Chương 90. Đưa nhóc đi cùng

Vì sự cố bất ngờ mà đoàn phim Tô Khê tham gia bị tạm dừng, nhà đầu tư rất không hài lòng, lập tức liên hệ đạo diễn yêu cầu thay thế Tô Khê.

Còn về Thẩm Hân, vị thế và thân phận của cậu ta ở trong giới không phải tầm thường, ngay cả nhà đầu tư cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng nếu muốn thay thế cậu ta, vì tìm người thích hợp khác sẽ rất tốn kém.

Chỉ vì những việc đã xảy ra giữa Thẩm Hân và Tô Khê mà cả đoàn phim đều không vui, nhưng rất nhanh sau đó, sự khó chịu của cả đạo diễn và nhà đầu tư đều tan biến, vì Cố Cảnh Thạc đã hẹn gặp hai người, còn mang theo một khoản tiền lớn.

Cố Cảnh Thạc đưa ra hai yêu cầu: thứ nhất là để Thẩm Hân ở lại trong đoàn, thứ hai là đuổi Tô Khê ra, đồng thời ám chỉ với đạo diễn rằng, sau này dù có bất kỳ phim nào cũng không được ký hợp đồng với Tô Khê.

Nhà đầu tư là ông chủ của một tập đoàn ẩm thực lớn ở thành phố A, đương nhiên không lạ gì với tập đoàn Cố Thị, ông ta biết không thể đắc tội với đối phương, thêm vào đó đối phương còn có thành ý mang tiền đến nữa, nên nhanh chóng đồng ý.

Về phần đạo diễn, ông là người trong ngành giải trí, mà ở ngành này ai cũng tinh ranh, chỉ cần điều tra một chút về thân phận Cố Cảnh Thạc và vị thế của tập đoàn Cố Thị ở thành phố A là cũng đủ để biết không thể đắc tội được rồi. Nếu chỉ vì một nghệ sĩ mới nổi mà đắc tội với một đại gia vậy thì thật không đáng.

Thế là chỉ trong một bữa ăn, mà số phận của Tô Khê trong đoàn phim đã được quyết định xong, thậm chí còn quyết định cả sự nghiệp diễn xuất sau này của cậu, vì tin tức trong làng giải trí lan truyền rất nhanh, một khi người trong giới biết Tô Khê đắc tội với đại gia ở thành phố A, tự nhiên cũng không còn ai dám tiếp cận cậu, dù có những người không sợ quyền thế nhưng số người này rất ít.

Hứa Hạ nhận được tin đoàn phim muốn hủy hợp đồng với Tô Khê, dù đã đoán trước nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, có lẽ vì ở bên cạnh Tô Khê lâu, nghe nhiều thấy nhiều, nên miệng lưỡi anh cũng sắc bén hơn hẳn.

Đạo diễn vừa ngầm bảo Tô Khê gây rắc rối cho đoàn phim nên muốn hủy hợp đồng, Hứa Hạ lập tức phản bác, ngầm mỉa mai đối phương gió chiều nào theo chiều đó, bị lợi ích chi phối.

Đạo diễn nói mình cũng bất đắc dĩ mà thôi, Hứa Hạ lại chua ngoa nói, đối phương và những người đó chỉ cùng một giuộc, thấy lợi quên nghĩa, thừa nước đυ.c thả câu.

Đạo diễn nói Tô Khê đắc tội với người không thể chọc vào, sau này sẽ không có kết cục tốt, Hứa Hạ đảo mắt nói đối phương thiển cận, ếch ngồi đáy giếng.

Cuối cùng đạo diễn tức đến mức đầu bốc khói, nghẹn họng cúp điện thoại cái rụp.

Hứa Hạ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh mới hiểu tại sao miệng Tô Khê lại không chịu nhường ai như vậy, dù không có lý cũng phải tranh cãi mấy câu, vì thật sự cảm thấy rất sảng khoái.

Hứa Hạ biết mình không nên như vậy, vì con đường tương lai rất dài, anh không nên đắc tội với người khác, nhưng hôm nay anh quyết định phá hỏng mọi thứ, dù sao cũng đắc tội rồi, con đường sau này của Tô Khê cũng không dễ dàng, tại sao không để cho mình được một lần thoải mái.

Tô Khê nghe những gì Hứa Hạ đã làm, bật cười vui sướиɠ.

“Cậu còn cười nữa, bây giờ đoàn phim đuổi cậu rồi, nên nghĩ xem sau này sẽ làm gì đi!” Trong điện thoại, Hứa Hạ thở dài nói.

