Chương 96. Vì anh xứng đáng

“Việc này là do anh xứng đáng.”

Tô Khê hạ giọng nói với Thẩm Hân, sau đó nở một nụ cười giả tạo.

Cậu không quên lần trước đạo diễn Vương Thụ đối xử với cậu như thế nào, nếu không phải có sự chỉ đạo của Thẩm Hân thì chắc chắn ông ta không dám làm vậy.

Thẩm Hân căm hận cậu, cậu cũng không hề chịu nhịn. Tô Khê không phải kiểu người lấy ơn báo oán, ngược lại cậu là kiểu quân tử trả thù mười năm không muộn.

Cậu nhẫn nhịn suốt thời gian qua vì chưa có cơ hội, và cũng vì Cố Kiêu bị Cố Cảnh Thạc chiếm quyền, cậu không muốn vì chuyện của mình mà gây thêm rắc rối cho Cố Kiêu.

Nhưng hôm nay Tần Tư đã tạo cơ hội tốt cho cậu, sao cậu không nhanh nắm bắt cơ chứ.

Lời nói của Tô Khê khiến Thẩm Hân cảm thấy vị tanh ngọt như trào lên khỏi cổ họng, nhưng trước mặt Tần Chiêu, dù gân xanh đã nổi lên trên trán thì cậu ta cũng không dám nói thêm lời nào.

Nhưng cậu ta cũng không cam lòng bị chế giễu như vậy, rõ ràng Tô Khê đã rơi vào đường cùng, rõ ràng Cố Kiêu đã thất bại, tại sao đối phương vẫn có thể đứng trên đầu cậu ta mà vênh váo như vậy!

Nghĩ đến đây, Thẩm Hân giận run người, nhìn Tô Khê và Tần Tư thân thiết nói chuyện, hoàn toàn coi cậu ta như người vô hình, chỉ có thể cắn răng cầm ly rượu rời đi.

Tô Khê thấy Thẩm Hân rời đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

“Tô Khê, anh và anh ta có thù oán gì ạ?” Tần Tư tò mò hỏi.

“Anh ta là kẻ xấu xa, còn anh đây là người tốt, anh ta ghen tị vì anh đẹp hơn, ghen tị vì anh được yêu mến hơn, anh ta là cái đồ lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chuyện xấu, còn thích làm bộ làm tịch, là loại trà xanh lên men từ năm 1982.”

Tô Khê nói chuyện trước mặt Tần Tư mà không chút kiêng dè, lời mắng chửi cũng tuôn ra một đống.

Tần Chiêu đứng bên cạnh nghe không nhịn được cười, nghĩ: Omega của Cố Kiêu thật thú vị, miệng nói không ngừng, thú vị như vậy bảo sao đối phương lại bảo vệ cậu kỹ như vậy, còn sẵn lòng hạ mình chấp nhận yêu cầu của họ.

Tô Khê thấy tiếng cười của Tần Chiêu thì vội nuốt lại những lời chửi mắng còn lại, hình như Tần Chiêu đang có ấn tượng tốt với cậu, cậu cũng không muốn tỏ ra quá chua ngoa.

“Mấy đứa chơi đi, có việc gì thì gọi anh.”

Tần Chiêu thấy anh ta ở đây khiến đám Omega nhỏ này có vẻ không thoải mái, vì vậy liền kiếm cớ rời đi.

Sau khi Tần Chiêu rời khỏi, mấy Omega bắt đầu túm tụm lại bàn tán, nhưng lần này chủ đề xoay quanh Tần Chiêu.

“Tần Tư, anh trai cậu đẹp trai thế!”

“Tần Tư, anh trai cậu có Omega chưa?”

“Tô Khê, anh không sợ ạ? Anh ấy là Alpha đó! Anh còn dám nói chuyện với anh ấy nữa!”

Tô Khê: “...”

Tần Tư nghe mọi người bàn tán về anh trai mình, liền kiêu ngạo chống nạnh nói: “Anh tớ tốt lắm, anh ấy chưa có Omega, các cậu thích anh tớ rồi đúng không?”

Nghe thấy vậy, mấy Omega đều đỏ mặt, còn Tô Khê cười tít cả mắt.

Thật ra Tần Chiêu cũng là một Alpha hiếm có, nhưng so với Cố Kiêu của cậu thì vẫn kém một chút. Nhưng Tô Khê không nói ra, vì nếu dám nói vậy thì Tần Tư chắc chắn sẽ cãi nhau với cậu.

Khi Tô Khê đang âm thầm vui vẻ, điện thoại trong túi cậu rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là Cố Kiêu gọi, liền vội bước ra xa để nhận.

