Chương 1: Gia sư 18 tuổi và 15 tuổi...

Dư Nguyệt đứng trước chiếc gương trong phòng tắm, vuốt nước lên tóc rồi dùng lòng bàn tay ấn tóc xuống, cố gắng làm giảm đi sự lố lăng của mái tóc.

Người trong gương mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean, phong cách phối đồ có thể nhìn thấy ở mọi nơi, đi một đôi giày thể thao hàng nhái có giá không quá năm mươi tệ, mái tóc ngắn đen dày được cột gọn gàng trên đỉnh đầu, lông mày và đôi mắt tinh ranh của anh bị ẩn sau tấm màn dày.

"Mình cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó..."

Dư Nguyệt nhìn bản thân trong gương lẩm bẩm.

"A, đúng rồi!"

Anh lấy trong túi ra một cặp kính gọng vuông màu đen trông có vẻ cồng kềnh, là kiểu thường thấy nhất ở mấy cậu chàng mọt sách, cặp kính nằm trên sống mũi, che đi tia sáng ở sâu trong mắt anh.

Tốt

Bây giờ thì anh đã trở thành một cậu "học sinh giỏi", "vụng về", "thật thà".

Hơn nữa, đây lại là kiểu Beta ít nổi bật trong đám đông.

Chính là kết quả mà Dư Nguyệt muốn.

....

Anh kéo lại vạt áo, đứng trước gương chăm chút lại vẻ ngoài lần cuối rồi chậm rãi đẩy cửa phòng tắm ra.

Khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, sống lưng vốn đang thẳng đứng của anh hơi khom lại một chút, hoàn toàn mất đi khí thế kiêu ngạo.

Anh mỉm cười, nụ cười mang theo ba phần ngại ngùng ba phần dễ mến.

Nhìn thấy đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, dì bảo mẫu của Lục gia cũng nhỏ nhẹ nói: "thầy Dư, thầy ngồi đây nghỉ nơi một lát, điểm tâm và trà này đều được chuẩn bị cho thầy."

"Dì đừng gọi cháu là thầy Dư, gọi cháu là tiểu Dư được rồi."

Dư Nguyệt ngồi trên ghế sô pha đơn, một tay cầm tách trà, một tay đẩy kính, nhẹ giọng hỏi: "Dì có thể nói cho cháu biết một chút không?... Ý cháu là cậu chủ Lục gia, cậu ấy là người như thế nào?"

Nghe được câu hỏi của cậu, biểu cảm của dì bảo mẫu cứng đơ, hoảng sợ vén tóc ra sau tai, im lặng một lúc lâu mới trả lời một câu:

"Chúng tôi là người làm. Không được tùy tiện nói về cậu chủ."

"À~"

Dư Nguyệt mang theo ý tứ trả lời một tiếng, trong lòng phỏng đoán một chút về cậu thiếu gia này.

Dư Nguyệt đã sống trên đời mười tám năm, anh đã gặp biết bao nhiêu cậu ấm cô chiêu từ các gia đình giàu có, sau khi tiếp xúc với bọn họ, anh chia bọn họ ra thành hai nhóm: một nhóm được giáo dục nghiêm ngặt từ nhỏ, có năng lực vượt trội, họ là thật sự là những người vô cùng tinh anh, con rồng cháu phượng, tinh hoa trong giới thượng lưu. Nhóm còn lại là những người chỉ biết dựa vào cái bóng của cha mẹ, hành động bốc đồng, tiêu xài hoang phí, toàn những thói hư tật xấu.

Từ những điều kiện nêu trên, cậu chủ Lục gia này chắc chắn là loại người nhóm hai.

Trùng hợp thay, Dư Nguyệt của quá khứ cũng thuộc nhóm người đó.

Dư Nguyệt ngồi trong phòng khách đợi thêm 10 phút, rất nhanh, từ bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, mỗi âm thanh vang lên đều vô cùng sắc bén.

