Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 87. Bé cưng của bạn đã online

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù Thẩm Hân căm hận đến đâu thì bề ngoài vẫn phải giữ vẻ chân thành vô tội.

Thẩm Hân lại giả vờ đau lòng và trách móc Cố Cảnh Thạc mấy câu, khi cảm giác tội lỗi của gã lên đến đỉnh điểm thì cậu ta lựa chọn tha thứ.

Thẩm Hân điều khiển Cố Cảnh Thạc, diễn xuất vô cùng điêu luyện. Cố Cảnh Thạc nhìn ánh mắt buồn bã của cậu ta lại càng đau lòng khó chịu.

“Yên tâm đi Hân Hân, sau này anh tuyệt đối sẽ không tin lời người khác nữa. Thằng Tô Khê đó, anh sẽ cho người xử lý nó triệt để, không cho nó làm phiền em nữa!”

Cố Cảnh Thạc cầm cổ tay Thẩm Hân, khi nhắc đến Tô Khê thì ánh mắt lóe lên vẻ độc ác.

Nghe vậy, Thẩm Hân lo lắng hỏi: “Cảnh Thạc, Cố Kiêu biết chuyện hôm nay, nếu anh ta…”

“Biết thì sao, bây giờ anh ta chẳng là cái thá gì!”

Nghĩ đến sự áp bức của Cố Kiêu hôm nay, Cố Cảnh Thạc lập tức trở nên bực bội, nhưng đối mặt với Thẩm Hân, gã phải kiềm chế cơn giận, kiên nhẫn nói: “Hân Hân yên tâm, Cố Kiêu đã bị anh đuổi khỏi Cố Thị rồi, những kẻ từng tâng bốc anh ta bây giờ hận không thể quỳ xuống liếʍ chân anh, những quản lý cấp cao từng theo Cố Kiêu giờ bị giáng chức hoặc sa thải hết rồi, anh ta ở Cố Thị không còn ai tâm phúc nữa đâu.”

Thẩm Hân thấy Cố Cảnh Thạc càng nói càng tự đắc, nhưng lại cảm thấy có chút bất an không biết vì sao.

Ban đầu khi Cố Cảnh Thạc nói Cố Kiêu đã bị đuổi khỏi Cố Thị, cậu ta còn có chút khó tin, nhưng sau khi thấy Cố Cảnh Thạc dần nắm quyền Cố Thị thì cậu ta mới yên tâm.

Nhưng chiều nay khi Cố Kiêu xuất hiện trước mặt cậu ta, đối phương vẫn dáng vẻ như xưa, không chút suy sụp và thất bại, toàn thân vẫn toát ra khí chất quý phái tự nhiên, nào có vẻ sa sút như lời Cố Cảnh Thạc nói.

Chính vì vậy Thẩm Hân mới bắt đầu nghi ngờ lời của Cố Cảnh Thạc. Trước đây Cố Cảnh Thạc còn từng dẫn cậu ta đi tham quan tòa nhà của Cố Thị, gã thật sự đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc. Cố Cảnh Thạc thích khoe khoang trước mặt cậu ta, còn cậu ta vì tiền đồ và địa vị của mình mà cũng vui lòng nịnh bợ gã.

***

Hành lang của một hội quán thương mại tại thành phố A.

“Sếp Cố, Trần Khang Thời không ngồi yên được nữa, mấy ngày nay liên tục hẹn gặp ngài.” Cố Thanh đi theo sau Cố Kiêu, hạ giọng báo cáo.

“Đổng An Bang dạo này thế nào?” Cố Kiêu không biểu cảm hỏi.

“Dạo này ông ta cạnh tranh rất kịch liệt với Trần Khang Thời, ngấm ngầm kết giao khắp nơi, ngài không đoái hoài gì đến ông ta một thời gian, giờ ông ta cuống lên rồi, mấy ngày trước thậm chí còn ngấm ngầm cho người tiếp cận Cố Cảnh Thạc, nhưng có lẽ sợ chúng ta biết nên rất kín đáo.”

Nghe Cố Thanh nói vậy, Cố Kiêu nhướng mày, ánh mắt thoáng qua vẻ chế giễu: “Ông ta quả nhiên là người mưu mô.”

Cố Thanh gật đầu nói: “Đúng như ngài dự đoán, Đổng An Bang dã tâm bừng bừng. Sếp Cố, ngài muốn đẩy ông ta lên ạ?”

