Chương 14

Môi của Giang Duyên run rẩy, cuối cùng sợ hãi nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống đất: “Là lỗi của tôi, xin lỗi...”

“Không sao.” Ánh mắt Trần Doãn Niên dịu dàng, ngón tay chạm vào nước mắt của cậu, vuốt ve trán cậu, sau đó giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nhưng nếu Giang Duyên làm sai, thì phải có người trả giá——”



Trong khu dân cư đông đúc nhất của thành phố A, nằm ở phía đông thành phố, có một làng đô thị cũ kỹ, đường xá quanh co, mưa gió quanh năm khiến đường lầy lội.

Một chiếc xe sang phóng qua, bắn tung tóe bùn đất.

Xe dừng lại dưới một tòa nhà cũ, tài xế lập tức xuống xe mở cửa sau.

“Anh không cần đi theo.” Trần Doãn Niên trong xe ra lệnh.

Tài xế vội vã đáp lại.

Trần Doãn Niên bước xuống xe trước, sau đó quay lại đưa tay vào trong xe: “Giang Duyên, xuống đi.”

Lúc này tinh thần Giang Duyên căng thẳng tột độ, lo lắng nhìn xung quanh, khi thấy bàn tay đưa ra, theo phản xạ lùi lại.

Trần Doãn Niên mỉm cười: “Không muốn xuống sao? Vậy chúng ta trở về——”

“Không, tôi không trở về!” Nghe đến từ “trở về”, Giang Duyên vội vàng lắc đầu.

Cuối cùng, cậu run rẩy đưa tay cho Trần Doãn Niên.

Bàn tay khô ráo và ấm áp nắm chặt lấy cậu.

Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, Giang Duyên không ngờ rằng sau hai năm, cậu lại trở về theo cách này, mọi thứ như xa lạ mà cũng như không thay đổi gì.

Mạnh Tĩnh Thiên và gia đình Giang Duyên sống cạnh nhau, ở tầng ba của tòa nhà cũ kỹ này. Đây là ký túc xá công nhân từ thế kỷ trước, nên nhà vệ sinh và bếp đều dùng chung.

Ban công hẹp trước cửa nhà đã đầy quần áo phơi.

Càng bước gần đến cửa nhà, Giang Duyên càng lo lắng——

“Anh ơi!” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.

Chưa kịp quay đầu, Giang Uyển đã như một tên lửa nhỏ lao vào lòng cậu.

Cô bé không ngừng gọi anh ơi, sợ rằng nếu thiếu một tiếng gọi, cậu sẽ biến mất.

Nhưng chưa kịp phản ứng, Giang Duyên đã nghe thấy tiếng rên đau, Mạnh Tĩnh Thiên ngay sau đó tung một cú đấm vào mặt Trần Doãn Niên.

Trần Doãn Niên bị đánh lùi vài bước.

Giang Duyên vội ôm chặt Giang Uyển, một tay che mắt cô bé, một tay kéo áo Mạnh Tĩnh Thiên, hét lên: “Anh Thiên!”

“Cái tên họ Trần này, đừng xuất hiện trước cửa nhà tao!”

Trong thời tiết lạnh thế này, Mạnh Tĩnh Thiên chỉ mặc một chiếc áo len, áo khoác của anh ấy khoác trên người Giang Uyển.

Trần Doãn Niên quay lại, liếʍ máu trên môi, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Anh Thiên à, tôi đến thăm Tiểu Uyển.”

“Mẹ kiếp, đừng giả vờ nhân từ! Chính mày khiến Giang Duyên phải xa nhà hai năm, chưa kể trước đó mày còn——”

Giang Duyên bước vào giữa hai người, ngăn Mạnh Tĩnh Thiên nói tiếp: “Anh Thiên, đừng nói nữa...”

“Anh ơi?” Giang Uyển trong vòng tay cậu, đôi mi dài chớp chớp, ngây thơ hỏi: “Anh Thiên... anh ấy sao vậy, sao lại giận...?”

“Không sao đâu.” Giang Duyên ôm chặt cô bé, nhẹ nhàng trấn an.

Nhìn thấy người phía sau Giang Duyên, mắt cô bé sáng rực: “Anh Niên!”

Trần Doãn Niên lập tức bế Giang Uyển từ tay Giang Duyên, đi vào nhà, ghé sát tai Giang Duyên nói: “Tôi đợi em bên trong.”

“Thằng đó ra tù khi nào nào? Sao lại tìm được em?” Mạnh Tĩnh Thiên nhìn Trần Doãn Niên kiêu ngạo đi vào, gần như phát điên, hỏi Giang Duyên liên tục.

Giang Duyên cúi đầu, môi run rẩy: “... Anh Thiên à, em sẽ tự giải quyết.”

“Nếu chị Vận biết chuyện này——” Mạnh Tĩnh Thiên tức giận giậm chân, vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Em tự giải thích với chị ấy đi!”

Nói xong, anh ấy quay người bỏ đi.

“Vào đây.”

Chưa kịp bước vào, Giang Duyên đã nghe thấy giọng Trần Doãn Niên.

Cậu thấy hắn đang mở quà cho Giang Uyển, là một bộ búp bê phiên bản giới hạn.

Giang Uyển nâng niu món quà, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ vì vui mừng.

“Tiểu Uyển, em chơi đi, anh có chuyện cần nói với anh trai em.”

Nói rồi Trần Doãn Niên không đợi Giang Duyên phản ứng, kéo cậu vào phòng trong, đóng cửa rồi đẩy cậu lên tường.

“Nói đi.” Trần Doãn Niên một tay bóp cổ cậu, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười biến mất.

Giang Duyên mắt đỏ hoe, cố gắng ngẩng đầu: “Nói gì?”

“Trước khi đến đã nói, không được không trả lời, cũng không được tỏ ra chết lặng.” Trần Doãn Niên tháo bỏ vẻ giả tạo, ngón tay siết chặt vết thương trên cổ Giang Duyên.

“Đau...” Giang Duyên run lên, cố né tránh.

Nhìn thấy Giang Duyên sắp khóc.

Thái độ của Trần Doãn Niên dần mềm lại, tay nới lỏng, áp má vào Giang Duyên: “Chỉ cần em ngoan ngoãn thôi Giang Duyên.”

Mũi Giang Duyên cay xè: “Tôi không muốn...”