Vài giây sau, cửa phòng khách bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc được cắt ngắn gọn gàng xuất hiện trước mặt Dư Nguyệt.

- --- Đây là Lục Từ, cựu nữ hoàng nhạc POP nay là giáo hoàng âm nhạc, đã ra mắt được 25 năm, cô được mệnh danh là "Nữ nghệ sĩ Alpha nhất làng giải trí."

Cho dù cô đã cố ý áp chế mùi hương Alpha trên người nhưng hương hoa hồng còn sót lại trong không khí vẫn như một thanh kiếm, bá đạo đâm thẳng vào mũi mọi người ở đây.

Vừa nhìn thấy Lục Từ, Dư Nguyệt đang ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy (anh cố ý hơi run tay để nước trong tách trà tràn ra ngoài). Anh cúi đầu như muốn né tránh hào quang trên người cô.

"Chào cô Lục." Dư Nguyệt ngoan ngoãn chào hỏi.

Lục Từ đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cô qua đầu hỏi trợ lý bên cạnh:

"Là cậu ta?"

Trợ lý vội vàng trả lời: "Bà chủ, chính là cậu ta. Cậu ấy tên là Dư Nguyệt, đang học ở Đại học Thủ đô, 18 tuổi, Beta. Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu ấy rồi, thật sự thi đỗ vào Đại học Thủ đô một cách đàng hoàng. Điểm kiểm tra của cậu ấy ở mỗi học kỳ đều trên 3,9."

"Ừ."

Lục Từ hài lòng gật đầu.

"Diên Khánh vẫn chưa phân hóa, tôi không muốn trong thời gian quan trọng này nó lại bị pheromone của Alpha và Omega làm phiền."

Nói được một nửa, Lục Từ đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn Dư Nguyệt một lúc lâu. Vẻ mặt cô trông rất nghiêm túc, Dư Nguyệt bên ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ, sợ Lục Từ nhận ra mình.

Không, chuyện này là không thể.

Các quan hệ của Lục Từ đều là những người trong ngành giải trí, cho dù cô ấy có rất nhiều bạn bè thì cô ấy không thể giao lưu tới những doanh nhân bất động sản đầy mùi tiền, không có khả năng cô đã gặp anh.

Dư Nguyệt tự an ủi bản thân, cố ý giả vờ như đang khó hiểu hỏi lại:

"Cô Lục, có chuyện gì sao?"

Lục Từ: "Đã có ai từng nói với cậu rằng nhìn cậu rất xinh đẹp chưa?"

"Vâng....??"

Lục Từ đã đầu tư vào mấy công ty giải trí, gặp được vô số mỹ nam mỹ nữ, có thể được từ miệng cô khen "xinh đẹp" cũng đủ chứng minh ngoại hình của Dư Nguyệt xuất chúng như thế nào.

Lục Từ nhìn trợ lý một cái, trợ lý lập tức lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho anh:

"Cậu Dư, hiện tại công ty chúng tôi đang tuyển thực tập sinh, chuẩn bị cho ra mắt một nhóm nhạc nam, nếu cậu hứng thú có thể tới tham gia buổi thử giọng."

Dư Nguyệt: "...Cảm ơn. Nhưng tôi hát không hay."

Trợ lý: "Cậu có thể luyện tập cảm âm."

"Tay chân tôi không được nhịp nhàng."

Trợ lý: "Cậu có thể tập nhịp điệu theo hướng dẫn trên clip."

"Tôi là một Beta. Bây giờ đa phần các nhóm nhạc đều là Alpha và Omega. Tôi trước kia đều là làm phông xanh cho người ta."

"Không vấn đề gì, cậu có thể là người chịu trách nhiệm làm phông xanh, một vũ công dự bị, có giáo dục. Năm ngàn năm mới có một Beta, cậu cảm thấy title này thế nào?"

Dư Nguyệt cảm thấy không ổn.

