Chương 99. Là bố mấy người

“Vâng, sếp Cố.”

Nghe lời Cố Kiêu, Cố Thanh giơ tay, nhóm người mặc đồ đen lập tức tiến lên, tóm lấy những người mà Cố Cảnh Thạc mang đến, kéo hết ra ngoài.

“Đưa nó đi nữa.” Cố Kiêu liếc nhìn người đang nằm trên mặt đất.

Lập tức có người tiến tới, kéo Cố Cảnh Thạc ra như kéo một con chó.

Từ đầu đến cuối, Tô Khê không nói một lời, chỉ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ ngỡ ngàng.

Cái này… Cái này…!

Cố Kiêu thật sự muốn ném Cố Cảnh Thạc ra ngoài sao?! Thật sự không có vấn đề gì sao??

Hơn nữa lời nói lúc nãy của anh thật là ngầu lòi! Tô Khê cảm thấy, nếu sự sùng bái có thể hóa thành thực thể, thì bây giờ trong mắt cậu đã tuôn ra một tràng sao lấp lánh!

Sau khi đám người Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân bị đuổi ra ngoài, Cố Kiêu mới lịch sự nói với cụ Tần: “Thất lễ rồi.”

Ông cụ Tần vội vàng cười đáp: “Đâu có đâu có, là do nhà ông tiếp đón không chu đáo.”

Cố Kiêu gật đầu với ông cụ Tần, sau đó xoay lại xoa đầu Tô Khê, dịu dàng nói: “Được rồi, đi chơi đi.”

Tô Khê chớp chớp mắt, nhìn Cố Kiêu.

Ánh mắt của đối phương như nói với cậu rằng, những thứ bẩn thỉu đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có anh ở đây, yên tâm đi chơi với bạn mình đi.

Tô Khê vốn định nói gì đó, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình đang ở chỗ Tần Tư, liền vội vàng chạy về phía đó.

Lúc này, trong phòng livestream.

[Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai định đánh con trai tôi đấy! Mịa nó!]

[Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại có nhiều người áo đen vây kín vậy? Báo cảnh sát đi!]

[Không phải tôi nghe nhầm chứ? Con trai tôi bị bắt cóc ở đoàn phim, mà Thẩm Hân lại là kẻ chủ mưu?]

[Bị đuổi khỏi đoàn phim? Xung đột với công ty? Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời gian qua thế?]

[Thằng ngốc này ở ngoài chịu nhiều uất ức như vậy! Bố đau lòng chết mất thôi! Đồ rác rưởi Thẩm Hân, đồ khốn nạn!]

[Nhìn là biết tự biên tự diễn rồi, bây giờ để gây chú ý thì đám nghệ sĩ không từ thủ đoạn nào, thật đáng khinh.]

[Lúc nãy Thẩm Hân cũng đứng ở đó, nếu cậu ta không sai thì sao không phản bác?]

[Đồ khốn nạn, tao có phải bố mày không, chịu ấm ức lớn như vậy mà không nói với bố! Thẩm Hân hả, còn ảnh đế nữa, ảnh mẹ nó chứ!]

[Chuyện gì xảy ra vậy, tui chỉ đi ăn cơm nên đến muộn chút thôi, lại có trò vui gì nữa vậy? Lại gây rắc rối gì nữa? Thật là, không để mẹ yên tâm chút nào.]

[Rốt cuộc ai đang livestream vậy? Lại gần chút đi, nãy nói muốn đánh, đánh chưa?]

[Báo cảnh sát rồi…]

[Đây là đâu vậy? Ai đang livestream? Không nói tôi báo cảnh sát thật đó!]

[Báo cảnh sát thật rồi đấy!]



Tần Tư nhìn trên màn hình càng ngày càng có nhiều người nói muốn báo cảnh sát, trong lòng hoảng loạn, mắt không ngừng nhìn về phía những người mặc đồ đen đang chắn tầm máy.

Lúc này Tô Khê từ bên trong chạy ra, trông vẫn nhí nha nhí nhảnh, hoàn toàn không giống người vừa bị đánh.

[Khốn nạn, làm cha mày sợ chết khϊếp!]

[Thằng ngu này, làm mẹ mày sợ quá.]

[Nhóc con này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự là Thẩm Hân bắt nạt con à?]

[Mịa, nếu vậy thì không cần sợ, đối đầu trực tiếp với bọn họ luôn!]

[Sao cậu lại xích mích với Thẩm Hân? Không phải hai người cùng công ty à?]

[Có phải mày giành tài nguyên của cậu ta không?]

[Lầu trên có não không? Lúc nãy người nói chuyện là ông chủ phía sau của Gia Duyệt, rõ ràng là đá đì của Thẩm Hân, sao lại đưa tài nguyên cho con tui mà không cho nhân tình của mình được?]

[Mịa nó chứ thời đại nào rồi mà còn dám chèn ép con tao? Ảnh đế mà ghê gớm lắm à?]

