Chương 10

Giang Duyên như một cái máy, tìm kiếm khắp người mình nhưng không thể nào tìm thấy ví tiền. Người phía sau vẫn đang xếp hàng, cậu có chút lúng túng nói: “Hình như tôi quên mang theo rồi, có thể...”

Nhân viên bán vé chỉ liếc nhìn cậumột cái.

Giang Duyên đành cúi đầu xấu hổ, nhường chỗ cho người khác.

Về đến nhà, cậu bắt đầu lục lọi tìm ví của mình. Cậu luôn mang túi theo bên mình, cuối cùng cũng tìm thấy ví trong chiếc áo hôm qua.

Nhưng chứng minh thư lại không cánh mà bay.

Tối đó, cậu tra cứu chuyến tàu đến thành phố s, nhưng gần đến năm mới, vé tàu mấy ngày gần đây đều đã bán hết.

Cậu gần như không ngủ suốt đêm, sáng hôm sau chạy thẳng đến công ty.

Cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.

Cậu cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn xạ, chỉ thấy Vương Hâm đi ngang qua ngoài cửa, không kịp suy nghĩ liền lao tới gọi ông.

“Có chuyện gì sao, Tiểu Giang?” Vương Hâm nhìn Giang Duyên, mỉm cười thân thiện hỏi.

“Quản lý, tôi muốn hỏi... lần trước ông nói về cơ hội điều chuyển đến thành phố A, bây giờ vẫn còn giá trị không?” Giang Duyên hỏi một mạch.

Vương Hâm nghe vậy rõ ràng ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, cười nói: “Đương nhiên rồi, Tiểu Giang chỉ cần nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đi.”

“Vậy tối nay tôi sẽ đi.” Giang Duyên nói.

“Hả...” Vương Hâm không ngờ đối phương lại thay đổi nhanh như vậy, lập tức đáp: “Tiểu Giang, đừng vội, để tôi lập tức xin chỉ thị——”

Chưa nói hết câu, Giang Duyên đã hiểu rõ trong lòng.

“Cảm ơn quản lý...” Nói xong quay người bước đi.

Tim Giang Duyên đập mạnh, trong đầu hiện ra hình ảnh phán quyết của thẩm phán, Trần Doãn Niên bị cảnh sát dẫn đi, khuôn mặt tăm tối, trán nhăn nhúm, cười điên cuồng——

“Giang Duyên, em nghĩ tôi sẽ tha cho em sao?”

Hai năm qua, Giang Duyên sống trong ác mộng, sợ bóng tối, sợ đám đông, thậm chí sợ cả những cuộc giao tiếp đơn giản...

Mọi thứ đều rõ ràng, tất cả đều là do hắn, không cần biết công việc điều chuyển chính đáng hay sự thay đổi lớn của các bộ phận xung quanh, đều là hắn một tay sắp đặt.

Và cậu lại một lần nữa như con mồi, lúc nào cũng có thể rơi vào cái bẫy mà Trần Doãn Niên đã giăng sẵn.

Chứng minh thư đã không thể dùng được nữa, một khi cậu dùng thông tin của mình để mua vé tàu, Trần Doãn Niên nhất định sẽ biết.

Giang Duyên cảm thấy toàn thân lạnh toát, như ngâm trong nước lạnh, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự ngơ ngác của cậu.

“Alo... anh Thiên?”

“Tiểu Duyên, mau về xem đi, Tiểu Uyển phát bệnh phải nhập viện rồi.” Giọng Mạnh Tĩnh Thiên bên kia nghe rất mệt mỏi.

Nghe tin Giang Uyển bệnh, cậu ngay lập tức nghĩ đến Trần Doãn Niên, tim thắt lại: “Có phải...”

Mạnh Tĩnh Thiên hình như không nghe rõ, tiếp tục nói: “Đã mấy ngày rồi, anh không gọi cho em, nhưng cô bé bướng bỉnh, ban ngày trầm lặng không nhắc đến em, nhưng đến đêm, trong mơ cũng gọi tên em nữa.”

“Em biết rồi...” Giang Duyên nuốt nghi ngờ vào bụng, không muốn Mạnh Tĩnh Thiên lo lắng thêm: “Phiền anh rồi——”

“Phiền gì mà phiền, cho anh câu chắc chắn, có về không?” Mạnh Tĩnh Thiên có chút mất kiên nhẫn: “Dù có phải trốn tránh tên biếи ŧɦái đó, cũng có thời gian về thăm em gái chứ.”

Nghe đến đây, Giang Duyên không khỏi cay mũi, đã hơn một năm cậu hông gặp Giang Uyển, Giang Uyển từ nhỏ là cậu chăm sóc: “Có...”

Cậu nghẹn ngào đáp.

Tối đó, cậu vội vã ăn tối tại nhà ăn nhân viên, nhưng sữa vừa mua bị đổ tràn, cậu không để tâm, vội về chỗ ở thu xếp đồ đạc.

Lần này cậu phải trốn về thành phố A, hơn nữa thành phố A cìn lớn như vậy, Trần Doãn Niên sẽ không dễ dàng tìm được cậu.

Giang Duyên lập kế hoạch, dự định thuận nước đẩy thuyền, theo sự sắp xếp của Vương Hâm, làm thủ tục chuyển công tác, thuận lợi mua vé đến thành phố A.

Lúc đó, trên đường đi báo cáo, cậu sẽ tùy cơ ứng biến.

Giang Duyên đã rất mệt mỏi, đầu óc toàn là hình ảnh Trần Doãn Niên, không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì, mơ màng nhìn chằm chằm vào đèn trên trần nhà, cậu không dám ngủ sâu, tiếng động nhẹ cũng có thể khiến cậu tỉnh giấc.

Do đó, khi nửa tỉnh nửa mơ, cậu chợt nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng xoay nhẹ, lập tức mở to mắt.

Ngay sau đó, cửa bị mở ra, có người bước vào, phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Giang Duyên cơ thể lập tức cứng đờ, tay run rẩy trong bóng tối bấu chặt vào đùi mình, nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.