Cố Kiêu bước trên hành lang dài, dừng lại trước căn phòng cuối cùng, khóe miệng hơi nhếch lên, thâm trầm nói: “Một con chó không quen thân, đẩy lên chỉ thêm phiền.”

Nghe vậy, Cố Thanh hơi ngạc nhiên, anh nghĩ Trần Khang Thời hướng về phía Cố Cảnh Thạc, còn Đổng An Bang dù có nhiều toan tính nhưng dễ khống chế, sếp Cố hẳn sẽ có suy nghĩ đẩy lão lên, nhưng không ngờ…

Nhưng nếu không đẩy Đổng An Bang lên, cũng không chọn Trần Khang Thời, vậy sếp Cố định làm gì? Chả lẽ anh có lựa chọn tốt hơn?

“Cậu đi gặp một người với tôi.”

Cố Kiêu thấy vẻ mặt nghi hoặc của Cố Thanh liền nói một câu như vậy, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy chào đón.

Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng cách ăn mặc vô cùng nghiêm nghị, áo sơ mi trắng kết hợp với áo len đen, tóc được chải chuốt cẩn thận. Cho dù ăn mặc như vậy lại vẫn không che giấu được vẻ dịu dàng và anh tuấn của anh ta.

“Anh Cố, đã lâu không gặp!”

Người đàn ông tên Triệu Nguyên Hồng, người thành phố B, quen biết Cố Kiêu. Anh ta mỉm cười bước lại gần, chìa tay ra với Cố Kiêu.

Cố Kiêu bắt tay đối phương một cái, sau đó ngồi xuống.

Cố Thanh chưa từng gặp Triệu Nguyên Hồng, nhưng nhìn khí chất của đối phương thì cũng biết thân phận của anh ta không tầm thường, vì vậy khi đối phương nói chuyện với Cố Kiêu, anh cũng chú ý nhiều hơn một chút.

Từ cuộc nói chuyện của hai người, Cố Thanh lờ mờ nhận ra rằng Triệu Nguyên Hồng từ thành phố B tới, hơn nữa các mối quan hệ phía sau vô cùng phức tạp.

Cố Thanh đoán không sai, vị công tử Triệu Nguyên Hồng này có gia thế rất hiển hách, ở thành phố B cũng thuộc hàng đầu. Chỉ là nước ở thành phố B rất sâu, gia chủ họ Triệu hi vọng đứa con trai út này có thể ra ngoài rèn luyện vài năm, tích lũy kinh nghiệm.

Triệu Nguyên Hồng dù trẻ tuổi nhưng lớn lên trong gia đình lớn như vậy nên mưu đồ không thiếu, tự nhiên hiểu rõ ý đồ của bố mình, đối phương hy vọng anh ta tạo dựng được thành tựu ở nơi khác, khi tiếp nhận vị trí từ bố mới có thể áp chế mọi người.

Triệu Nguyên Hồng là người thông minh, biết rằng không thể chọn một nơi hoàn toàn xa lạ, tình cờ lại quen biết Cố Kiêu, gần đây hai người liên hệ qua điện thoại, Cố Kiêu đã tiết lộ một số thông tin, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.

Tất nhiên Cố Kiêu đã giúp một ơn lớn như vậy, Triệu Nguyên Hồng không thể đến tay không.

“Nghe nói tập đoàn của anh đang tìm cách lấy mảnh đất ở ngoại thành thành phố B, tôi đã nói với bố tôi, ông ấy nói rằng khu vực này rất phát triển, cần một doanh nghiệp có thực lực tiếp quản, ông ấy nghĩ Cố Thị rất phù hợp. Bố tôi còn nói, khi nào anh đỡ bận thì mời anh đến nhà dùng bữa.”

Triệu Nguyên Hồng hoàn toàn không giấu giếm trước mặt Cố Kiêu, trực tiếp đặt lợi ích lên bàn cân, cuối cùng còn đánh vào tình cảm.

Cố Thanh nghe vậy không giấu được kinh ngạc, dù đã cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt.

Khu đất ở thành phố B mà Cố Thị đã tranh giành rất lâu, nhưng vì chính sách bảo hộ doanh nghiệp ở địa phương nên họ không thể mở rộng thị trường ở thành phố B được. Trước đây anh và Cố Bạch từng thảo luận với nhau, thậm chí còn không hiểu tại sao sếp Cố lại muốn giành dự án này, vì theo họ thấy thì đó là điều không thể.

