Chương 4: Anh ơi, em thích anh, chờ em phân hóa...

Hiện tại vẫn còn đang trong kì nghỉ hè, trong trường có rất ít người, chỉ có một số sinh viên muốn vừa học vừa làm hoặc bọn họ đang cố chạy nước rút chuẩn bị cho luận án thạc sĩ thì mới ở trong trường.

Là đại học có trình độ giáo dục cao nhất cả nước, Đại học Thủ đô kiểm soát sinh viên ra vào vô cùng nghiêm ngặt, sinh viên buộc phải xuất trình thẻ sinh viên nếu muốn vào khuôn viên trường. Tuy vậy, cho dù có mức độ kiểm soát nghiêm ngặt đến đâu cũng không thể cản được gương mặt đang tươi cười của Dư Nguyệt, Dư Nguyệt cười đùa với chú bảo vệ một lúc, chú bảo vệ cuối cùng cũng giơ tay xin hàng:

"Được rồi, đi đi, dắt em trai của cậu vào, cậu nhớ rõ quy định đó!"

"Cháu nhớ mà! Chú yên tâm, thư tình của chú là do cháu viết, cháu đảm bảo dì Ngô trong nhà ăn sẽ nhìn chú bằng cặp mắt khác ngay!"

"Thằng quỷ, mày muốn nói cho cả thế giới biết chuyện của tao sao?" Chú bảo về vừa cười vừa mắng anh, giả vờ ném chai nước đã rỗng về phía Dư Nguyệt.

Dư Nguyệt mau chóng đạp xe đi, khéo léo né tránh đòn tấn công của chú bảo vệ.

Lục Diên Khánh ngồi ở yên sau xe không được vững, nhìn cái chai nước rỗng lướt qua mặt mình, chai nước lướt qua mắt cậu như một bộ phim tua chậm, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Cậu giả vờ hét lên một tiếng, ôm chặt Dư Nguyệt, nắm chặt góc áo ở eo của Beta.

Dư Nguyệt không cảm thấy có gì lạ, ngược lại còn nắm lấy bàn tay đang ôm eo anh, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, dặn dò:

"Em ôm chặt anh!" Dư Nguyệt nói: "Đoạn đường phía trước có hơi gồ ghề, nếu như em bị ngã, anh phải đưa em đi tìm lão Dương."

"Lão Dương?"

"Là giáo viên trực ở phòng y tế." Dư Nguyệt thản nhiên đáp lại.

"Anh ơi, sao anh lại biết rõ giáo viên ở phòng y tế như vậy? Anh không phải là khánh quen của phòng y tế chứ?"

Dư Nguyệt sặc nước miếng, xấu hổ chuyển đề tài:

"Bây giờ anh chạy lên dốc, em đừng có nói chuyện với anh, phí hết sức anh."

Đúng với lời của Dư Nguyệt, trước mặt cậu là một con đường dốc nhỏ, hai bên đường trồng một hàng cây liễu, khi gió thổi qua, những cành liễu dài rung rinh như e thẹn. Mùa liễu đã qua từ lâu, nếu còn đang trong mùa xuân, ở đây sẽ có mưa tuyết rơi làm tóc người bạc trắng khi đi ngang qua đây.

"Ngồi yên!"

Dư Nguyệt vừa nói vừa đứng lên khỏi yên xe đạp. Để lên được con dốc kiểu này, đứng đạp sẽ tiết kiệm thể lực hơn. Anh cong lưng, đối diện với cơn gió hạ nóng như thiêu đốt, anh dùng hết sức mà đạp mạnh vào bàn đạp.

Chiếc áo thun trắng đã sớm thấm đẫm mồ hôi, gió thổi qua người anh khiến chiếc áo thun tung bay phấp phới, mùi mồ hôi nhàn nhạt cùng mùi sữa tắm trên người anh lan tỏa ra không khí, xộc thẳng vào mũi Lục Diên Khánh.

