Nếu Trần Doãn Niên biết chuyện này, bất kể lý do gì, cậu cũng không biết hắn sẽ làm gì. Giang Duyên nghĩ đến Andre, cảm thấy sợ hãi, lấy nước tạt lên mặt.
Cho đến khi trước ngực gần như ướt sũng, Giang Duyên giật lấy áo, cố ngửi nhưng vẫn không thấy mùi gì. Cậu không dám mặc lại áo khoác.
Khi cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, cũng là lúc tan ca.
Giang Duyên mệt mỏi ngồi phịch xuống chỗ làm, văn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mình cậu. Cậu nhìn lên trần nhà, thả hồn, nếu có thể, cậu thà ở lại công ty còn hơn…
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại phá tan sự yên lặng.
Giang Duyên không thể trốn tránh, chậm chạp nhấc điện thoại, giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên: “Duyên Duyên, em vẫn ở công ty à?”
Nghe thấy giọng của Trần Doãn Niên, cổ họng cậu thắt lại, nuốt khan và trả lời:
“...Ừm.”
Những ngày trước, cậu không muốn về nhà, còn hôm nay cậu sợ hãi.
“Ngày nào Duyên Duyên cũng tăng ca.” Giọng Trần Doãn Niên lại vang lên, mang theo chút trách móc, như một người vợ đang trách móc chồng không về nhà: “Mỗi lần về nhà đều trống vắng—”
Nghe đến đây, Giang Duyên hoảng hốt, vội vàng ôm điện thoại giải thích, sợ mất đi công việc duy nhất còn lại: “Là, là tôi tự nguyện!”
Sau lời nói, đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc lâu sau, bên đó mới lên tiếng: “Không trách em, vậy Duyên Duyên có nhớ tôi không?”
“Nhớ, nhớ chứ…” Giang Duyên lo sợ, mím môi, lắp bắp trả lời.
Bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp, mang theo giọng đặc trưng của Alpha, rất mê hoặc, “Đợi đó, để tôi đến đón em.”
Trong lúc chờ Trần Doãn Niên đến, Giang Duyên xịt thêm thuốc ngăn mùi lên người, nếu có thời gian cậu gần như muốn đi tắm rửa ở trung tâm tắm.
Vì không thể ngửi thấy Pheromone, cậu đứng trước cửa công ty đợi cũng lo lắng không yên.
Không lâu sau, một chiếc xe dài màu đen, khá kín đáo, dừng lại không xa.
Giang Duyên kìm nén ý muốn bỏ chạy, bước tới.
Cửa xe mở ra, lộ gương mặt kiêu ngạo của Trần Doãn Niên, thấy cậu không mặc áo khoác, lập tức kéo cậu lên xe: “Sao lại đứng ngoài gió mà không mặc áo khoác—”
Giang Duyên vừa định mở miệng giải thích, mới thấy Trần Doãn Niên nhăn mày: ‘Mùi gì thế?”
Nói rồi, hắn còn ngửi gần vai và cổ của cậu.
Tim Giang Duyên như ngừng đập, phản ứng lại, vội đẩy người ra: “Là, là hoa đồng nghiệp mua… hoa oải hương…”
“Thật sao?” Trần Doãn Niên nheo mắt, nhìn cậu chằm chằm.
“Thật, thật mà!” Giang Duyên nói dối nên có chút chột dạ, vô thức cao giọng để tự trấn an.
Trần Doãn Niên bất chấp sự phản đối, kéo cậu lại, ngửi dọc theo quần áo, cuối cùng dừng lại ở gáy, như thể nơi đó có tuyến thể, không nỡ rời đi.
Hành động này khiến Giang Duyên nhớ tới tuyến thể của Omega đang phát tình ban ngày, sưng đỏ và quyến rũ như một trái tim đang đập. Nhưng Giang Duyên chỉ là một Beta, tuyến thể từ lâu đã thoái hóa, không liên quan gì đến cậu.
Nhưng Trần Doãn Niên như bị bỏ bùa, đặc biệt yêu thích cậu, một Beta bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Tôi vẫn thích mùi của Duyên Duyên hơn.” Trần Doãn Niên đã xé miếng dán ức chế ở sau gáy cậu, dùng môi chạm vào vết cắn.
Giang Duyên bị hắn làm cho ngứa ngáy nhưng không dám động đậy, chỉ có thể co rụt cổ, nhỏ giọng phản bác: “Tôi, tôi không có mùi…”
Cậu chỉ là một Beta thôi.
“Duyên Duyên có mà.” Trần Doãn Niên bỗng nâng tay, xoay mặt Giang Duyên lại, đối diện với ánh mắt hắn, từng chữ từng câu—
“Thông tin tố của tôi chính là của Duyên Duyên.”
Hắn đổi giọng, thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn, nhíu mày, siết chặt tay Giang Duyên, “Nhưng bây giờ Duyên Duyên có mùi hôi, phải tắm sạch sẽ.”
Cho đến khi về nhà, Giang Duyên bị đẩy vào phòng tắm, từ đầu đến chân bị chà xát một lượt, cậu cảm giác như da mình bị lột một lớp, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm, may mà Trần Doãn Niên đã tin.
Trước khi ngủ, Trần Doãn Niên vẫn như mọi khi, ôm chặt lấy Giang Duyên trong lòng. Chỉ cần giữa họ có một khe hở, hắn sẽ điều chỉnh tư thế, ôm cậu chặt hơn.
Giang Duyên đã quen với việc này từ lâu, cậu bị hành hạ đến mức không còn sức lực, trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy tiếng nói bên tai: “Duyên Duyên, phải ngoan.”
Sáng hôm sau, Giang Duyên dậy sớm thu dọn, Trần Doãn Niên cũng không làm gì quá đáng, cho đến khi ăn sáng xong, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Cuối cùng, Giang Duyên cầm cặp tài liệu định ra ngoài, cậu ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với người phía sau: “Tôi đi làm đây…”
Nói xong, cậu định chạy nhanh ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi nhà, đã thấy một chiếc xe đỗ sẵn ở cửa, tiếp theo Trần Doãn Niên chậm rãi bước tới.