Máy phiên dịch chẳng làm được trò chống gì. Tiêu Táp nhìn thôi cũng biết vị kia đang tức giận đến mức nào.
Sắc mặt của nhóm binh lính sau lưng Carlo đều thay đổi, bọn họ lo sợ nhìn về phía thượng tướng.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là quân đoàn của đế quốc, bọn họ không thể vô cớ sát hại con tin.
Cũng may Lan Đế Tư chưa nổi giận thật sự, ngài ấy không rút súng mà chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Táp.
Thế nhưng Tiêu Táp chẳng để tâm tới bầu không khí căng thẳng này, anh vẫn đưa tay về phía con sư tử đen.
Có vẻ như cái máy dịch phiền phức này không còn tác dụng nữa...
Tiêu Táp tháo nó ra làm mọi người bất ngờ, anh nghiêng người đưa tay về phía đầu con sư tử đen.
Lan Đế Tư lập tức nhíu mày, Carlo giật mình, suýt nữa thì la lên.
Đó là tinh thần thể cấp S của thượng tướng, không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà còn có độ cảnh giác và tính tấn công rất cao. Chưa nói đến việc để người lạ sờ đầu nó, chỉ cần lại gần một chút thôi cũng dễ dàng bị một cú vồ là ngất đi. Ngay cả phó quan Carlo và đội bảo vệ cũng cố gắng tránh xa nó.
Tiêu Táp chưa kịp đưa tay ra, Lan Đế Tư đã nắm chặt lấy cổ tay.
“Ngươi định làm gì?” Lan Đế Tư lạnh lùng hỏi.
Tiêu Táp không phản kháng, chỉ liếc nhìn cậu một cái. Một mùi rượu nhẹ nhàng từ cơ thể anh tỏa ra, theo hướng ngón tay, ngay lập tức bao trùm lấy con sư tử đen.
Khi Tiêu Táp giơ tay ra, Hắc Viêm vốn đang gầm gừ, mắt co lại như kim, cả người căng cứng, chuẩn bị lao tới cắn một phát. Nhưng ngay lúc này, nó bị một mùi hương mạnh mẽ bao phủ, hương vị tequila say say liên tục quấn lấy chiếc mũi to của Hắc Viêm, mang theo chút hương thơm của cỏ cây và một vị ngọt ngào khó tả.
Người trong tinh Hải Vực không có tuyến mồ hôi ở cổ, ngoài mùi cơ thể ra thì gần như không phát ra mùi nào khác, chỉ có tinh thần thể của họ mới có khả năng phát ra và tiếp nhận tin tức tố rồi truyền tín hiệu về cho chủ nhân.
Khi tinh thần thể chiến đấu cùng chủ nhân, chúng sẽ không bị ảnh hưởng bởi kẻ thù, chỉ cần chủ nhân không bị ô nhiễm tinh thần thì chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Không ai ngờ rằng Tiêu Táp lại đột nhiên xuất hiện, anh còn là một người ngoài tinh vực có tin tức tố mạnh mẽ cấp S.
Chỉ trong một nhịp thở, Hắc Viêm đã không phòng bị mà trúng chiêu, đồng tử vốn co lại lại mở rộng ra như thể ngửi thấy loại cỏ mèo tuyệt hảo, bị thu hút mãnh liệt, vô thức lại gần Tiêu Táp, đưa cái đầu lông lá vào lòng bàn tay của anh.
Hắc Viêm nhắm mắt lại hưởng thụ, cọ cọ tay Tiêu Táp, cái đuôi dài vung vẩy phía sau.
Ôi, thơm quá, thích quá, cho thêm chút nữa đi!
Không chỉ lính gác chưa từng thấy cảnh tượng này mà ngay cả Lan Đế Tư, chủ nhân của nó cũng rất ngạc nhiên.
Đây là tình huống gì?
Trong mắt họ, Tiêu Táp chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là vẫy tay về phía Hắc Viêm, mà con quái vật nổi tiếng hung ác đó lập tức buông bỏ thù địch, biến thành một con mèo cưng, ngoan ngoãn vẫy đuôi làm nũng.
Carlo không thể tin vào mắt mình, viên thẩm vấn trước đó liên tục ra hiệu cho anh ấy, ý nói anh ấy hãy nhìn đi, phán đoán của mèo nhà tôi không sai chút nào! Không hề sai!
Chủ nhân Lan Đế Tư rõ ràng là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, tất cả cảm nhận của tinh thần thể của cậu đều được truyền đạt chính xác qua liên kết tinh thần.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không thể nào bị bóp méo hay lừa dối.