Trong vài giây đó, Lục Diên Khánh nghĩ hình như cậu vừa ngửi được mùi pheromone của Dư Nguyệt. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo giác.

- ----Dư Nguyệt là một Beta, anh ấy không có pheromone.

Trong tất cả ba giới tính ABO, Beta là giới tính duy nhất không thể tiết ra pheromone. Họ có thể ngửi thấy hương thơm từ tuyến thể của Alpha và Omega, nhưng họ không thể hồi đáp. Hiên nay trên thị trường ngày càng xuất hiện càng nhiều các loại nước hoa 'mô phỏng pheromone', khá nhiều Beta đã tìm mua và sử dụng để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

Như Dư Nguyệt chưa bao giờ sử dụng mấy thứ đó, anh luôn luôn sạch sẽ.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Diên Khánh ngửi được mùi hương trên người Dư Nguyệt.

Lục Diên Khánh không ghét nó.

Con dốc rất dài, Dư Nguyệt phải mất một lúc mới lên được tới đỉnh. Anh thở phào một cái, tháo mắt kính ra, nắm lấy vạt áo thun bên hông, lau mồ hôi trên mặt.

Theo động tác của anh, làn da trắng nõn săn chắc bên hông hiện ra, Lục Diên Khánh chỉ liếc mắt một cái, lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Dư Nguyệt không biết Lục Diên Khánh đang nghĩ gì trong đầu, một tay anh đỡ tay lái, tay còn lại chỉ vào những tòa nhà nằm rải rác phía xa xa, giới thiệu từng tòa một.

"Mấy tòa nhà bé bé bên kia là ký túc xá. Thời đại nào rồi mà vẫn còn xài giường tầng tám người, một cái điều hòa cũng không có."

"Tòa nhà màu xám đằng kia là phòng thí nghiệm. Đa phần mấy câu chuyện kì bí trong trường đều bắt nguồn từ chỗ đó. Bộ xương người biết nhảy hay hiện vật biết parkour..."

"Tòa nhà bên kia là khu dạy học của học viện nghệ thuật, bên đó ít người nhưng đều là người lắm tiền, hàng tháng đều mời đại danh sĩ tới giảng bài, anh rất muốn được tới đó nghe giảng nhưng mà vào trong rất khó!"

"Đi hết con đường này là sân vận động. Nhưng giờ đang trong kì nghỉ hè nên đã đóng cửa. Sân điền kinh của trường khá tốt, rất thoải mái, anh nghe nói nó còn đắt hơn tòa ký túc của tụi anh."

Dư Nguyệt vừa đạp xe vừa thao thao bất tuyệt kể hết chuyện nhỏ tới chuyện lớn trong trường. Lục Diên Khánh chăm chú lắng nghe, trong lúc nghe anh nói, cậu tưởng tượng đến khung cảnh Dư Nguyệt đi dạo quanh hết các địa điểm trong trường.

Hai người trải qua ba tiếng tham quan vô cùng phong phú, Dư Nguyệt đã đưa cậu ra khỏi chiếc l*иg giam sang trọng nhưng trống trải kia, dắt cậu vào một thế giới khác.

Đây là lần đầu tiên Lục Diên Khánh ăn cơm trong nhà ăn của trường đại học, lần đầu tiên cho mèo hoang ăn trong vườn và cũng là lần đầu tiên ngồi cùng mọi người dưới tán cây trong sân trường, lắng nghe tiếng chuông vang lên từ ngọn tháp.

Dư Nguyệt còn đưa cậu đi trèo cửa sổ vào trong khu dạy học, giảng đường trống vắng, có sức chứa gần sáu trăm sinh viên.

Lục Diên Khánh chưa bao giờ trèo cửa sổ, nhưng hôm nay nhìn thấy Dư Nguyệt thể hiện, cậu nhanh chóng học kỹ năng này khá thành thạo.

Lục Diên Khánh hỏi: "Anh ơi, trong phòng này không có camera sao? Chúng ta sẽ không bị quay trúng chứ?"

