Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 10: Bùi tổng hôm nay sao lại khác thường như vậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Súp Sữa

Ôn Mộ yên lặng ngoan ngoãn đi theo Bùi Thư Thần đến gara dưới tầng hầm, Bùi Thư Thần chọn một chiếc Porsche màu tím.

Xe của Bùi Thư Thần rất hợp với khí chất của hắn, đều là màu tối, không có chiếc nào màu sắc lòe loẹt cả, Ôn Mộ vừa nghĩ vậy vừa mở cửa ghế sau ra, đột nhiên, thanh âm trầm thấp lạnh lùng của Bùi Thư Thần vang lên: "Cậu đi đâu?"

"A?" Ôn Mộ lập tức cứng đờ, giống như một bé hamster nhỏ bị dọa sợ. Cậu không hiểu kim chủ có ý gì, cho nên không dám động đậy chút nào.

Thật ngốc. Đôi khi Bùi Thư Thần nghĩ không ra, làm sao một nhóc Omega ngốc nghếch như vậy có thể tìm ra khách sạn mà hắn ở, sau đó hai tháng trước còn trà trộn vào giả vờ làm nhân viên phục vụ nữa.

"Ngồi đằng trước." Hắn mệt tâm nói.

Ngồi ghế sau làm cái gì? Để hắn làm tài xế cho cậu ta? Con vật nhỏ nghĩ còn rất đẹp.

"Ò." Ôn Mộ quay đầu lại, câu nệ ngồi vào ghế phó lái, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Cậu không ngờ Bùi Thư Thần lại để cậu ngồi ở vị trí này, ngồi ở bên cạnh hắn.

Chẳng phải vị trí ghế phó lái chỉ dành cho những người thân thiết nhất sao? Ví dụ như là bạn trai, hay là vợ gì đó...

Ôn Mộ ngổn ngang suy nghĩ lung tung cả nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn cảm thấy mình cả nghĩ quá, có lẽ là bởi vì trước đây hay viết kịch bản tình cảm lãng mạn, do viết quá nhiều cảnh giống thế này nên bị ảo tưởng rồi.

...

Bùi Thư Thần đưa Ôn Mộ đến một nhà hàng Pháp hắn thường ăn, mà nhắc đến mới nhớ, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm, Ôn Mộ không kìm được cảm thấy hơi bất an.

Cũng may Bùi Thư Thần không hỏi cậu thích ăn cái gì, trực tiếp nhanh gọn lẹ chọn đồ ăn.

Vừa nhìn lướt qua bảng giá, Ôn Mộ trong lòng hít một ngụm khí lạnh, một miếng gan ngỗng có giá tận 2 nghìn tệ, miệng cắn xuống một cái là tiền viết kịch bản của cậu cũng mọc cánh bay đi luôn.

Ừm thì tuy rằng không phải tiền của cậu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy tim nhỏ máu đó.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.

Tầm mắt đối phương nhìn về phía mình săm soi tìm tòi, tuy rằng chỉ thoáng qua thôi, vẫn bị Ôn Mộ bắt được.

Người khác nhìn cậu với ánh mắt như vậy là chuyện hoàn toàn bình thường.

Dù sao vụ việc lần trước cũng khiến danh tiếng cậu vang xa trước mặt bạn bè và khán giả cả nước, cái gì mà đêm khuya hiến thân... Thế nhưng hôm nay, cậu lại ngồi chung một chỗ ăn cơm với Bùi tổng, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra loại quan hệ của hai người rồi.

Lần đầu tiên thực sự có cảm giác mình đang bị bao dưỡng, mặt Ôn Mộ không khỏi đỏ lên.

Nhân viên phục vụ trở lại phòng công tác, hỏa tốc chia sẻ tin đồn bát quái với đồng nghiệp, cái người tên Ôn Mộ này nhìn thì hiền lành, hóa ra lại không hề đơn giản chút nào nha, rõ ràng lúc trước định nhào vào vòng tay Bùi tổng đã bị hắn từ chối rồi, thế mà mới qua được có mấy ngày, Bùi tổng lại đưa cậu ta đi hẹn hò.