[Ảnh đế thì ghê gớm thật chứ còn gì nữa, không phải Tô Khê nhờ mặt mà vào giới à? Có tác phẩm gì đáng đem ra so sánh với Thẩm Hân? Mấy người tự phụ quá rồi đấy!]

[Wow, ảnh đế giỏi quá đi, ảnh đế thì có thể coi trời bằng vung, có chỗ chống lưng là dám ra tay bắt cóc người khác luôn đó nhỉ?]

[Fan của Tô Khê toàn loại gì thế?]

[Ôi chao còn mày thì là loại gì? Không nhìn thử xem đây là livestream của ai, mày vào đây sủa cái gì?]

[Bảo bối của mẹ, bảo bối của mẹ, mau lại đây mẹ xem có bị thương không nào? Rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì?]

[Tôi lưu lại rồi, lúc nãy là bằng chứng phạm tội của Thẩm Hân!]

[Bằng chứng phạm tội cái gì, nhìn là biết Tô Khê tự biên tự diễn!]

[Tự biên tự diễn? Sao? Thẩm Hân bị vu oan, đứng đó hớn hở nghe bảo bối nhà tôi đổ tội cho à?]



Tô Khê đi tới, nhận điện thoại, nhìn qua màn hình tin nhắn, vội báo bình an: “Bố không sao, bố rất khỏe.”

[Mẹ kiếp, mày không sao, nhưng làm bố mày sợ chết khϊếp!]

[Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Giải thích chút coi!]

[Gọi bố, gọi bố, không biết lớn nhỏ gì thế hả?]

[Bảo bối, thật sự là Thẩm Hân bắt nạt con à? Nếu thật thế thì để mẹ xé xác nó!]

[Con bị bắt cóc thật à? Xích mích với công ty hả? Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với bố mẹ, con thật bất hiếu!!]

[Cậu đang tự biên tự diễn để vu oan Thẩm Hân à? Khốn nạn thế!]

Tô Khê nhìn màn hình, qua loa nói.

“Vậy mà đã sợ rồi à? Yếu đuối thế!”

“Giải thích gì? Tui chỉ livestream để mọi người lưu lại làm bằng chứng.”

“Ai là bố tôi, tôi là bố của mấy người đấy.”

“Không phải bị bắt nạt, chó cắn chút thôi. Chó cắn mà còn đi rêu rao thì nhục quá.”

“Đúng là có xích mích với công ty, mà nói với bạn làm gì, bạn có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giúp tui được à?”

“Đúng rồi nè, tui tự biên tự diễn đó, tui lôi Thẩm Hân to lớn ra trước mặt rồi bảo anh ta phối hợp với tui, để tui vu oan cho, tui lợi hại quá mà ~”

Tô Khê rất “cưng chiều fan”, trả lời rất nhiều câu hỏi, sau đó, khi màn hình tràn ngập bình luận, cậu nói: “Được rồi, chương trình giải trí hôm nay kết thúc tại đây, hẹn gặp lại lần sau nha, bye ~ ~”

Nói xong, Tô Khê không chút lưu luyến tắt livestream, rồi vươn vai.

Tần Tư đứng bên cạnh bị hành động của Tô Khê làm cho sững sờ, hồi lâu mới hỏi: “Tô Khê, anh không sợ ạ?”

“Hả? Sợ? Sợ gì?” Tô Khê hạ tay xuống, quay đầu nghi hoặc hỏi.

“Alpha bị ném ra ngoài lúc nãy nói là sẽ gϊếŧ anh đó, anh còn dám chửi gã nữa, nếu là em chắc là bị dọa cho phát khóc rồi…” Tần Tư lẩm bẩm.

Tô Khê hừ một tiếng: “Một gã yếu đuối chỉ biết nói mồm thôi, nếu tối nay gã dám động vào anh, ngày mai anh sẽ cho gã vào tù.”

Nghe Tô Khê nói, mắt Tần Tư lập tức sáng lên.

Tô Khê nhìn ánh mắt sùng bái của Tần Tư, cảm thấy lòng tự ái được thỏa mãn, cậu sẽ không nói với tên nhóc này là, cậu dám làm vậy vì có người của Cố Kiêu bên ngoài.

“Nhưng chuyện hôm nay thật không phải, tiệc sinh nhật của nhóc bị anh phá hỏng rồi, lần sau anh sẽ tặng cho nhóc một món quà thật lớn.” Tô Khê nhắc đến chuyện này vẫn cảm thấy có lỗi với Tần Tư.

Nghe vậy, Tần Tư xua tay, lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần! Tô Khê, hôm nay là sinh nhật thú vị và kí©h thí©ɧ nhất của em đấy! Thật ra em vui lắm!”

Tô Khê: “...Tuổi còn nhỏ mà không học điều hay, toàn tìm chuyện kí©h thí©ɧ.”