Dư Nguyệt thờ ơ nói: "Có, nhưng camera hỏng cũng vài tháng rôi."

Dư Nguyệt chỉ cho Lục Diên Khánh thấy cái camera bị hỏng, nói cậu nghe lí do mà anh biết chuyện chiếc camera kia bị hỏng, lí do là có một đàn anh học chuyên ngành khác truyền tin này ra ngoài. Đàn anh đó đã thực hiện trò gian lận ở kì thi cuối kì dưới camera mà không hề bị bắt.

Lục Diên Khánh hơi ngạc nhiên: "Là sinh viên của Đại học Thủ đô hàng đầu cả nước mà gian lận sao?"

Dư Nguyệt uể oải vươn vai: "Diên Khánh, hôm nay thầy sẽ dạy em một môn nữa – trình độ học vấn không liên quan đến tính cách. Hiểu sâu hơn một chút: những gì mà người đó biểu hiện ra bên ngoài đều không liên quan gì đến nội tâm bên trong của họ."

Lời nói của Beta nghe giống như là đang nói với Lục Diên Khánh nhưng thật ra lại giống như anh đang tự nói chính mình hơn:

"Cho dù là học sinh ưu tú hay là phú nhị đại giàu có, có đẹp trai, có nhiều tiền, thuộc giới tính nào... Thì đây đều là vẻ bề ngoài của anh ta, chúng ta không biết bên trong anh ta là con người như thế nào. Chỉ có thể lột từng lớp da ra, em mới có thể nhìn thấy con người thật sự của anh ta."

"Cho nên là," Lục Diên Khánh nhìn anh: "Anh đang lột da đứng trước mặt em?"

Dư Nguyệt có hơi sửng sốt, sau đó lại vươn tay gắt gao vò đầu thiếu niên: "Haha, anh còn muốn giữ cho mình một chút bí ẩn!"

Hai người không nói tiếp về chủ đề này nữa vì bọn họ đã bị bảo vệ đang đi tuần tra phát hiện.

Cả hai vội vã trèo ra khỏi ô cửa nhỏ, nhanh chân leo lên xe đạp chạy ra ngoài.

Điểm dừng chân cuối cùng là thư viện của Đại học Thủ đô, nơi Dư Nguyệt yêu thích nhất. Khi không có tiết học và không có lịch làm việc, Dư Nguyệt thường sẽ dành phần lớn thời gian ở đây.

Tòa thư viện của Đại học Thủ đô có kiến trúc rất mang tính nghệ thuật, tòa có năm tầng và toàn bộ bức tường đều được lắp bằng kính. Đặc biệt nhất là khu vực bên trong bức tường kính ấy đã được cải tạo thành một khu vườn trong nhà kính, trồng những cây trúc cao cao. Một vài chiếc bàn được đặt ở khoảng trống giữa rừng trúc, nếu đang trong mùa đông, bạn có thể vừa đọc sách trong rừng trúc ấm áp vừa ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài ô cửa kính.

Lần đầu tiên Lục Diên Khánh nhìn thấy thiết kế tuyệt đẹp như vậy, cậu đi giữa rừng trúc đặt mấy chiếc bàn đọc sách, đột nhiên lên tiếng:

"Anh ơi, chúng ta cùng chụp một tấm ảnh ở đây nha."

Dư Nguyệt không thích chụp ảnh nên đừng nói đến việc chụp ảnh selfie, nhưng tất cả những quy tắc cho bản thân mà anh đặt ra đều bị Lục Diên Khánh phá vỡ.

Anh lấy điện thoại di động ra, cài đặt chụp ảnh đếm ngược rồi tìm một cái bàn để đặt điện thoại lên.

Trong ống kính, hình ảnh hai thiếu niên trạc tuổi đang đứng cạnh nhau trong rừng trúc, lá trúc khe đung đưa, thậm chí còn có một vài chiếc lá rơi trên vai họ.