Bọn họ hoặc ghen tị hoặc nể phục hoặc xem thường, đủ các loại âm thanh, nhưng làm việc tại một nhà hàng cao cấp, họ đã nghe quen những bí mật trong giới thượng lưu, cũng chỉ dám bàn tán trong phạm vi các nhân viên với nhau mà thôi, không dám ra ngoài nói lung tung.

Hai đối tượng đang bị bàn tán, Bùi Thư Thần cùng Ôn Mộ không ai nói chuyện, im lặng ngồi ăn.

Ôn Mộ là không dám lên tiếng, còn Bùi Thư Thần là vì không muốn giao lưu quá nhiều với nhóc Omega hắn không ưa.

Nhưng trong lúc lơ đãng, không tránh khỏi để ý tới một số chi tiết nhỏ.

Hắn nhìn thấy Ôn Mộ cắn một miếng gan ngỗng nhỏ, hai mắt sáng rực lên, sau đó ăn những món khác trước, cuối cùng mới ăn miếng gan ngỗng — Omega này hình như thích để dành món cậu yêu thích đến cuối cùng.

Về mặt tâm lý học, điều này được gọi là ưu ái khoảnh khắc thỏa mãn cuối cùng của trải nghiệm, những người có đặc điểm này thường có tính cách khá khiêm tốn, chịu được khổ nhọc. Về phần Ôn Mộ, hiển nhiên không phải là người như thế, xem ra lý thuyết không phải lúc nào cũng chính xác, Bùi Thư Thần nghĩ.

Hắn đặt dao nĩa xuống, hỏi: "Ăn xong chưa?"

"Ừm, ăn xong rồi." Ôn Mộ trả lời.

Tuy rằng thần kinh luôn căng chặt, ăn cũng không dám ăn quá nhiều, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật ngon miệng. Lần đầu tiên cậu được ngồi trong một nhà hàng cao cấp, ăn đồ đắt tiền, tất cả đều nhờ Bùi tổng.

Sau đó, tâm trạng của Ôn Mộ giống hệt như Sở Vũ Tiêm được Đoan Mộc Lỗi đưa đến Metersbonwe, gần như không nhận ra Omega trong gương là ai.

(*Sở Vũ Tiêm, Đoan Mộc Lỗi: nhân vật trong phim Cùng ngắm mưa sao băng, tui không có xem phim này nên không biết đoạn này edit chuẩn chưa, ai biết chỉ tui với

**Metersbonwe: hãng quần áo hàng đầu Trung Quốc)

Bùi Thư Thần để nhân viên bán hàng chọn cho cậu rất nhiều quần áo, tất cả đều giống với phong cách trước đây của cậu, kiểu dáng đơn giản thoải mái, nhưng chất liệu khác nhau một trời một vực, thiết kế càng không cần phải bàn.

Nhân viên bán hàng phục vụ rất chu đáo, khi giúp Ôn Mộ chỉnh cổ áo ống quần sẽ khen ngợi hai câu, chẳng hạn như "Màu này rất hợp với ngài", "Đôi mắt của ngài thật đẹp, trông như viên ngọc vậy", vừa chân thành lại không nhiệt tình quá phận.

Nhưng mà Ôn Mộ da mặt mỏng, bị thổi phồng đến nỗi hai gò má ửng đỏ, thậm chí không dám nhìn sang Bùi Thư Thần đang ngồi một bên.

Cậu cảm thấy được Bùi Thư Thần đang nhìn mình, ánh mắt đó làm người ta khó có thể không chú ý tới.

Bùi Thư Thần đúng là đang nhìn chằm chằm Ôn Mộ, hai chân hắn ưu nhã bắt chéo, dáng vẻ tùy ý xem Omega thử quần áo.