“Alo, ngài Cố ơi.”

“Em còn ở tiệc sinh nhật bạn à?” Cố Kiêu hỏi.

“Dạ vâng, em mới tới được một lúc, anh xong việc rồi ạ?”

“Em uống rượu không?”

Tô Khê lập tức trả lời: “Không ạ, em uống nước hoa quả thôi, ngọt lắm á.”

Cố Kiêu cười khẽ, giọng ấm áp: “Thỉnh thoảng uống chút rượu cũng được, không cần kiêng quá, nhưng đừng uống nhiều.”

“Em biết rồi, yêu anh ~” Tô Khê cười hì hì.

“Ừ, vậy em chơi vui nhé, có gì thì gọi điện cho anh.”

“Vâng, em biết rồi ạ ~”

Cố Kiêu không muốn làm phiền Tô Khê chơi với bạn bè, dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Kiêu nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cố Thanh, hôm nay Tô Khê đi dự tiệc của nhà nào?”

“Sếp Cố, là nhà họ Tần.” Cố Thanh ngồi ở ghế phụ quay đầu đáp.

“Tần Chiêu?”

“Vâng, Tô Khê chơi với cậu út nhà họ Tần là Tần Tư. Gần đây Tần Tư còn giúp Tô Khê lấy được một hợp đồng quảng cáo nữa, hôm nay là tiệc sinh nhật của Tần Tư ạ.”

Dạo này công việc của Cố Thanh khá bận nên ít để ý đến Tô Khê, nhưng một số chuyện thì anh vẫn nắm rõ.

Chẳng hạn như Tô Khê thông qua Chương Ngữ quen biết mấy cậu ấm nhà quyền quý, quan hệ khá tốt, hay việc Tô Khê có mâu thuẫn với Gia Duyệt nhưng không bị thiệt hại gì…

Kể từ khi Tô Khê gặp rắc rối ở đoàn phim lần trước, Cố Kiêu đã âm thầm cử thêm người bảo vệ Tô Khê, vì vậy Cố Thanh cũng dễ dàng nắm bắt những thông tin này hơn.

Việc Tô Khê có xích mích với Gia Duyệt là điều dễ hiểu, vì gần đây sếp Cố rất kín tiếng, còn Cố Cảnh Thạc lại là người kiểm soát Gia Duyệt. Nhưng việc Tô Khê quen biết mấy cậu ấm kia thì lại nằm ngoài dự đoán của Cố Thanh, vì những công tử thiếu gia này thân thế đều không tầm thường, lại được gia đình bảo vệ rất kỹ lưỡng.

Những đứa nhóc này quen biết ai, làm gì, kết bạn với ai, gia đình bọn chúng chắc chắn đều biết, nhưng họ không những không ngăn cản, mà còn khuyến khích đám trẻ kết bạn với Tô Khê. Điều này thật sự rất đáng suy nghĩ.

Khả năng cao là gia chủ của các nhà này đều đã biết thân phận Tô Khê, biết người đứng sau cậu là Cố Kiêu, vì vậy nên sẵn lòng để con mình kết bạn với Tô Khê.

Như vậy nói thẳng ra thì bề ngoài nhìn có vẻ như Tô Khê cố tình làm quen với những cậu ấm cô chiêu này để lấy được tài nguyên, nhưng thực chất các gia đình này đã sắp xếp cho con cái kết bạn với Tô Khê, qua đó gián tiếp lòng Cố Kiêu.

Chuyện này sếp Cố không thể không biết, nên chắc chắn Cố Kiêu đã ngầm đồng ý. Còn lý do tại sao đồng ý…

Cố Thanh đoán có lẽ sếp Cố muốn sắp xếp tài nguyên cho Tô Khê, nhưng không muốn Tô Khê có gánh nặng trong lòng, vì vậy đã ngầm để Tô Khê nghĩ rằng mình đã tự nỗ lực mở rộng mối quan hệ để lấy được tài nguyên.

Hiện giờ Cố Kiêu đã từ chức tổng giám đốc Cố Thị, nhưng ở thành phố A và trên cả nước thì vị trí của anh vẫn rất quan trọng, dù ở thương trường hay lĩnh vực nào đi chăng nữa, vị thế đó là không thể lay chuyển.

Sau khi Cố Kiêu mất chức, những doanh nhân ở tầng lớp trung lưu thấy tình hình không ổn liền quanh sang lấy lòng Cố Cảnh Thạc, khiến các doanh nghiệp nhỏ lẻ tưởng rằng Cố Kiêu thất thế, ai nấy đều gió chiều nào nghiêng chiều ấy. Nhưng những người có vị thế vững chắc ở giới thượng lưu lại đang quan sát, thậm chí vẫn ngầm tôn trọng Cố Kiêu.