Ngay lúc đếm ngược sắp hết, Lục Diên Khánh bất ngờ nói: "Anh ơi."

"Cái gì?" Dư Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn cậu. Ở khoảng cách gần như thế này, anh dường như có thể nhìn thấy cả màu sắc của các mạch máu dưới làn da trắng đến trong suốt của Lục Diên Khánh.

Lục Diên Khánh cũng quay đầu nhìn anh: "Đợi em phân hóa rồi, anh kết hôn với em đi."

"Hả?" Dư Nguyệt ngây người tại chỗ.

Khoan đã, anh nghe lầm rồi phải không, hay Lục Diên Khánh bị sốt rồi??

Lục Diên Khánh muốn kết hôn với anh á??? Lục Diên Khánh thích anh???

Không... không thể nào... Một đứa trẻ mười lăm tuổi mới quen biết mình chỉ hơn một tháng, phân biệt được như thế nào là thích và không thích sao?

Có lẽ là do Lục Diên Khánh quá cô đơn, giống như một người sắp chết đuối may mắn với được một khúc gỗ trôi nên không nỡ buông tay. Nếu người xuất hiện trước mặt Lục Diên Khánh một tháng trước không phải Dư Nguyệt mà có thể là Trương Nguyệt, Vương Nguyệt hay Triệu Nguyệt thì có lẽ đứa trẻ này cũng sẽ nói như vậy.

Sau khi tự trấn an bản thân, Dư Nguyệt lập tức thả lỏng. Anh tự lừa bản thân mình xong xuôi nhưng còn chưa kịp nói gì, Lục Diên Khánh đã bất ngờ kiễng chân, hôn lên môi anh!

Dư Nguyệt hoảng sợ liền quay đầu đi, nụ hôn của Lục Diên Khánh bị sượt, cuối cùng nụ hôn dừng lại trên má anh.

Mà lúc này thời gian đếm ngược chụp ảnh cũng kết thúc, hình ảnh Lục Diên Khánh hôn má anh đã được camera chụp lại.

Dư Nguyệt: "..."

Chết tiệt, thằng nhóc này có âm mưu chống đối anh.

Lục Diên Khánh đánh lén thành công, tâm trạng cậu cũng tốt hơn, cậu mỉm cười, đôi mắt híp lại thành hai vòng cung rất đẹp. Cậu nhìn chiếc má đang ửng hồng của Dư Nguyệt, lại càng vui vẻ hơn vì đã trêu anh thành công.

Lục Diên Khánh biết rõ bản thân cậu rất ưu tú, cậu có vẻ bề ngoài, có gia thế giàu có, kể cả cái tính cách mà cậu đang ngụy tạo cũng khiến người ngoài cực kỳ yêu thích. Chỉ cần cậu nhẹ nhàng ngoắc tay cũng sẽ có một hàng người nguyện quỳ rạp dưới chân cậu.

Lục Diên Khánh vô cùng thích cái trò chơi thử thách bản chất con người này.

Dư Nguyệt là người kiên trì lâu nhất ở trong trò chơi của cậu.

Nghĩ đến việc cuộc vui này sắp kết thúc, cậu vừa phấn khích vừa có chút buồn chán.

Gương mặt cậu vẫn bình tĩnh, toát ra vẻ ngây thơ vô hại. Cậu có chiều cao gần bằng Dư Nguyệt nhưng bởi vì cậu khá gầy nên nhìn cậu có vẻ thấp hơn anh một chút.

Bị một mỹ nhân nhu nhược như vậy nhìn chằm chằm, tâm tình Dư Nguyệt không khỏi lộn xộn.

Anh sờ lên chỗ má bị đối phương hôn trúng, nhìn lại tấm ảnh chụp cảnh hai người đang âu yếm, anh cực kỳ xấu hổ. Cầm điện thoại nghịch lung tung một hồi, anh nhét điện thoại vào trong túi lần nữa.

"Rồi sao... Em xem mình bao nhiêu tuổi? Còn là một đứa con nít, lần sau không được đùa giỡn như vậy, kết hôn hay không kết hôn cái gì? Không được tự tiên thân mật với người khác, em hiểu không?"

Lục Diên Khánh bướng bỉnh:

"Lời em nói là sự thật! Anh, à không, Dư Nguyệt, em thích anh, chờ em phân hóa xong, em sẽ cưới anh."

Dư Nguyệt không phải một người đàn ông có phẩm chất đạo đức tốt, anh thật sự không chịu đựng được nữa.

Anh ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác, hai tay đút vào túi quần như có như không, không thể nào giấu được vết đỏ trên cổ và tai:

"... Khụ, anh là Beta, nếu anh thật sự có thể cưới được một Omega xinh đẹp như em, thì anh nguyện ý."

Omega?

Lục Diên Khánh trong lòng cười nhạo, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào:

"Được, một lời đã định!"

Một lời đã định.

Hai thiếu niên ở trong rừng trúc giả dối hứa hẹn, ánh nắng mặt trời xuyên qua bức tường kính cao cao chiếu vào hai người họ, in bóng hai người trên mặt đất.

....

Cả hai sánh bước là khỏi thư viện, Dư Nguyệt leo lên chiếc xe đạp nhỏ cà tàng của mình. Nhưng lần này, anh không cho Lục Diên Khánh nắm lấy góc áo quanh eo anh nữa.

Hai người rời khỏi trường học, Dư Nguyệt dọc theo con đường đạp xe rất nhanh, vừa đạp xe vừa nhìn đồng hồ:

"Ôi không, anh nói với dì bảo mẫu là chúng ta chỉ kiểm tra ba tiếng, nhưng bây giờ đã trễ rồi, không biết bọn họ có phát hiện ra không."

"Có sao đâu, nếu bị phát hiện chỉ cần thành thật khai báo là được." Lục Diên Khánh giở giọng vô tội.

"Nói thật cái gì, nói chúng ta đi tham quan trường học?"

"Đương nhiên là nói chúng ta đi hẹn hò rồi!"

Lời nói hung ác của Lục Diên Khánh khiến Dư Nguyệt bị dọa sợ, Dư Nguyệt run tay khiến tay lái xe đạp mất kiểm soát vẽ một đường cong hình chữ S trên đường, suýt nữa đâm vào chiếc xe tải bên đường.

Chiếc xe tải đột ngột dừng lại, cửa xe mở ra, ba người đàn ông cao to lực lưỡng bước ra từ trong xe.

Dư Nguyệt vội vàng giảng hòa.

"Đại ca, hiểu lầm, hiểu lầm." Dư Nguyệt vội vàng nói: "Tôi cùng em trai nói chuyện phiếm, đi đường không chú ý, tôi sẽ bồi thường cho anh! Anh xem đi, tụi tôi đều là học sinh..."

Người đàn ông cường tráng cúi gằm mặt xuống không nói gì, ba người họ chặn chiếc xe đạp lại.

Nhìn tư thế này, Dư Nguyệt phỏng đoán chắc mình đã gặp phải bọn chuyên ăn vạ. Anh nhìn chiếc xe tải, thấy mấy mảnh vụn rải rác khắp nơi, tự hỏi liệu đưa họ hai trăm tệ có quá ít hay không.

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để thoát được bọn họ, Lục Diên Khánh bất ngờ nhảy xuống xe, chạy lại gần anh.

"Anh, hình như có gì đó không đúng..."

"Hả..."

Dư Nguyệt chưa kịp phản ứng, ba gã to lớn đã chạy tới, bịt mũi miệng anh lại bằng một chiếc khăn được tẩm thuốc.

Trước khi ngất đi, Dư Nguyệt chỉ có một suy nghĩ trong đầu-----

- ---- Mẹ nó, mấy người này rốt cuộc là muốn bắt Lục Diên Khánh hay là bắt mình?