Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 86. Ồn ào lắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Cố Kiêu trở về, Tô Khê đã ngồi dậy trên giường nhưng mặt lại đeo thêm một cái khẩu trang, nhìn rất kỳ lạ.

Cố Kiêu bước đến, cúi đầu dùng ngón tay gạt khẩu trang ra, thắc mắc: “Làm gì đấy?”

Tô Khê rụt lại, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Em xấu quá, không đẹp…”

Cố Kiêu im lặng một lúc, ngồi xuống bên giường, nâng tay tháo khẩu trang trên mặt Tô Khê ra.

Tô Khê mím môi cúi đầu, dường như rất không vui khi để Cố Kiêu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.

Cố Kiêu nâng cằm Tô Khê ép cậu ngẩng lên, ngón tay chạm nhẹ vào má cậu, khuôn mặt trắng nõn giờ xanh xanh tím tím, các mạch máu dưới da nổi lên.

“Đau không?” Cố Kiêu hỏi khẽ.

Tô Khê hít mũi, dạ một tiếng, ngón tay bám vào áo Cố Kiêu, giọng khàn khàn nũng nịu: “Đau lắm, đau chết đi được á…”

Cố Kiêu cau mày, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má Tô Khê.

Ngón tay lạnh buốt của Cố Kiêu khiến khuôn mặt nóng rát của Tô Khê cảm thấy dễ chịu hơn, cậu nhích đầu lên, tựa vào tay anh.

“Đầu còn đau không?”

Cố Kiêu để Tô Khê cọ vào tay mình, trầm giọng hỏi.

Tô Khê lắc đầu nhẹ, rồi duỗi tay ôm eo Cố Kiêu, rúc đầu vào lòng đối phương.

“Ngài Cố ơi, em nhớ anh lắm.”

Mũi Tô Khê cọ vào ngực Cố Kiêu, hít hà mùi hương trên người anh, hệt như một con mèo con đang làm nũng.

Trái tim Cố Kiêu mềm mại, ôm lưng Tô Khê, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh về rồi đây.”

Nghe câu “đừng sợ” này, mũi Tô Khê cay cay.

Cậu không phải người dễ xúc động, cũng không sợ Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân, theo lời Tô Mãn, gan cậu còn to hơn trời.

Nhưng câu nói của Cố Kiêu lại khiến Tô Khê cảm thấy tủi thân.

Dường như trước mặt Cố Kiêu, cậu không cần là Tô Khê lanh lợi sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện, cậu có thể yếu đuối, làm nũng, sợ hãi, vì Cố Kiêu sẽ đến cứu cậu, bảo vệ cậu.

Cậu ôm chặt Cố Kiêu, thật lâu không buông tay.

Cậu luyến tiếc vòng tay ấm áp này, nằm trong lòng Cố Kiêu, cảm giác như đang nằm giữa ánh nắng ấm áp mùa xuân, cả người đều tắm trong ánh mặt trời rực rỡ.

Tô Khê quá mệt mỏi, cả đêm qua bị đau đớn hành hạ, giờ đây nằm trong lòng Cố Kiêu hoàn toàn thả lỏng, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Tô Khê không còn cau mày như đêm qua nữa, mà ngoan ngoãn dựa vào Cố Kiêu.

Cố Kiêu cúi đầu nhìn hàng mi cong cong của cậu, ánh mắt dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng kéo Tô Khê ra khỏi lòng mình, đặt trở lại giường, chạm nhẹ vào trán cậu rồi từ từ giải phóng pheromone.

Pheromone của Alpha có tác dụng trấn an tinh thần cho Omega của mình ở mức độ nhất định.

Trong môi trường an toàn và thoải mái, lại được pheromone an ủi, Tô Khê chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Đêm, tại một khu nhà bỏ hoang.

Trên nền bê tông lạnh lẽo bẩn thỉu, Vương Thuật nằm sõng soài như một con chó, vết thương trên trán do va đập đã bắt đầu đóng vảy, máu khô đọng lại trên má, trông vừa bẩn vừa xấu xí.

Cố Bạch kiên nhẫn đứng bên khung cửa sổ không có kính, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, đợi cho đến khi Vương Thuật tỉnh lại vì đau đớn.

Gã mở mắt rồi kêu lên đau đớn, không một chỗ nào trên người không đau.

Nghe thấy tiếng động, Cố Bạch quay đầu, ánh mắt vẫn ôn hòa, trong hoàn cảnh tối tăm, khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt, giọng mang theo chút ngạc nhiên: “Tỉnh rồi cơ à? Lần này tỉnh nhanh thật.”