Tô Khê biết anh nói đúng, nhưng vẫn cố nói: “Đó không phải việc mà anh cần nghĩ sao ạ?”

Hứa Hạ: “Cậu…!”

“Chửi người là không đúng đâu, anh Hứa ạ ~”

“Cậu còn mặt mũi nói anh nữa! Nhìn xem mấy ngày trước cậu nhắn tin riêng với fan ở trên Weibo thế nào, không có một câu nào là đứng đắn cả! Họ đã đăng hết ảnh chụp màn hình rồi, từng câu từng chữ, không thiếu chữ nào. Cậu nhìn tình trạng của mình bây giờ đi, ngày nào cũng lên hot search, nhưng không có tác phẩm nào ra hồn, không phải đang chờ bị chê cười hả?!”

“Anh Hứa nè, có lẽ chúng ta nên thay đổi suy nghĩ.”

Hứa Hạ nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra.

Tô Khê tiếp tục: “Em cũng không nhất thiết phải đóng phim, mọi người đều nói em là bình hoa, vậy em sẽ làm một bình hoa thật đẹp.”

Tô Khê chống cằm nhìn Mục Ngôn ngồi ăn ở bên cạnh, đưa tay chọc chọc má cậu nhóc.

Mục Ngôn chớp chớp mắt, sau đó dùng nĩa xiên một miếng tôm từ đĩa của mình và đưa đến miệng Tô Khê.

Tô Khê cười khúc khích, một ngụm nuốt luôn miếng tôm.

Mục Ngôn thấy Tô Khê ăn vui vẻ liền tiếp tục đút cho cậu.

Tô Khê vừa ăn đồ ăn của nhóc đút, vừa nói chuyện điện thoại với Hứa Hạ: “Anh Hứa, gần đây em còn học nhảy nữa, nếu không được thì em có thể thử học hát, chúng ta cũng có thể phát triển toàn diện, trở thành chiến binh toàn năng ~”

Hứa Hạ thấy Tô Khê lạc quan như vậy, vừa tức vừa buồn cười. Tô Khê đúng là có tài khiến người ta dù tức phát điên nhưng vẫn không nhịn nổi cười.

Nhưng lời của Tô Khê không phải không có lý. Nếu hiện giờ không nhận được tài nguyên phim ảnh nữa thì cậu cũng có thể mở rộng phương hướng.

Dĩ nhiên Hứa Hạ sẽ không để cậu trở thành ca sĩ hát nhảy như cậu nói, anh nghĩ rằng trước đây Tô Khê đã liên tục lên trang bìa tạp chí và là đại diện của Thời Đông, thì cậu cũng có thể phát triển hơn trong lĩnh vực thời trang.

May mà anh có một người bạn làm việc trong một tạp chí, hơn nữa Hứa Hạ còn có nhiều bạn bè khác trong giới, muốn Tô Khê phát triển theo hướng này cũng không phải không có cách.

Chỉ là Cố Cảnh Thạc và tập đoàn Cố Thị vẫn là một trở ngại cần phải tìm cách đối phó…

“Tô Khê, cậu còn liên lạc với Joyce Verna không?”

Joyce Verna là người mà Hứa Hạ nghĩ đến đầu tiên, cô vừa không sợ đối đầu với tập đoàn Cố Thị, lại có thể giúp Tô Khê có thêm tài nguyên.

Tô Khê nghe câu hỏi của Hứa Hạ, lập tức hiểu ý anh, cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây em có liên lạc.”

Lần đó, vì để cảm ơn sự giúp đỡ của Joyce Verna, Tô Khê đã đến gặp và ăn tối với cô, Joyce Verna còn dẫn theo con trai nhỏ của cô là Chương Ngữ, một Omega nói nhiều vô cùng.

Lúc đó Chương Ngữ rất nhiệt tình, trên bàn ăn cứ kéo tay Tô Khê, miệng gọi anh không ngớt, rất dính người.

“Tô Khê, vị thế của Joyce Verna trong làng thời trang là không thể phủ nhận, cậu cũng biết tình hình hiện tại của chúng ta, nếu cậu có thể thiết lập được quan hệ với cô ấy thì rất có thể sẽ giải quyết được khó khăn của chúng ta bây giờ…”

Hứa Hạ nói không giấu diếm gì, nếu Joyce Verna có thể giúp Tô Khê như lần trước thì con đường sau này của cậu sẽ suôn sẻ hơn nhiều, nhưng Hứa Hạ cũng biết, ân tình là thứ rất dễ tiêu hao.

“Anh Hứa, em hiểu ý của anh, em sẽ thử liên lạc xem sao.”