Lúc này, cảm giác từ Hắc Viêm truyền đến tràn đầy vui vẻ và thư giãn như thể đang đứng trên những đám mây mềm mại, như đang ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ thiếu chút nữa là nằm xuống lăn lộn.
Cảm giác giống như lần gần nhất cậu được nhà trị liệu tinh thần hoàng gia ở Trung Ương Tinh giúp làm dịu lại tinh thần.
Lan Đế Tư càng nhíu mày chặt hơn, ngực cậu phập phồng hai cái, một cảm giác kỳ lạ nào đó từ bên trong cơ thể nổi lên, rõ ràng bị ảnh hưởng bởi con sư tử đen.
Cậu chăm chú nhìn Tiêu Táp, lẽ ra cậu nên cảnh giác với kẻ khả nghi này hơn, nhưng người này cứ truyền đến một thứ hấp dẫn nào đó khiến cậu muốn gần gũi hơn.
Cảm giác này thật khó nắm bắt và hoàn toàn xa lạ, không thể kiểm soát.
Lan Đế Tư không thích mọi thứ không thể kiểm soát. Cậu đột ngột lùi lại một bước, tức giận trừng mắt nhìn Hắc Viêm: “Hắc Viêm!”
Nghe thấy cảnh báo, tinh thần thể miễn cưỡng rụt đầu lại, lùi về phía sau chủ nhân, cố gắng tạo dáng nghiêm túc, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Tiêu Táp.
Tiêu Táp quan sát toàn bộ cảnh tượng, cảm thấy rất thú vị.
Hành vi của con người trong tinh Hải Vực dường như không khác biệt quá lớn so với hành tinh mẹ của anh, nhưng “thú chiến” của họ lại thẳng thắn hơn nhiều về cảm xúc, hoàn toàn không giống như con người phải giả vờ che giấu.
Tiêu Táp còn định cố gắng lợi dụng Hắc Viêm để tìm cơ hội nhưng con sư tử không cho anh cơ hội nữa.
Lan Đế Tư đứng im tại chỗ, nheo mắt nhìn Tiêu Táp, không ai biết cậu đang suy nghĩ gì, cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ cuộc thẩm vấn không ăn nhập này, mang theo tinh thần thể rời đi.
Viên thẩm vấn đi theo Carlo thì thầm: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy thượng tướng không thu được kết quả thẩm vấn đã vội vàng bỏ cuộc…”
Carlo theo sau Lan Đế Tư, vừa đi vừa nhỏ giọng sửa lại: “Đâu thể gọi là ‘bỏ cuộc’ được chứ?”
Viên thẩm vấn gật đầu: “Đúng, nên gọi là rút lui chiến thuật.”
Carlo: “…”
***
Phòng làm việc của quân trưởng quân đoàn thứ ba vô cùng rộng rãi và sang trọng, Carlo bước qua thảm nhung màu be, vượt qua hình ảnh 3D và đi về khu vực ở giữa, đứng trước một cái bàn làm việc màu đỏ sẫm.
Thượng tướng Lan Đế Tư ngồi trên chiếc ghế da nâu, bức tường phía sau treo cờ sao vàng biểu tượng cho Đế quốc Ánh Dương, trước mặt trải một hồ sơ về vụ nổi dậy của Đoạn Phong.
Ánh mắt của cậu không đặt trên bàn, mà lại nhớ đến người đàn ông kỳ quái vừa “thổ lộ” với cậu trong phòng bệnh cách ly.
Mặc dù cậu có thể khẳng định người đó không phải là đồng bọn của tinh tặc nhưng hành vi bất thường của Hắc Viêm rốt cuộc là sao? Còn cái cảm giác mê hoặc đó nữa...
Thật không thể hiểu nổi.
Mỗi khi nghĩ đến Tiêu Táp, Lan Đế Tư lại cảm thấy một sự khó chịu không thể tả, ngay cả tinh thần thể Hắc Viêm cũng bắt đầu lo lắng đi vòng vòng.
Carlo hỏi: “Thượng tướng, chúng ta có tiếp tục truy bắt nhóm tinh tặc Đoạn Phong không?”
Lan Đế Tư miễn cưỡng dập tắt cảm giác bồn chồn đó, lắc đầu: “Không, họ đã bị tổn thất nặng, tôi cũng không muốn tận diệt, tạm thời để lại, biết đâu sẽ có ích sau này. Chúng ta đã rời khỏi Trung Ương Tinh quá lâu, cũng nên trở về quân bộ rồi.”
Carlo không có bất kỳ nghi vấn nào về chỉ thị của cấp trên, chỉ hỏi: “Về phía hoàng gia, chúng ta sẽ giải thích thế nào?”