Vương Thuật nghe thấy giọng Cố Bạch toàn thân nổi da gà, cơ thể sợ hãi lùi lại.

Suốt một ngày hôm nay, Vương Thuật bị tra tấn đến mức không ra hình người, trong suốt thời gian đó, Cố Bạch không cho gã nói một lời nào.

Khi Vương Thuật ngất đi vì đau, Cố Bạch cứ để mặc gã ở đó, khi gã dậy thì lại tiếp tục tra tấn.

“Đừng! Đừng ư ư ư!!”

Vương Thuật vừa nói được hai từ thì miệng lại bị bịt kín.

Đau đớn kịch liệt lại ập đến, Vương Thuật tỉnh táo cảm nhận những vết thương không chí mạng lại giáng xuống người mình.

“Tao không thích nghe tiếng la hét, ồn ào lắm, như thế này thoải mái hơn nhiều.”

Cố Bạch dựa vào cửa sổ, nhìn Vương Thuật đau đến kêu không ra tiếng, trong mắt không chút cảm xúc.

Lúc này, điện thoại trong túi Cố Bạch rung lên.

Anh lấy ra xem, là của Cố Thanh.

“Bên anh xử lý xong chưa?” Điện thoại vừa thông, giọng Cố Thanh truyền đến.

Cố Bạch liếc nhìn Vương Thuật sắp ngất, nhàn nhạt nói: “Sao vậy?”

“Xử lý xong thì nhanh qua đây giúp em, bên em không đủ người, đám lão già ở công ty cần có người canh chừng.”

“Biết rồi.”

Ngắt điện thoại, Cố Bạch giơ tay, giảm bớt lực đè lên tay chân Vương Thuật. Người bên cạnh buông ra, Vương Thuật lại mềm nhũn nằm sấp dưới đất.

“Tao chỉ cho mày một cơ hội, khai hết mọi chuyện về Thẩm Hân mà mày biết, nhớ rõ, chỉ có một cơ hội.”

Cố Bạch nói xong, ra lệnh cho người bên cạnh gỡ thứ chặn miệng Vương Thuật ra.

Vương Thuật bị tra tấn đến mức sụp đổ, giờ có thể nói thì lập tức yếu ớt cầu xin: “Nói, tôi nói, tôi khai hết, xin đừng tra tấn tôi nữa…”

Cố Bạch nhìn bộ dạng của gã, khinh bỉ: “Nếu không phải mày còn giá trị thì tao đã nghiền nát xương của mày rồi.”

Vương Thuật sợ đến xanh mặt, sau đó không dám giấu giếm gì, nói hết mọi chuyện về Thẩm Hân mà gã biết.

Cố Bạch cho người ghi âm lại, đợi Vương Thuật nói xong liền quay người bước ra ngoài, vừa đi vừa phất tay, ý bảo tiếp tục.

***

Cố Cảnh Thạc bị mất mặt trước bao nhiêu người trong đoàn phim vì Cố Kiêu, đến khi về chỗ ở của mình thì lập tức đập phá đồ đạc trong phòng.

Khi Thẩm Hân vào, một chiếc cốc bay tới. Cốc thủy tinh vỡ tan trên sàn đá cẩm thạch bên cạnh chân Thẩm Hân, khiến cậu ta giật mình lùi lại.

Cái cốc đó là thứ Thẩm Hân thích nhất, là món Cố Cảnh Thạc đích thân mua cho cậu ta tại một buổi đấu giá nghệ thuật.

Nghĩ đến chuyện Cố Cảnh Thạc lạnh lùng chất vấn cậu ta trên xe bảo mẫu chiều nay, trong lòng Thẩm Hân có chút bất an.

Cũng chính vì chuyện này, sau khi xử lý xong việc tại phim trường, Thẩm Hân vội vàng đến chỗ ở của Cố Cảnh Thạc, định trấn an gã trước.

Nghe thấy tiếng động, Cố Cảnh Thạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Hân bước vào, mặt gã vẫn rất khó coi: “Sao em đến đây?”

Nghe giọng Cố Cảnh Thạc, Thẩm Hân biết ngay gã vẫn còn nghi ngờ, dù sao trước đây khi Cố Cảnh Thạc nhìn thấy cậu ta thì không lao vào cũng sẽ không cau có như vậy.

“Cảnh Thạc, anh vẫn còn giận à? Vẫn vì lời của Tô Khê nói lúc chiều sao?” Thẩm Hân bước đến gần Cố Cảnh Thạc, cúi mắt nhìn gã, mang theo vẻ u sầu.

Cố Cảnh Thạc không nhìn Thẩm Hân, cũng không nói gì.

