[Thật không thể tin nổi!! Chuyện gì vậy? Hai người kia là ai? Tại sao lại bắt Tô Khê nhà tôi!!!]
[Đang đóng phim à? Livestream quay phim? Con trai, con thật biết chơi nhỉ?]
[Đóng phim gì mà đóng, đóng phim thường phải ký hợp đồng bảo mật, không thể livestream được.]
[Rốt cuộc là chuyện gì thế, chẳng lẽ thật sự bị bắt cóc???]
[Bây giờ ai đang livestream vậy?!]
[Thật sự là bắt cóc à? Không báo cảnh sát hả!!!]
…
Tô Khê nhanh chóng bị vệ sĩ lôi đến trước mặt Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân. Lúc này ngay cả Tần Tư ngây thơ cũng đoán được ý định của Tô Khê, vội vàng tiến lại gần hơn, khiến giọng nói của Cố Cảnh Thạc lập tức vang lên trong phòng livestream.
“Mày thật không biết điều. Thế nào? Bài học lần trước vẫn chưa đủ sao? Vẫn dám huênh hoang trước mặt Thẩm Hân, thật là không muốn sống nữa!”
Cố Cảnh Thạc ôm Thẩm Hân, nhìn Tô Khê bằng ánh mắt hung hăng.
“Thật nực cười, anh bắt cóc người còn có lý do nữa à? Lần trước tôi không báo cảnh sát bắt anh, anh nên cảm thấy may mắn!” Tô Khê dù ở đâu cũng vẫn là Tô Khê, mồm miệng không vừa.
Nhưng Cố Cảnh Thạc nghe xong lại cười khẩy: “Báo cảnh sát? Ha ha ah, mày cứ báo xem, bọn chúng có dám đến bắt tao không?”
Tô Khê cố tình khıêυ khí©h: “Hừ, lớn lối nhỉ, anh nghĩ mình là ai, biết luật mà còn phạm luật, tại sao không dám bắt anh, anh không dám nhận lần trước ở trường quay anh là người đã bắt cóc tôi đâu nhỉ?”
“Bắt cóc mày thì sao? Hôm nay, ngay tại đây, tao đánh chết mày, xem có ai dám nói ra không?” Cố Cảnh Thạc nhìn Tô Khê với ánh mắt độc ác.
Tô Khê nhướn mày, suýt nữa thì cười phá lên, may mà kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt, ngay lập tức đổi sang vẻ sợ hãi, giọng nói run run: “Anh, anh dám! Đây là phạm pháp, tôi không đắc tội với anh, tại sao anh lại cố tình nhắm vào tôi!”
“Đắc tội với Thẩm Hân tức là đắc tội với tao.”
Tô Khê nâng giọng: “Tôi đắc tội Thẩm Hân lúc nào? Rõ ràng là anh ta muốn đuổi tôi khỏi công ty, ở trường quay thì luôn gây khó dễ cho tôi, anh hỏi thử Vương Thuật bên cạnh anh ta xem Thẩm Hân thường hành hạ tôi thế nào! Tôi luôn nhượng bộ anh ta mà anh ta vẫn không hài lòng, lần này còn đá tôi ra khỏi đoàn phim, lại còn xúi giục công ty đuổi tôi nữa!”
Cố Cảnh Thạc: “Là tao bảo người đá mày khỏi đoàn phim, cái sai của mày là làm Thẩm Hân không vui, làm em ấy tức giận, vậy thì mày phải chết! Em ấy là người của Cố Cảnh Thạc tao, mày thì là cái thá gì!”
Nghe những lời kỳ quặc của Cố Cảnh Thạc, trong lòng Tô Khê như có một người tí hon đang leo lêи đỉиɦ núi hát vang.
Cậu thấy mục đích ban đầu của mình đã đạt được liền không diễn nữa, ngay lập tức đổi sang nét mặt chua ngoa: “Anh bị teo não rồi đúng không? Định chơi trò thời phong kiến với tôi à! Còn nói gϊếŧ tôi mà không ai dám nói ra nữa, wow, giỏi quá đi mất! Này anh bạn, đây là xã hội pháp trị đấy nhé, anh tưởng mình là Hoàng đế thời cổ đại hả? Anh có bao nhiêu tiền thì tôi không cần biết, nhưng hôm nay nếu anh dám động vào tôi thì ít nhất cũng sẽ phải ra trình diện pháp luật đấy!”
“Mày muốn chết!”
Cố Cảnh Thạc bị mấy lời chế giễu của cậu chọc cho tức điên lên, vung tay với vệ sĩ: “Đánh cho tao! Đánh chết cũng không sao!”
Tô Khê thấy tình thế không ổn thì lập tức co giò chạy, cậu không ngu đến mức để bị đánh lần nữa!
Tô Khê nhanh nhẹn tránh thoát, hai tên vệ sĩ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Khi hai tên đó phản ứng lại được thì lập tức đuổi theo Tô Khê.
Tô Khê không đứng yên đợi bị đánh, cậu chạy thẳng ra cửa chính, chỉ cần ra ngoài thì người của Cố Cảnh Thạc sẽ không làm gì được cậu vì vệ sĩ mà Cố Kiêu cử đến đang chờ bên ngoài.
Cậu vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, khi thấy hai tên vệ sĩ sắp đuổi kịp, Tô Khê nhăn mặt định gọi vệ sĩ bên ngoài. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì đã đâm sầm vào Cố Kiêu đang đi vào.
“Ối mẹ ơi!”
Vì Tô Khê đang chạy, Cố Kiêu cũng đi rất nhanh, nên cú va chạm khiến Tô Khê choáng váng. Nếu không phải được Cố Kiêu kịp thời giữ lại thì có lẽ cậu đã bị văng ra xa rồi.
Cậu lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn đôi mắt lo lắng của Cố Kiêu, Tô Khê ngơ cả người: “Ngài Cố, sao anh lại ở đây ạ?”
Cố Kiêu giữ lấy cánh tay của Tô Khê, kiểm tra cậu một lượt từ trên xuống dưới, thấy cậu không bị thương mới nghiêm nghị nói: “Thật lơ là! Sao lại không cho bọn họ vào trong, nếu bị thương thì sao!”
Cố Kiêu nhận được tin lúc đang trên đường đến, nên mới kịp thời cử người tới.
“Ngài Cố cử người đứng bên ngoài rồi thì sao em bị thương được chứ.”
Tô Khê không cho vệ sĩ theo vào là vì đang muốn lấy được mấy câu của Cố Cảnh Thạc, lần này không dạy cho Thẩm Hân một bài học thì cậu không tên là Tô Khê!
Khi Cố Kiêu và Tô Khê đang nói chuyện, hai tên vệ sĩ của Cố Cảnh Thạc cũng đuổi đến nơi.
Nhưng hai tên này còn chưa kịp hành động, Cố Thanh đã dẫn một nhóm người xông vào, tất cả đều mặc vest đen. Hai người đi đầu túm tóc hai tên vệ sĩ của Cố Cảnh Thạc, lên gối vào bụng bọn chúng rồi thả ra, mỗi người đá thêm một cú khiến cả hai tên bay ra ngoài.
Người của Cố Thanh được huấn luyện kỹ lưỡng, hành động nhanh gọn.
Chỉ trong vài giây, hai tên vệ sĩ của Cố Cảnh Thạc đã nằm bẹp trên đất.
Cố Thanh ra hiệu, nhóm người mặc vest đen lập tức xông vào, bao vây khu tiệc.
“Sếp Cố.”
Cố Thanh sắp xếp xong thì lập tức bước lại chỗ Cố Kiêu.
Cố Kiêu nắm tay Tô Khê, ra lệnh cho Cố Thanh: “Mang quà vào.”
Nói xong, anh dẫn Tô Khê vào trong, vệ sĩ tự động dẹp sang hai bên.
Tần Chiêu nhìn thấy Cố Kiêu, lập tức tiến lên chào: “Sếp Cố, thật là khách quý đến, Tần mỗ không kịp tiếp đón, mong ngài thứ lỗi!”
Cố Kiêu gật đầu với đối phương, rồi quay lại bảo Cố Thanh đưa quà ra: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu út nhà họ Tần, tôi đặc biệt mang một món quà nhỏ đến. Cố Thanh!”
Cố Thanh lập tức đưa quà trong tay ra.
Tần Chiêu nói cám ơn, vội vàng cho người nhận lấy, trên mặt còn mang theo vẻ cảm kích, rồi cúi đầu nói vài câu với quản gia bên cạnh.
Quản gia gật đầu, nhanh chóng quay người đi về phía biệt thự sau trang viên để mời ông lão nhà họ Tần ra.
“Tô Khê nhà tôi gây phiền phức cho cậu rồi.” Cố Kiêu đứng bên cạnh Tô Khê, xoa đầu cậu, lịch sự nói.
“Đâu có đâu có, cậu Tô thông minh lanh lợi, em trai tôi có thể kết bạn với cậu ấy là vinh dự của nó.”
Thái độ của Tần Chiêu với Cố Kiêu hoàn toàn khác so với Cố Cảnh Thạc.
Khi nói chuyện với Cố Cảnh Thạc, bề ngoài anh ta vẫn rất khách khí, nhưng trong lòng lại có phần khinh thường. Còn khi đối mặt với Cố Kiêu, Tần Chiêu lại vô cùng cẩn trọng, vì anh ta biết, nếu đắc tội với Cố Kiêu thì đó thật sự là đang tự đào mồ cho chính mình.