Nhận thấy vài ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại, nhưng hắn cũng không thèm để ý người khác nghĩ gì về mình. Dân kinh doanh làm ăn da mặt không dày sao được, hơn nữa, là hắn tự vả vào miệng mình đã vậy còn mang theo Ôn Mộ rêu rao khắp nơi đấy, ai dám lộ ra thái độ chế giễu thử xem?

Giờ khắc này trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ –

Omega này lớn lên còn rất được.

Vóc dáng không cao lắm, nhìn qua chưa đến 1m75, nhưng mà dáng người cân đối, tỉ lệ đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, eo thon chân dài. Mái tóc cùng đôi mắt nhạt màu khiến cậu trông vô cùng mềm mại, chiếc vòng tay màu đen treo trên cổ tay mảnh khảnh, càng tôn lên vẻ đẹp mong manh yếu đuối.

Bùi Thư Thần tự cho mình chẳng hề nông cạn, ít nhất sẽ không nhìn mặt mà bắt hình dong. Hắn lập nên Hoàn Thái, trong giới giải trí đã gặp rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, dù cho túi da có đẹp đến đâu cũng khó có thể làm hắn xiêu lòng. Xưa nay hắn nhìn người, chưa bao giờ chỉ nhìn vào vẻ ngoài của đối phương, thế nhưng bề ngoài của Ôn Mộ lại khiến hắn càng nhìn càng thoải mái.

Cõ lẽ là do độ phù hợp tin tức tố quá cao ảnh hưởng.

Nếu như nhân phẩm Omega này không tệ như vậy thì tốt rồi. Bùi Thư Thần có chút tiếc nuối nghĩ.

Nhưng hắn cũng không quá xoắn xuýt về vấn đề này, cho dù Ôn Mộ cực kỳ tâm cơ, nhưng hiện tại hắn ngày đêm đều phải đối mặt với cậu, đương nhiên lúc nhìn bề ngoài của cậu cảm thấy thoải mái là chuyện tốt.

Đỡ hơn cứ cảm thấy chán ghét mãi, nếu như mỗi ngày vừa mở mắt ra đã phải nhìn thấy khuôn mặt mà mình ghét cay ghét đắng, thế thì thà để hắn biến thành con cẩu còn hơn.

Sau khi Ôn Mộ thử năm, sáu bộ quần áo, Bùi Thư Thần cứ như tổng tài bá đạo tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, nhẹ như mây gió nói: "Không cần thử nữa, gói toàn bộ lại."

"Vâng Bùi tổng." Nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở đáp.

Ôn Mộ:!!!

"Chờ một chút, đừng..." Chị gái nhân viên cầm hơn hai mươi bộ đi gói lại, tất cả đều là quần áo mùa hè, mà bây giờ đã sắp giữa tháng chín, chuẩn bị qua mùa hè luôn rồi, cậu lại toàn chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa, mua nhiều như vậy quá là lãng phí!

Nhưng mà mắt Bùi Thư Thần vừa quét qua, Ôn Mộ liền ngậm miệng.

Làm gì đến lượt cậu nói chuyện.

Trên đường trở về, bên trong xe.

Ôn Mộ đau lòng.

Mặc dù không phải tiền của cậu, mặc dù cậu không có tư cách, cậu vẫn thấy đau lòng thay Bùi Thư Thần.

Bùi Thư Thần liếc mắt sang bên cạnh một cái, không vui nói: "Làm sao? Không thích?" Hay là thích mấy cái thứ quần áo kỳ cục cậu ta tự mua?

"Không có không có, tôi rất thích," bé ngoan Ôn Mộ nói cảm ơn, "Cảm ơn Bùi tổng, quần áo ngài mua cho tôi, tôi đều thích lắm."

Bùi Thư Thần khó giải thích được bị câu này lấy lòng: ""Thật? Đâu có cùng phong cách với đồ cậu mặc hôm nay đâu."

"Ừm. Thật ra tôi thích quần áo ngài chọn lắm, tôi, tôi chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy." Ôn Mộ sờ sờ cổ, có chút xấu hổ nói.