Nghe Tô Khê đột nhiên mắng mình, Tần Tư không vui chu môi, kết quả Tô Khê nói tiếp: “Nhưng mà, anh cũng thích tìm chuyện kí©h thí©ɧ.”

Tần Tư nghe vậy lập tức cười hì hì xích lại gần Tô Khê, nhỏ giọng nói: “Tô Khê, Alpha của anh đẹp trai quá, lúc nãy em đứng xa như vậy mà cũng cảm nhận được pheromone của anh ấy, đáng sợ thật ấy! Chương Ngữ cũng cảm nhận được, phải không?”

Chương Ngữ, người cũng chen vào xem náo nhiệt, lập tức phụ họa: “Ừ ừ, anh ấy thật lợi hại, chỉ một chút đã làm Alpha kia quỳ xuống không thể nhúc nhích! Thật sự ngầu lắm!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Alpha của anh thật lợi hại…”

“Anh ấy là cấp SSS phải không ạ?”

“Ghen tị với anh quá…”

“Nếu sau này em cũng tìm được một Alpha như vậy thì tốt quá…”

“Tô Khê, lúc nãy anh cũng rất lợi hại, không hề sợ hãi Alpha kia, còn dám chửi gã nữa, em rất ngưỡng mộ anh!”

“Lúc nãy thật đáng sợ, em cứ tưởng anh sẽ bị đánh chứ…”

“Lợi hại thật, lần đầu tiên em được gặp Alpha cấp SSS đấy, ngầu ơi là ngầu.!”

Tô Khê nhe răng cười: “Ghen tị hả?”

Cả đám nhóc gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng!”

Tô Khê bắt đầu khoe khoang: “Anh còn ghen tị với chính mình nữa là ~”

“Tô Khê, anh và anh ấy quen nhau thế nào vậy ạ?”

“Đúng rồi đúng rồi, kể cho bọn em nghe với ~”

“Anh ấy đã đánh dấu anh chưa ạ?”

“Hai người có em bé chưa?”

Tô Khê nói: “Lại đây, anh kể cho mấy đứa nghe… Đó là một đêm đầy gió…”

***

Cố Kiêu nhìn Tô Khê đang vui vẻ nói chuyện với đám nhóc ở xa, không vội rời đi, mà đứng nói chuyện với Tần Chiêu.

Do cụ Tần tuổi đã cao nên chỉ ra ngoài một lát rồi trở về nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn lại đám thanh niên.

“Nghe nói nhà họ Tần muốn thu mua một ngọn núi ở thành phố S để trồng dược liệu?” Cố Kiêu đột nhiên nói.

Tần Chiêu nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi lập tức cười nói: “Ông nội tôi cũng muốn vậy, nhưng ở thành phố S chúng tôi không có quan hệ, lại có một nhà khác đang tranh giành khu đất đó, nên mãi vẫn chưa đàm phán được.”

Cố Kiêu nhìn Tô Khê ở cách đó không xa, thấy cậu đang vừa nói vừa cười, khóe miệng nhếch lên, quay đầu nói với Tần Chiêu: “Omega của tôi rất đáng yêu, phải không?”

Tần Chiêu thoáng ngây người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, thuận theo Cố Kiêu nói: “Cậu Tô rất thông minh lanh lợi, lại đáng yêu nữa, mẹ tôi gần đây cũng hay nhắc đến, nói muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng thêm hai năm với cậu ấy.”

Tần Chiêu không nói rõ số tiền ký kết với Tô Khê, nhưng anh ta là người thông minh, cũng biết rõ con số cần phải là bao nhiêu.

Nghe được câu trả lời hài lòng, Cố Kiêu thu lại ánh nhìn, giọng điệu bình thản:”Nhà họ Tần là gia tộc y dược, khu đất ở thành phố S nếu giao cho nhà cậu thì sẽ phát huy được giá trị tốt nhất.”

Chỉ một câu nói đã giải quyết được vấn đề khiến ông cụ Tần và Tần Chiêu đau đầu bấy lâu nay.

Tần Chiêu nghe được lời cam đoan của Cố Kiêu, vừa nói lời khách sáo, vừa nhìn về phía Tô Khê và Tần Tư.

Trước đây khi biết em trai mình thân với Tô Khê, anh ta chỉ cần điều tra qua đã phát hiện ra người đứng sau Tô Khê là Cố Kiêu.

Chính vì vậy, Tần Chiêu ngăn cản cha mình dạy dỗ Tần Tư, lại khuyến khích Tần Tư tiếp xúc nhiều hơn với Tô Khê.

Em trai anh ta đơn thuần, chỉ nghĩ rằng anh ta cũng có ấn tượng tốt với Tô Khê, vì vậy rất vui vẻ, ngày ngày nhắn tin gọi điện cho Tô Khê, còn quay lại xin anh ta tài nguyên cho Tô Khê.

Tần Chiêu dễ dàng giúp đỡ, và biết chắc rằng Cố Kiêu cũng sẵn lòng nhận ân tình này.

---

Hết chương 99