"... Cảm ơn nhưng tôi chỉ muốn trở thành một gia sư giỏi và cháy hết mình vì học trò."

Nói đến đây, ý từ chối của Dư Nguyệt vô cùng rõ ràng. Dưa hái xanh không ngọt, nếu Dư Nguyệt không muốn theo đuổi giấc mơ vào showbiz thì họ cũng không thể ép buộc anh phải debut.

Trợ lý chỉ có thể đầy tiếc nuối thu lại danh thϊếp.

Công việc của Lục Từ vô cùng bận, vội đến vội đi, sau khi gặp được gia sư mới nhận chức này, cô cùng với trợ lý của mình rời đi ngay lập tức.

Trước khi đi, cô dừng lại một chút, tính cách cứng rắn từ trước của cô bây giờ lại trở nên hơi nhẹ nhàng, trịnh trọng để lại một câu:

"Thầy Dư, Diên Khánh tính cách tương đối... có chút 'đặc biệt', hi vọng hai người có thể hòa thuận, tôi giao phó nó cho thầy."

......

"Diên Khánh trong miệng Lục Từ là ai?"

Chuyện này phải bắt đầu kể từ một tin tức cực HOT đứng đầu toàn bảng giải trí trong suốt hai tháng năm ngoái.

Kể từ lúc ra mắt cách đây 25 năm, Lục Từ đã mang một phong cách cứng rắn và khí chất quyến rũ, tác phẩm đầu tay của cô đã giành được giải Giai điệu vàng hay nhất năm, album của cô bán được gần một triệu bản, trở thành huyền thoại trong ngành.

Cô thẳng thừng bác bỏ hết mọi tin đồn, bất kể là nam hay nữ, B hay O, chỉ cần có người tung tin đồn nhảm nhí cô cũng không thèm thanh minh mà trực tiếp gọi luật sư hầu tòa.

Tuy nhiên, mang biệt danh là nữ Alpha 'không scandal' nhưng năm ngoái có người bất ngờ tiết lộ cô có một đứa con trai, đứa bé được nuôi dưỡng ở nước ngoài mười mấy năm, mãi đến năm ngoái mới có người chụp được một tấm ảnh khi cậu vừa trở về Trung Quốc.

Đối với vụ bê bối này, Lục Từ thẳng thắn thừa nhận. Nhưng mọi thông tin về cậu con trai đều được cô giấu kín.

Các trang báo lá cải phải mất rất nhiều sức mới moi ra được một ít thông tin, con trai cô năm nay mười lăm tuổi, chưa phân hóa... Các thông tin còn lại, không một ai biết.

Tháng trước, trong lúc Dư Nguyệt đang thiếu tiền thì vô tình nghe được tin có một nhân vật bí ẩn cực kì giàu có chịu chi rất nhiều tiền để thuê gia sư cho con mình, yêu cầu học vấn cao, nghiêm khắc, kín miệng, tuổi trẻ. Quan trọng nhất phải là nam Beta.

Dư Nguyệt: Không phải trùng hợp đâu.jpg

Sau nhiều vòng phỏng vấn, Dư Nguyệt cuối cùng cũng lọt vào vòng trong. Lý lịch của anh rất sạch sẽ, nhân viên phỏng vấn rất hài lòng, ngày hôm qua cuối cùng cũng chịu nói cho anh biết anh sẽ dạy cho ai ---

- ---- Hóa ra là con trai của Lục Từ!

Dư Nguyệt chỉ ngạc nhiên một chút rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh không quan tâm đến mấy cái tin đồn bát quái trong giới giải trí, anh chỉ quan tâm đến tiền thôi.

Miễn là cho anh tiền, ngay cả cháu trai của Lục Từ anh cũng có thể dạy.

Nghĩ tới chuyện một lát nữa có thể gặp được cậu chủ Lục gia trong huyền thoại, Dư Nguyệt trong lòng cẩn thận sắp xếp lại thông tin mà bản thân biết được.