Cậu thật sự nói thật. Cho dù Bùi Thư Thần có để cậu mặc kiểu quần áo giống của Cố Trì Thanh cũng không sao, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu. Nhưng bản thân cậu quả thật thích phong cách đơn giản thoải mái này hơn.

Không cần phải giả làm người khác, Ôn Mộ đương nhiên rất vui vẻ.

Hơn nữa cậu thực sự cảm kích Bùi Thư Thần, một năm cho cậu nhiều tiền như vậy, còn đưa cậu đi ăn nhà hàng, mua đồ cho cậu nữa. Nếu để cậu tự đi mua, có lẽ cả đời này cậu cũng không nỡ mua quần áo đắt tiền vậy đâu.

Bùi Thư Thần không nhịn được quay đầu nhìn Ôn Mộ một cái.

Có chút ngoan.

Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn có chút rung động, hóa ra bao dưỡng một Omega nghe lời lại là chuyện sung sướиɠ đến vậy, chẳng trách nhiều tên đại gia thích nuôi tiểu tình nhân. Mặc dù hắn biết có thể những lời này của Omega là để lừa hắn, nhưng lọt vào trong tai vẫn rất dễ nghe.

Bùi Thư Thần khiển trách chính mình nông cạn.

Hắn tự nhắc nhở bản thân, đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài ngoan ngoãn của tên nhóc này, cậu ta là một Omega tâm cơ một lòng muốn gả vào hào môn đó.

Hắn chỉ dùng tin tức tố của Omega để chữa bệnh thôi, khi nào dùng xong thì vứt.

Ôn Mộ không biết trong lòng Bùi Thư Thần đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe lạnh xuống.

Tâm tư đại tổng tài biến hóa không ngừng, không phải thứ cậu có thể đoán nổi, vì thế cậu cũng thức thời ngậm miệng không dám nói nữa.

Một đường im lặng trở lại biệt thự, Ôn Mộ gian nan xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phòng.

Cậu mở tủ quần áo gần như trống không ra, chất đầy quần áo mới mua vào bên trong.

Vẫn cảm thấy đau lòng! Chỉ là một cái T-shirt, cho dù chất liệu tốt hơn một chút, mà có giá tận 3 nghìn tệ!

Ngay lúc cậu đang nhăn nhó đau khổ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ôn Mộ từ trong tủ quần áo thò đầu ra, thấy là Bùi Thục Thần, lập tức sợ hết hồn, giống như bé hamster bị dọa sợ ngây người.

Ngoài hai đêm hôm trước ra, Bùi Thư Thần chưa bao giờ đặt chân đến khu vực phòng cho khách ở lầu hai, hôm nay sao lại tới phòng của cậu.

Ôn Mộ thấp thỏm hỏi: "Sao ngài tới đây vậy?"

Bùi Thư Thần tự đi vào ngồi lên ghế của Ôn Mộ, cực kỳ bá đạo: "Đến ngồi một lúc không được sao?"

Ôn Mộ hoảng loạn vội vàng gật đầu: "Được, được, đương nhiên là được."

"Ừm." Bùi Thư Thần lười nhác ra lệnh, "Cậu đi tắm đi."

"... Được rồi." Ôn Mộ trong lòng run sợ, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Tại sao lại giục cậu đi tắm... Ôn Mộ không ngừng được nghĩ bậy nghĩ bạ. Hôm nay Bùi tổng đối xử tốt với cậu như vậy, đưa cậu đi ăn, mua quần áo cho cậu, lẽ nào, chuyện cần đến thì vẫn phải đến sao...

Cậu thậm chí không dám mở nước quá lớn, sợ âm thanh ầm ĩ sẽ làm phiền Bùi Thư Thần, hoặc sợ lỡ tổng tài đại nhân dặn dò cái gì cậu không nghe được.

Trong khi Ôn Mộ hoảng loạn mà tắm, Bùi Thư Thần đang quan sát phòng của cậu.

Trước đó Omega có hỏi hắn, liệu có thể thay đổi cách bài trí của căn phòng một chút không, Bùi Thư Thần nói đó là phòng của cậu, tùy cậu làm gì thì làm.