Dự án này không chỉ cần nguồn tài chính mạnh mẽ mà còn cần có sự hậu thuẫn rất lớn, nhưng sân nhà của Cố Thị ở thành phố A.

Bây giờ dự án này lại dễ dàng rơi vào túi của Cố Thị, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay sếp Cố đã sắp xếp mọi thứ từ trước?

Nhưng điều này không thể nào, Cố Kiêu muốn lấy khu đất đó từ một năm trước, chẳng lẽ từ một năm trước anh đã biết Triệu Nguyên Hồng sẽ đến thành phố A?

Nếu thật sự là vậy thì tầm nhìn của sếp Cố quả thật là người bình thường không thể so sánh được.

Thậm chí Cố Thanh còn cảm thấy, Cố Kiêu bây giờ còn xuất sắc hơn cả ông cụ năm xưa.

“Tôi có thể hỗ trợ cậu, nhưng dù sao cậu cũng là người bên ngoài, không quen với đặc điểm trong này, ban đầu sẽ gặp khó khăn.”

Cố Kiêu xem như đã nhận lời Triệu Nguyên Hồng, nhưng vẫn nhắc nhở một câu.

“Vậy phải nhờ sếp Cố giúp đỡ nhiều hơn.” Triệu Nguyên Hồng tuy trẻ nhưng cách hành xử lại rất lão làng, do quen biết với Cố Kiêu nên còn đùa giỡn: “Nghe nói nhà Cố Kiêu có một Omega, nếu có cơ hội thì cho thằng em này gặp mặt chút.”

“Gần đây em ấy không khỏe, khi nào có cơ hội thì tính sau.” Cố Kiêu đáp lời, rõ ràng quan hệ của anh và Triệu Nguyên Hồng khá tốt nên khi nói chuyện cũng không khách sáo.

Nghe vậy, Triệu Nguyên Hồng lập tức cười nói: “Omega luôn mong manh, cần phải chăm sóc cẩn thận. Ở nhà tôi có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, trên núi trồng rất nhiều thảo dược, bên dưới là suối thuốc, xung quanh mười dặm đều là hoa, phong cảnh hữu tình. Nếu anh Cố không chê thì coi như tôi tặng chị dâu một món quà gặp mặt.”

Nghe Triệu Nguyên Hồng gọi “chị dâu”, Cố Kiêu nhướng mày, không khách sáo cười nói: “Vậy tôi thay mặt em ấy cảm ơn.”

Triệu Nguyên Hồng có khí chất quan chức của bố mình, nhưng lại thêm vẻ bất cần của cậu ấm nhà giàu. Hai khí chất tưởng chừng không hợp nhau này lại hòa hợp một cách kỳ lạ trên người anh ta.

Thấy Cố Kiêu vui vẻ nhận món quà anh ta ngầm tặng, đương nhiên Triệu Nguyên Hồng rất vui, vì bố anh ta tặng là của bố anh ta, còn quà anh ta tặng là của anh ta, không thể trộn chung được.

Bàn xong công việc, Triệu Nguyên Hồng bắt đầu tán gẫu với Cố Kiêu. Hai người quen biết khi đi du học ở nước ngoài nên có rất nhiều chủ đề để nói.

Cố Kiêu đang nói chuyện với Triệu Nguyên Hồng, điện thoại trong túi anh bỗng rung lên.

Cố Kiêu lười biếng dựa vào chiếc ghế gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn cổ, rút điện thoại ra xem.

[Tô Khê: Đinh đong, bé cưng Tô Khê của bạn đã online ~ ~ ~]

Giọng điệu nhí nhảnh và dấu lượn sóng cuối câu khiến khóe miệng Cố Kiêu cong lên, trong mắt mang theo ý cười.

Anh còn chưa nghĩ ra sẽ trả lời thế nào thì tin nhắn của Tô Khê lại gửi đến.

[Tô Khê: [Mèo nhỏ trộm nhìn] [Mèo nhỏ trộm nhìn].]

[Tô Khê: Ông chủ Cố, ngài đã phớt lờ Omega của ngài cả ngày rồi, bây giờ điểm sinh mệnh là -99, điểm năng lượng là -99, điểm sức khỏe là -99, điểm tình yêu dành cho ngài là -0.00001.]

[Tô Khê: Chọc chọc chọc ~ ~ ~]

[Tô Khê: Nếu ngài không để ý tới cậu ấy, cậu ấy sẽ phát điên đó!!!]

----

Hết chương 87
« Chương TrướcChương Tiếp »