Hai tháng trước, những bữa tiệc lớn của các ông trùm trong giới vẫn mời Cố Kiêu tham gia, nhưng anh đều từ chối không xuất hiện, tạo cơ hội cho Cố Cảnh Thạc khoe khoang ở mấy bữa tiệc kiểu này.

“Tiệc tổ chức ở đâu?” Cố Kiêu lại hỏi.

“Ở một trang viên của nhà họ Tần.”

“Chuẩn bị một món quà, bây giờ sang đó.” Cố Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

Cố Thanh không hỏi gì thêm, lập tức gọi điện chuẩn bị quà.

Lúc này, tại bữa tiệc.

Những người trẻ tuổi vẫn đang ríu rít nói chuyện với Tần Tư, còn một bên là nhóm thượng lưu đang cười nói với Tần Chiêu.

Nói là tiệc sinh nhật, nhưng chỉ có Tần Tư và nhóm bạn của cậu nhóc thật sự đang ăn mừng, còn những người khác tụ tập thành từng nhóm, lợi dụng cơ hội này để thực hiện mục đích của mình.

Dù gia đình họ Tần làm chuyên về mảng y dược, nhưng bên ngoại của Tần Tư lại làm kinh doanh, mẹ cậu nhóc là nhà thiết kế trang sức, Tần Chiêu cũng mở công ty trang sức, vì vậy buổi tiệc thu hút rất nhiều doanh nhân. Xa hơn còn có mấy ngôi sao trong giới giải trí, vì dù sao mẹ và anh trai Tần Tư cũng điều hành nhãn hàng cao cấp.

Lúc này Thẩm Hân đang đứng giữa nhóm ngôi sao, với thân phận và địa vị của mình, đương nhiên cậu ta liên tục được tâng bốc, nhưng bên trong mỗi người đều có toan tính riêng.

Mọi người đều biết Gia Duyệt nâng đỡ Thẩm Hân, mà Gia Duyệt lại là công ty con của doanh nghiệp đứng đầu thành phố A, nhưng vừa rồi tại buổi tiệc, Thẩm Hân vẫn bị cậu út nhà họ Tần khinh thường, thậm chí còn bị Tần Chiêu từ chối hợp tác sau khi hết hợp đồng.

Đám người này đều là cáo già, đương nhiên cũng nhận ra dường như Thẩm Hân không thuận lợi như vẻ bề ngoài. Mặc dù có tin đồn cậu ta sắp trở thành phu nhân nhà giàu, nhưng hiện giờ cậu ta cũng không cao hơn người khác là bao.

Thẩm Hân đã lăn lộn trong giới giải trí từ lâu, dù xung quanh ai cũng tỏ vẻ tôn trọng mình thì cậu ta vẫn nhận ra sự dò xét và có chút khinh bỉ trong ánh mắt của bọn họ.

Cách đây không lâu, khi Cố Cảnh Thạc vừa nhận chức tổng giám đốc Cố Thị, cậu ta đã rất hãnh diện, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy bối rối vì mất mặt.

Cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại với tâm trạng bực bội như đang chờ ai đó.

Khoảng tám rưỡi, cổng trang viên tổ chức tiệc đột nhiên náo động.

Thẩm Hân lập tức nhìn về phía đó, quả nhiên thấy Cố Cảnh Thạc xuất hiện.

Cố Cảnh Thạc xuất hiện tại tiệc sinh nhật của Tần Tư với danh nghĩa tổng giám đốc Cố Thị, khiến mọi người tham gia đều ngạc nhiên.

Tần Chiêu thấy Cố Cảnh Thạc đến thì hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ôn hòa, bước tới chào: “Cậu Cố, hoan nghênh hoan nghênh.”

Tần Chiêu gọi là “Cậu Cố” thay vì là “Sếp Cố”, Cố Cảnh Thạc vì mải nghĩ chuyện khác nên không để ý, nhưng những con cáo già có mặt xung quanh đương nhiên nghe ra ẩn ý của Tần Chiêu.

Cố Cảnh Thạc liếc nhìn Tần Chiêu, đánh giá vị thế của nhà họ Tần, rồi mỉm cười nói: “Tôi và Thẩm Hân là bạn tốt của em cậu, em ấy tới dự sinh nhật thì lẽ ra tôi nên đi cùng, nhưng do bận việc nên đến muộn một chút.”

Cố Cảnh Thạc nói, ánh mắt lướt một vòng, cuối cùng dừng trên người Thẩm Hân, rồi bước nhanh về phía cậu ta.

----

Hết chương 96