Mặt bàn được trải một chiếc khăn trải bàn ca rô, trên bàn đặt một chiếc laptop. Dưới bàn để một giỏ nhỏ đồ ăn vặt, bên trong chứa đầy khoai chiên, sô cô la và que cay, toàn là những thứ Bùi Thư Thần không bao giờ chạm vào.

Rèm cửa sổ cùng ga trải giường cùng một màu sắc, là màu xanh nhạt ôn hòa, khá giống cảm giác mà tin tức tố của Ôn Mộ đem lại.

Trên cửa sổ còn treo một chuỗi bóng đèn nhỏ.

Ấu trĩ.

Bùi Thư Thần một bên oán thầm, một bên bước tới bật công tắc lên. Chuỗi bóng đèn nhỏ khi mới bật lên có màu vàng ấm áp, nhấp nháy nhấp nháy, còn có thể điều chỉnh độ sáng và màu sắc.

Tin tức tố vị nho xanh bên trong phòng nồng nặc hơn lúc trước, hẳn là Ôn Mộ lúc tắm rửa đã tháo vòng tay ra.

Được tin tức tố của Omega bao quanh, trong lòng Bùi Thư Thần cảm thấy cực kỳ yên bình chơi với bóng đèn nhỏ một chốc, sau đó đút hai tay vào túi, chậm rãi đi tới, mở tủ quần áo của Ôn Mộ ra.

Hắn đã từng thông báo với dì giúp việc trong nhà, không được giúp Ôn Mộ giặt quần áo, để cho cậu tự giặt.

Nhưng lúc này quần áo trong tủ sạch sẽ tinh tươm, tất cả quần áo đều được giặt sạch phơi nắng, bên trong còn đặt một cái hộp hút ẩm nhỏ.

Trong lúc hắn đang ngắm nghía tủ quần áo, Omega tắm xong đi ra.

"......"

Tại sao Bùi tổng lại nhìn tủ quần áo của mình! Ôn Mộ kinh hãi không dám nói lời nào.

Vừa nãy lúc đang tắm, nghĩ đến Bùi Thư Thần ngồi bên ngoài không biết đang làm cái gì, cậu liền sợ sệt, không dám tắm quá lâu, kì cọ qua loa coi như tắm xong, không nghĩ tới chuyện vừa mới bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy loại hình ảnh này.

Cánh tủ quần áo mở toang, vừa liếc một cái đã nhìn thấy không sót tí gì cái hộp qυầи ɭóŧ in hoa văn động vật nhỏ, hai má cùng hai tai Ôn Mộ nóng như bị thiêu đốt.

"Nhanh như vậy." Bùi Thư Thần như không có chuyện gì xảy ra đứng thẳng lưng lên, "Cậu còn chưa sắp xếp xong nên tôi giúp cậu một chút."

"Không, ngài không cần đâu, để tôi tự làm là được rồi!" Cậu nào dám nhờ Bùi Thư Thần giúp cậu sắp xếp tủ quần áo chứ...

"Ừm, vậy để cậu tự làm."

Bùi Thư Thần nói, từng bước từng bước đi về phía cậu, nắm lấy vai cậu đẩy vào bên trong phòng tắm: "Tóc sao không sấy khô, sẽ bị cảm lạnh."

Trong giọng nói có chút trách cứ, mang theo sự thân thuộc cùng dịu dàng.

Ôn Mộ cứng ngắc nhận lấy máy sấy trong tay Bùi Thư Thần, trống rỗng mà sấy tóc.

Rốt cuộc ngày hôm nay làm sao vậy, Bùi tổng tại sao lại khác thường như vậy, cậu bị dọa cho sợ mất mật đây này...

Trong lúc Omega đang sấy tóc, Bùi Thư Thần thần thái tự nhiên đứng yên không nhúc nhích, hai mắt đảo quanh bên trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, cuối cùng dừng trên giỏ quần áo bẩn phía trong góc.

- ---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hắn muốn làm chuyện không biết xấu hổ rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »