Giang Duyên lại gặp ác mộng.
Xung quanh là bóng tối ngột ngạt bao phủ chèn ép lấy cậu, trước mắt là một khoảng trống vô tận không nhìn thấy điểm dừng.
Trong mơ, cậu hoảng loạn, lo lắng tìm lối ra. Chạy được vài bước, cậu bị một cánh tay vô hình từ trong bóng tối thò ra, nắm chặt và kéo cậu xuống, như thể rơi vào vực sâu không đáy vậy.
Giọng nói kinh hoàng đó lại vang lên bên tai cậu—
Giang Duyên giật mình mở mắt!
Trước mắt là bóng tối đặc quánh như mực khiến cậu tưởng mình vẫn còn trong cơn ác mộng, tiếng hét kinh hoàng nghẹn lại trong cổ họng. Giây tiếp theo, Giang Duyên bất ngờ ngã khỏi giường.
Cảm giác tiếp xúc với mặt đất kéo lý trí của cậu quay lại. Giang Duyên không còn sức đứng dậy nữa, gần như bò bằng tứ chi đến bên chiếc đèn bàn.
Tiếng công tắc bật lên vang lên trong bóng tối năm, sáu lần, nhưng đèn vẫn không sáng.
Giang Duyên cố gắng bấm công tắc dưới tay một cách tuyệt vọng, sau vài lần thử, cậu mới nhận ra rằng đèn đã hỏng.
Cậu nắm chặt chiếc đèn bàn, cuộn mình trong bóng tối không thể kiềm chế được sự run rẩy.
“Ông chủ, cho mười xiên lòng nhé!”
Vài tiếng gọi từ bên ngoài cửa sổ truyền đến tai Giang Duyên, như kéo cậu trở lại nhân gian.
Giang Duyên nghe những cuộc đối thoại từ quán nướng ngoài hẻm, hơi thở dần trở nên bình ổn.
Một lúc sau, Giang Duyên buông tay khỏi chiếc đèn bàn, tỉnh táo lại.
Đúng vậy, giờ cậu đang ở thành phố B, sống trong căn hộ nửa ngầm ở con hẻm cũ kỹ, cách xa nơi đáng sợ đó cả nửa quốc gia.
Còn người đó... còn hơn nửa năm nữa mới ra tù.
Nghĩ đến đây, Giang Duyên dần bình tĩnh lại.
Một tia sáng từ cửa sổ nhỏ nửa chừng lọt vào, chiếu lên bức tường, lờ mờ soi lên lớp sơn tường loang lổ.
Giang Duyên hít một hơi thật sâu, đứng dậy, bước vài bước đến chỗ ánh sáng, sờ tay lên công tắc trên tường và ấn xuống.
“Cạch” một tiếng, đèn trên đầu sáng lên, ánh sáng trắng nhợt nhạt lập tức tràn ngập căn phòng, xua tan bóng tối.
Lúc này, vai Giang Duyên mới dần thả lỏng.
...
Giang Duyên bị đánh thức bởi chuỗi âm thanh không ngừng của đồng hồ báo thức bên tai.
Cậu mệt mỏi ngồi dậy, đêm qua sau khi bị ác mộng làm tỉnh giấc, cậu đã để đèn sáng mở mắt mãi cho đến khi trời sáng dần mới thϊếp đi.
Giang Duyên tắt đồng hồ báo thức phiền phức đi, như một cái xác không hồn cầm điện thoại lên xem giờ, ngay giây sau cậu lập tức tỉnh táo.
Sắp muộn rồi!
Sau khi vội vã dọn dẹp xong, vừa định ra cửa, cậu đột nhiên không kìm được quay đầu nhìn chiếc đèn bàn hỏng bên giường.
Cậu nhíu mày, bước vài bước đến giường, định vứt bỏ chiếc đèn bàn.
Vừa cầm lên, cậu đã nghe thấy tiếng linh kiện bên trong đèn rơi lẻng xẻng.
Lòng Giang Duyên chùng xuống, lập tức bỏ đèn vào túi rồi xách cặp công văn vội vã ra cửa. Vừa ra đến góc phố, cậu đã vứt chiếc đèn hỏng vào thùng rác.
Sau khi vứt đèn đi, Giang Duyên mới cảm thấy sự bất an khó hiểu trong lòng vơi bớt đi chút ít.
*
Cậu vẫn đến muộn.
Không biết sao xe điện của cậu lại hỏng giữa đường, nhưng chiếc xe này vốn là xe cũ mua lại, thường xuyên bị hỏng, hôm nay hỏng cũng không phải chuyện lạ.
Giang Duyên không nỡ bỏ xe giữa đường, sợ bị trộm bình điện, đành phải đẩy xe đến công ty.
Trên đường cậu không ngừng chạy bộ, mãi đến khi đến công ty thì đã muộn một phút so với giờ chấm công.
Giang Duyên đau đớn, còn ba ngày nữa là kết thúc tháng này, 200 tệ tiền chuyên cần đã bay mất.
Cậu đã làm việc ở công ty này được một năm rưỡi, bất kể mưa gió, đau ốm cũng không xin nghỉ, chưa từng đi muộn.
Hoàn cảnh kinh tế của Giang Duyên không tốt, một là vì khả năng làm việc của cậu thực sự không nổi trội, ngoài chịu khó ra thì không có ưu điểm gì nên không có cơ hội tăng lương; hai là vì cậu còn có một người em gái mắc bệnh nặng, ba mất mẹ bỏ đi, tất cả đều trông cậy vào số tiền Giang Duyên gửi về mỗi tháng.
Vì vậy, 200 tệ đối với Giang Duyên mà nói là một số tiền lớn, gần như là tiền sinh hoạt của cậu trong hai tuần.
Cậu chán nản trở về chỗ làm việc của mình.
“Giang Duyên, Giang Duyên à?” Vừa ngồi xuống, bạn đồng nghiệp ở bàn bên cạnh là Vạn Tiêu đã ghé qua.
“Đến muộn hả?”
Giang Duyên mệt mỏi đáp một tiếng.
Vạn Tiêu lập tức kêu lên: “Giang Duyên mà cũng đến muộn à, trong công ty cậu là người làm việc chăm chỉ nhất đấy, không cần thưởng chuyên cần nữa à? Nói xem tối qua làm gì mà muộn thế, có phải đi hẹn hò không?”