Tô Khê biết Hứa Hạ cũng là suy nghĩ cho mình, cậu không phải đứa trẻ ngây thơ, nhờ vả người khác là chuyện thường xảy ra trong giới, tùy thuộc vào cách xử lý của cậu thôi.

Sau khi cúp máy, Tô Khê vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện này, nếu liên lạc với Joyce Verna thì nên tặng gì cho cô ấy để không gây cảm giác xu nịnh mà vẫn đạt được mục đích.

Joyce Verna rất thương con trai nhỏ Chương Ngữ của cô, nếu phải tặng quà, có lẽ nên bắt đầu từ đó.

Nghĩ vậy, Tô Khê gọi bảo mẫu đến cho Mục Ngôn ăn cơm, còn cậu cầm điện thoại ra ngoài.

Lần trước khi ăn cơm với Joyce Verna, Chương Ngữ đã để lại số liên lạc, đến bây giờ cậu ta vẫn thường nhắn tin với cậu.

Tô Khê gọi cho Chương Ngữ, đối phương gần như bắt máy ngay lập tức, giọng vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, anh à, em là Chương Ngữ đây ~”

Tô Khê: … Tất nhiên anh biết em là Chương Ngữ, anh gọi mà lại không biết đang gọi ai hay sao?

“Anh gọi em có chuyện gì ạ?” Chương Ngữ thấy Tô Khê im lặng liền hỏi tiếp.

“Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là muốn hỏi em dạo này có ở trong nước không, muốn mời em ăn cơm.”

Vì Chương Ngữ là người rất đơn giản, Tô Khê không cần phải quá cẩn trọng ngôn từ, muốn nói gì thì cứ nói thẳng.

“Em có nè! Khi nào ăn? Ăn gì ạ?” Chương Ngữ vui vẻ hỏi.

“Tùy em, anh mời, em chọn chỗ đi.”

“Vậy tối nay được không ạ? Anh ơi chúng ta đi ăn đồ Nhật nhé? Em biết một nhà hàng mới mở rất ngon, chúng ta tới đó ăn được không ạ?”

“Được, em gửi địa chỉ cho anh.”

“Vâng ~” Chương Ngữ đáp lại.

“Ừ, vậy anh cúp máy trước, tối nay gặp…”

Chương Ngữ thấy Tô Khê định cúp máy, lập tức nâng giọng: “Anh ơi khoan đã!”

“Sao vậy?” Tô Khê ngạc nhiên.

“Thì… Thì…” Chương Ngữ ấp úng một hồi rồi nói thẳng: “Thì là, em có thể dẫn theo hai người bạn được không ạ?”

Chương Ngữ hỏi bằng giọng rất ngại ngùng.

Trước đó cậu ta hay khoe khoang với bạn bè về Tô Khê, nói rằng anh ấy giỏi giang thế nào, xuất sắc ra sao, còn nói có dịp sẽ dẫn bọn họ đến gặp Tô Khê.

Suy nghĩ của Chương Ngữ rất giống trẻ con, háo hức muốn khoe với bạn bè về thứ mình yêu thích.

Những người chơi cùng Chương Ngữ hầu hết đều là công tử nhà giàu, được cưng chiều từ nhỏ, tự nhiên rất tò mò về Tô Khê mà Chương Ngữ hay nhắc đến.

Tô Khê nghe Chương Ngữ nói thì cũng không nghĩ nhiều, dù sao mời cơm là để thắt chặt quan hệ với Chương Ngữ, thông qua đó để tiếp cận Joyce Verna.

Những tính toán kiểu này trước đây Tô Khê sẽ không bao giờ làm, cậu không muốn và cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ cậu không có lựa chọn nào khác, cậu phải sống, phải tiến lên, phải chia sẻ gánh nặng với Cố Kiêu.

Vả lại, cậu chỉ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Chương Ngữ để lấy được thiện cảm của Joyce Verna, tạo cơ hội tốt hơn cho bản thân, không làm gì trái lương tâʍ đa͙σ đức, nên cậu cũng không thấy cắn rứt gì.

“Tô Khê ơi, tối nay anh ra ngoài ạ?” Mục Ngôn ăn xong, nghiêng đầu hỏi Tô Khê.

“Ừ, anh đi làm chút việc, phải ăn cơm với bạn.”

Mục Ngôn hơi thất vọng “Ồ” lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh trai cũng bận, không về ăn cơm…”

Tô Khê nhìn vẻ mặt thất vọng của Mục Ngôn, lập tức cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: “Vậy anh đưa nhóc đi cùng, được không?”

---

Hết chương 90