Phân tích từ thái độ của Lục Từ và dì bảo mẫu, xem ra cậu chủ Lục gia này tính cách rất tệ, hy vọng sẽ không quá khó khăn.

Tên của cậu ta là, "Diên Khánh", ừm.... nó có ý nghĩa đặc biệt gì không nhỉ? Trò giỏi hơn thầy? Vậy ra tên của cậu ấy là Lục Diên Khánh?

Dư Nguyệt còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, không chú ý đến dì bảo mẫu đã dừng bước chân.

"Thầy Dư, phòng của cậu chủ đang ở trước mặt thầy, cậu chủ không thích cho người lạ vào phòng, thầy nhớ gõ cửa là được."

Dì bảo mẫu nói xong lập tức quay đi, nhìn giống như bị ma đuổi theo vậy.

....Có cần đáng sợ vậy không?

Dư Nguyệt đứng một mình trước căn phòng, nhìn cánh cửa nặng trịch trước mắt.

Anh ngỡ rằng bản thân mình không có gì phải lo lắng nhưng lại vô thức chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình vào quần jean.

Giây tiếp theo, anh giơ tay gõ cửa.

"Xin chào, cho hỏi tôi có thể vào trong được không?"

Không ngờ tay anh vừa chạm vào cửa, cánh cửa liền kêu cọt kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra. Thì ra cửa phòng không hề đóng, giống như nó đang đợi anh đến.

Một cơn gió thoảng thổi ra từ trong căn phòng làm rối tung mái tóc xoăn nhẹ của Dư Nguyệt.

Cửa sổ trong phòng bị mở tung ra, rèm cửa 'sột soạt' bay phấp phới trong gió. Phía trước cửa sổ là bàn học, bóng dáng thiếu niên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Dư Nguyệt.

Khoảnh khắc đó, Dư Nguyệt cảm thấy linh hồn mình sẽ bị thổi bay theo cơn gió.

Có lẽ là do đôi mắt trong veo của cậu bé.

Có thể là do các đường nét thanh tú trên gương mặt cậu bé.

Có lẽ là do bộ đồ ngủ lông thú trên người cậu bé.

Có thể là do sự cảnh giác và tò mò hiện trên gương mặt cậu bé, giống như một con mèo đang giơ nanh vuốt.

Nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên mà Dư Nguyệt nhìn thấy cậu, đầu óc anh trống rỗng quên hết mọi phỏng đoán của bản thân về cậu, buông bỏ hết tất cả cảnh giác.

Dư Nguyệt chợt nhận ra bản thân mình là nhan khống liền vội vàng đảo mắt tránh né.

"Anh là ai?" Giọng cậu nhóc trong trẻo như hạt ngọc rơi, lanh lảnh thuần khiết.

"Tôi là..." Dư Nguyệt nghe thấy tiếng mình đang nuốt nước miếng "Tôi là Dư Nguyệt, gia sư mới."

"..."

Cậu bé nhìn chằm chằm anh.

Một lúc sau.

Cậu đứng dậy bước ra khỏi bàn học, bước chân trần trên tấm thảm lông dê trắng muốt, bước từng bước một về phía anh.

Không ngờ cậu lại cao hơn so với tưởng tượng của Dư Nguyệt nhưng dáng người lại rất gầy, xem ra đứa trẻ đang dậy thì này đã cao lên rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn nhưng cơ bắp lại không kịp phát triển theo.

"Chào thầy Dư."

Cậu bé chớp mắt, ánh mắt cậu mang theo một cảm giác xa lạ nhưng khi Dư Nguyệt nghiêm túc nhìn kĩ thì cảm giác đó đã biến mất.

Cậu đưa tay về phía Dư Nguyệt, bàn tay đó da thịt rất đều đặn, cực kỳ xinh đẹp:

"---- Em là Lục Diên Khánh, từ hôm nay trở đi em sẽ là học trò của thầy."