Khi Tần Chiêu còn đang khách sáo, ông lão nhà họ Tần từ biệt thự phía sau bất ngờ xuất hiện.
Ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, dù tóc đã bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn rất tinh anh, không hề có vẻ mờ đυ.c như những người già khác.
“Sếp Cố, thật thất lễ, thất lễ quá!” Ông cụ vừa bước tới đã lập tức cười và bắt tay với Cố Kiêu.
Cố Kiêu lễ phép đáp lại, bình tĩnh nói: “Cụ Tần khách sáo quá!”
“Chắc đây là vợ chưa cưới của sếp Cố phải không? Ôi chao, lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị quà, chiếc vòng tay này đã theo ông mấy chục năm rồi, nay tặng cho cháu làm quà gặp mặt nhé!”
Ông cụ Tần nhìn Tô Khê cười hiền lành, nói xong liền tháo chiếc vòng tay đã đeo nhiều năm đưa qua.
Tô Khê bị tình huống này làm cho kinh ngạc, hơi chần chờ quay đầu nhìn Cố Kiêu, trong mắt như viết to mấy chữ: Ngài Cố ơi, cứu em với, em phải làm gì bây giờ?
Cố Kiêu xoa đầu Tô Khê, mỉm cười từ chối: “Cụ Tần, quà này quý giá quá, cháu thay Tiểu Khê nhận tấm lòng của cụ.”
Nghe vậy ông cụ hiểu rằng Cố Kiêu đã từ chối quà, dù lời nói khách sáo nhưng ý từ chối rất rõ ràng, đối phương lịch sự như vậy là đã rất nể mặt ông rồi.
“Đâu có, đâu có.” Ông cụ Tần nói, rút tay về, trên mặt không có chút ngượng ngùng nào.
Tần Chiêu đứng bên cạnh biết rõ, ông của anh ta tặng món quà này chỉ là muốn xóa bỏ trách nhiệm của nhà họ Tần về sự việc vừa rồi.
“Cố Kiêu! Anh đến đây làm gì? Đừng nghĩ rằng hôm nay anh xuất hiện ở công ty là có thể cứu vãn được gì!”
Đến lúc này Cố Cảnh Thạc mới kịp phản ứng lại, nhìn Cố Kiêu bằng ánh mắt hừng hực lửa. Sáng nay Cố Kiêu bất ngờ xuất hiện ở tập đoàn, những lão già trước đây phản đối anh giờ lại cúi đầu khom lưng, thái độ hoàn toàn khác biệt so với hai tháng trước.
“Cậu hai, xin hãy chú ý thái độ.” Cố Thanh đứng bên cạnh lên tiếng cảnh cáo.
“Mày là cái thá gì! Mày chỉ là chi thứ của nhà họ Cố mà dám nói chuyện với tao như vậy! Mày có tin không, tao chỉ cần nói một câu là có thể đuổi mày khỏi Cố Thị!”
Cố Cảnh Thạc bây giờ hệt một con chó điên, gặp ai cũng cắn, vừa mắng vừa hướng sự phẫn nộ về phía Tô Khê: “Tao chỉ đang xử lý một tên hèn hạ mạt hạng thôi, tao chơi chết n…”
Chữ “nó” còn chưa ra khỏi miệng, Cố Cảnh Thạc đã cảm thấy có một luồng áp lực đè lên người, mùi long diên hương nồng nặc lan tỏa trong không khí, cuối cùng tạo thành một sợi dây vô hình siết chặt cổ gã.
Một tiếng “phịch” vang lên, Cố Cảnh Thạc không chịu nổi áp lực ngã quỵ, trán đập xuống đất, gáy như bị thứ gì ngàn cân đè vào, không thể nào nhấc lên nổi.
Cố Kiêu hạ mắt, ánh nhìn lạnh lùng, giọng nói bình thản: “Trước mặt tôi, cậu dám lên tiếng sao? Tôi cho cậu vào nhà họ Cố, cậu nên biết điều mà cúi đầu làm người, đáng tiếc cậu lại không biết thân biết phận.”
Lời nói của Cố Kiêu làm Cố Cảnh Thạc hận đến mức muốn nổ cả mắt, nhưng áp lực từ sức mạnh của đối phương khiến gã không thể ngẩng đầu, mặt đỏ bừng vì bị kìm kẹp, thậm chí thở cũng không thông.
“Giải quyết hết đám người này đi.” Cố Kiêu nói xong, liếc qua đám người Cố Cảnh Thạc mang đến, nhẹ nhàng nói.
---
Hết chương 98