hạc giương miệng rống trở về, có cương thi ngẩng đầu đối diện với hắn, Cơ Hạc không chút hoảng loạn, lại dùng cặp mắt trắng bệch của mình nhìn lại nó.

Trong lúc nhất thời vậy mà còn có chút yêu thích.

Nhưng mà theo bọn họ đi về phía trước, đội bảo vệ dần có vấn đề, phương hướng của bọn họ đều khác nhau, toàn bộ cương thi đều đang hướng về phía con sông bảo vệ thành, chỉ có bọn họ hướng ra bên ngoài.

Tướng quân cương thi cũng đã nhận ra dị thường, đang chuẩn bị tiến tới xem xét, đột nhiên có một mũi tên bắn thẳng tới nó.

Cơ Đồng Quang ở trên tường thành bắn tên hấp dẫn lực chú ý của con tướng quân cương thi, đội hộ vệ tránh được một kiếp.

Nhưng mà dù vậy, chờ đến khi bọn họ đến, vẫn chỉ còn lại Cơ Hạc và hai người binh lính khác.

Hai người liếc nhau, theo cương thi lén đi đến phía sau ngựa, một người chém chân ngựa, một người chém về phía tướng quân cương thi.

Không ngờ tướng quân phản ứng cực kỳ nhanh, tay trái ngăn kiếm, năm ngón tay của tay phải hợp lại xuyên qua l*иg ngực binh lính.

Một binh lính khác cũng gục bên cạnh cương thi.

Chuyện này giúp Cơ Hạc có thời cơ, hắn lập tức rút kiếm chém về phía cổ cương thi, nhưng mà làm hắn không nghĩ tới là, thân thể đối phương đột nhiên né ra, làm ra động tác mà không một nhân loại bình thường nào có thể né tránh, kiếm trong tay Cơ Hạc thay đổi phương hướng, cắm thật sâu vào trong lòng ngực đối phương.

Người sau phát ra một tiếng rống thống khổ.

Cương thi xung quanh giống như được kêu gọi, lập tức nhào tới Cơ Hạc.

Cương thi không đếm được gặm cắn thân thể hắn, Cơ Hạc lại không quan tâm, chỉ gắt gao ôm lấy tướng quân cương thi, hét lớn một tiếng: "Cơ Đồng Quang!"

Trên tường thành, Cơ Đồng Quang kéo cung nhắm chuẩn mục tiêu.

Tim hắn đập rất nhanh, tay lại cực kỳ vững vàng. Tất cả mọi người xung quanh đều hoảng hốt đứng lên, trong mắt hắn lại chỉ có một mục tiêu ở phía xa, vô số người tranh thủ thời khắc này cho hắn, hắn muốn gϊếŧ chết thủ lĩnh cương thi.

Một âm thanh "Vụt" vang lên, mũi tên cắt qua không khí xuyên qua đầu tướng quân cương thi.

Thân thể khổng lồ ngã ầm xuống đất.

Đôi mắt xám trắng của Cơ Hạc cũng dần mất ánh sáng.

Cơ Đồng Quang thu cung, hai mắt đã sớm đỏ bừng.

Nhóm cương thi đang lắp sông ngừng lại, ngó trái ngó phải, lộ ra thần sắc mờ mịt, khôi phục lại bộ dáng không có chỉ số thông minh.

Chúng binh lính sôi nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà sông đào bảo vệ thành đã bị nhóm cương thi mở ra một con đường, cương thi dẫm lên thi thể của đồng bọn, tụ tập dưới thành.

Một trận chiến mới mở ra.

Sáng sớm hôm sau, trận chiến tranh này cuối cùng cũng hạ màn, Cơ Đồng Quang đứng ở trên tường thành chăm chú nhìn mảnh đất khô cằn phía dưới, tuy tổn thất rất lớn, nhưng nhân loại cuối cùng cũng thắng lợi.

Trong cung mở yến hội mừng chiến thắng, mọi người lại có sự đoàn kết xưa nay chưa từng có, mỗi người đều lộ ra nụ cười khi sống sót sau tai họa.

Ai cũng không nghĩ tới, Khương Chá ở trên vương tọa sau khi uống một ngụm rượu, đột nhiên biến sắc, ngã xuống vương tọa, trong miệng sùi bọt mép, chết bất đắc kỳ tử.

Ở góc yến hội, Cơ Đồng Quang mặt vô biểu tình xoay người rời đi.

Lúc bọn họ rời khỏi Đông Võ quốc, trời nổi mưa to. Mưa to suốt ba ngày ba đêm, con sông từng khô cạn lại xảy ra lũ lụt, vô số cương thi ăn người hóa thành xương khô.

Cảnh cuối cùng là《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 Cơ Đồng Quang và Ngô Mi đứng ở bờ biển Hoàng Hà.

Đằng sau xương cốt chồng chất, trước mắt lại là con sông nước cuồn cuộn.

Thiên Hạ Hưng Vong, non sông vẫn như cũ.