“Nếu như đúng như cậu ta nói, em vẫn còn nhớ thương Cố Kiêu, thì lúc đầu sao em phải đi cãi nhau với Cố Kiêu vì anh chứ?”

Giọng Thẩm Hân hơi cao lên, mang theo cảm xúc kìm nén: “Lúc đầu Tô Khê nhờ mối quan hệ với Cố Kiêu nên có được tài nguyên tốt nhất ở công ty, đãi ngộ cũng tốt nhất. Sau lưng cậu ta có Cố Kiêu, em không muốn gây thêm rắc rối cho anh, vì vậy chỉ có thể nhịn nhục. Tại sao anh có thể tin tưởng lời khıêυ khí©h của một kẻ tâm cơ dường ấy?”

Cố Cảnh Thạc cau mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hân: “Anh…”

“Cố Cảnh Thạc, anh vì lời của kẻ khác mà nghi ngờ tình cảm của chúng ta, em thật thất vọng…”

Thẩm Hân nói, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng và đau khổ, quay người bước ra ngoài.

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Thẩm Hân, lòng Cố Cảnh Thạc thắt lại, vội vàng đứng lên đuổi theo giải thích: “Hân Hân, xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em, là lỗi của anh!”

Thẩm Hân dừng bước, quay đầu nhìn Cố Cảnh Thạc.

“Hân Hân, em biết tính anh dễ nổi nóng rồi đấy, anh không nên nghi ngờ em, là lỗi của anh, em tha thứ cho anh nhé!” Cố Cảnh Thạc nắm tay Thẩm Hân, cúi đầu nhận lỗi.

Thẩm Hân nhìn Cố Cảnh Thạc lại bị mình nắm trong tay, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà Cố Cảnh Thạc ngu ngốc và một lòng một dạ đối với cậu ta. Điều mà cậu ta không ngờ được là Tô Khê lại có thể nói nhiều thứ như vậy, chỉ mấy câu đã khiến Cố Cảnh Thạc nghi ngờ.

Mà khiến cậu ta càng tức giận hơn là Cố Kiêu lại dẫn theo nhiều người xông vào đoàn phim, đích thân đưa Tô Khê đi.

Đến bây giờ Thẩm Hân vẫn nhớ cảnh đó, pheromone áp bức của Cố Kiêu như lưỡi dao chém vào người cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ thấy Cố Kiêu lo lắng cho ai như vậy, nhẹ nhàng bảo vệ Tô Khê trong lòng, sốt ruột gọi trợ lý đi tìm bác sĩ.

Trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Hân ghen tỵ đến phát điên.

Rõ ràng Tô Khê đã bị cậu ta giẫm dưới chân, rõ ràng Cố Cảnh Thạc đã thay thế Cố Kiêu, trở thành người nắm quyền ở Cố Thị, nhưng Cố Kiêu đứng giữa đám đông vẫn là người nổi bật nhất, trong khi Cố Cảnh Thạc mà cậu ta chọn, trước mặt Cố Kiêu thì chỉ có thể quỳ gối.

Thẩm Hân không cam lòng, ban đầu cậu ta nhắm vào Tô Khê vì ghen tị, ghen tị tại sao đối phương lại được Cố Kiêu đối xử hoàn toàn khác biệt. Còn bây giờ cậu ta vô cùng căm thù Tô Khê, sự thù hận còn lớn hơn cả nỗi không cam lòng. Tại sao Tô Khê chẳng là gì cả mà lại có được tất cả?

Joyce Verna mà cậu ta muốn kết giao nhưng không có cơ hội, tài nguyên thời trang từ tạp chí IND mà cậu ta khao khát nhưng không có được, đại diện thương hiệu của Thời Đông…

Rõ ràng mọi thứ của cậu ta đều xuất sắc hơn Tô Khê, cậu ta đã nỗ lực suốt bao năm mới leo lên được vị trí này, còn đối phương lại dễ dàng có được những thứ đó, tại sao?

Cậu ta muốn hủy diệt Tô Khê. Sau khi Cố Cảnh Thạc nắm quyền Cố Thị, cậu ta đã dùng thủ đoạn khiến Tô Khê không có được bất kỳ tài nguyên nào từ công ty. Cậu ta muốn dùng cách này để đạp Tô Khê xuống bùn không thể ngóc đầu lên được, nhưng không ngờ hợp đồng của đối phương với công ty lại không công bằng như vậy!

Không chỉ công ty không có quyền ràng buộc Tô Khê tự nhận vai riêng, mà còn cho đối phương quyền được hủy hợp đồng, điều này khiến Thẩm Hân bị bó tay bó chân.

---

Hết chương 86
« Chương TrướcChương Tiếp »