Chương 84. Chúng ta lại gặp nhau

Việc quay phim của Tô Khê trong đoàn rất thuận lợi, không biết có phải do khởi đầu tốt không mà cậu giống như được khai thông huyệt đạo, diễn xuất gần như có sự đột phá, đến chính cậu còn cảm thấy khó tin.

Chính vì biểu hiện tốt, đạo diễn rất hài lòng, thậm chí lúc nghỉ ngơi còn đề cập rằng nếu có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.

Trợ lý nhỏ đứng bên cạnh vô cùng phấn khích, lập tức báo cáo với Hứa Hạ.Tô Khê nhìn vẻ mặt xu nịnh của trợ lý nhỏ, cười nói: “Bình thường chuyện nhỏ nhặt này cậu cũng báo cáo à?”

Trợ lý nhỏ nghe vậy thì gãi đầu cười ngượng ngùng không nói gì.

Thấy vậy, Tô Khê không trêu nữa, lúc này đang là giờ nghỉ, cậu rảnh rỗi nên lấy điện thoại ra nhắn tin Cố Kiêu.

[Tô Khê: Ngài Cố, anh bận không ạ?]

Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng không thấy Cố Kiêu trả lời.

Tô Khê nghĩ có lẽ anh đang bận nên không nhắn thêm nữa mà cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.

Đúng lúc này, ở phía xa bỗng trở nên náo nhiệt, Tô Khê không có thói quen hóng chuyện nên cũng không ngẩng đầu lên.

“Anh Tô, hình như có người đến tìm ảnh đế Thẩm.” Trợ lý nhỏ đứng lên chạy lại xem rồi kể với Tô Khê.

Tô Khê lật một trang kịch bản, hờ hững đáp lại một tiếng.

Trợ lý nhỏ tiếp tục ngó đầu nhìn, xong lại báo cáo: “Là một Alpha, trông rất giàu có… Còn mang theo rất nhiều đồ ăn và nước uống nữa, dùng tên ảnh đế Thẩm phân phát cho cả đoàn.”

“Toàn là trái cây nhập khẩu đó…”

“Quả cherry to thật!”

“Ảnh đế Thẩm và Alpha đó có vẻ rất thân thiết…”

“Alpha đó ôm vai ảnh đế Thẩm rồi!”

Trợ lý nhỏ như con quay chạy qua chạy lại, thấy gì mới mẻ lại chạy về kể với Tô Khê.

Tô Khê liếc mắt nhìn qua chỗ náo nhiệt kia, nhưng vì có nhiều người vây quanh nên không thấy gì. Cậu thu tầm mắt, kéo trợ lý nhỏ lại nói: “Đừng chạy nữa, chạy nhiều chân sẽ ngắn đấy.”

Trợ lý cúi đầu nhìn đôi chân ngắn của mình, u oán kêu: “Anh Tô…”

“Đừng nói nữa.”

“Dạ?” Trợ lý nhỏ ngơ ngác.

“Đau tai.”

“...” Trợ lý bĩu môi, thầm nghĩ, không phải anh mới là người nói nhiều sao!

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của trợ lý nhỏ, Tô Khê bật cười rồi vui vẻ nói: “Ngày mai anh sẽ mang cherry cho cậu, đảm bảo to hơn của họ.”

Trợ lý nhỏ lập tức vui vẻ, mắt sáng rực, cố gắng nghĩ ra lời nịnh nọt.

Lúc hai người đang đùa giỡn, Tô Khê đột nhiên cảm thấy trên đầu có một bóng đen phủ xuống.

Cậu ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt dữ tợn đầy sẹo.

Lông mày Tô Khê nhíu lại, chưa kịp mở miệng đã nghe đối phương nói: “Ông chủ chúng tôi mời cậu qua đó một lát.”

Tô Khê theo bản năng định cầm điện thoại, nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị giữ chặt.

“Anh làm gì vậy?! Tôi không biết ông chủ của các người, buông ra!”

Tô Khê vừa nói vừa ra hiệu cho trợ lý nhỏ.

Trợ lý nhỏ thấy vậy liền lùi lại định lấy điện thoại gọi cho Hứa Hạ, nhưng vừa lùi được một bước thì miệng và mũi đã bị bịt kín.

“Các người muốn làm gì?”

Tô Khê cao giọng, hy vọng thu hút sự chú ý từ xung quanh, nhưng hầu hết đều đang tập trung vào chỗ náo nhiệt đăng kia, dù có mấy người nhìn về phía này thì cũng bị gương mặt sẹo dữ tợn của kẻ kia làm cho sợ hãi.

Trong lòng Tô Khê có chút hoảng loạn, vừa định hét lên thì người có sẹo đã chặn miệng cậu, kéo sang một bên.

Đoàn phim đang quay trong khu kiến trúc cổ ở phim trường, xung quanh là các tòa nhà san sát, rất nhiều phòng trống. Tô Khê sức yếu không chống lại được gã mặt sẹo, cuối cùng bị kéo vào một phòng cũ nát.

Trên sàn còn vất đầy các loại đạo cụ bỏ đi, cậu bị trói chặt tay ra phía sau, miệng bị dán băng keo, ngã sõng soài trên đất.

Trên đường bị kéo qua không phải không có người nhìn thấy, nhưng bên cạnh gã mặt sẹo còn mấy kẻ to cao nữa, ai trông cũng không dễ chọc, không ai dám can thiệp.

Gã mặt sẹo đưa Tô Khê đến rồi ra lệnh cho người canh giữ, sau đó ra ngoài gọi điện thoại.

Tô Khê ngẩng đầu nhìn những người đang canh giữ mình, biết rằng không thể chạy trốn. Cậu bắt đầu quan sát xung quanh, nhanh chóng phân tích tình hình.

Cảnh này quá quen thuộc với cậu. Cậu còn nhớ lần đầu tiên trợ lý Vương Thuật của Thẩm Hân ra tay với cậu cũng ở một nơi như thế này.

Nhưng khi ấy đoàn phim hẻo lánh, Vương Thuật lợi dụng góc không người mới dám làm như vậy. Lần này nhóm người này dường như không sợ bị phát hiện, đây không phải phong cách của Thẩm Hân, cậu ta rất coi trọng danh tiếng, tuyệt đối sẽ không dám bắt cóc cậu giữa ban ngày ban mặt.

Rốt cuộc là ai…

Khi đầu óc Tô Khê đang hỗn loạn, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, chiếc bóng trên nền đất bị kéo dài đến vô tận.

Đôi giày da màu nâu lọt vào tầm mắt Tô Khê, cậu chưa kịp ngẩng nhìn thì đã thấy da đầu căng lên, sau đó bị buộc phải đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cố Cảnh Thạc túm lấy tóc Tô Khê, ép cậu phải ngẩng đầu lên.

Tô Khê nhìn thấy Cố Cảnh thạc lập tức hiểu ra tại sao đám người này lại dám hành động ngang nhiên như vậy, thậm chí còn không sợ bị phát hiện.

Đối phương là người nắm quyền tập đoàn Cố Thị, mà công ty quản lý của cậu chỉ là một công ty con hạng ba của Cố Thị mà thôi.

Gã muốn xử lý một nghệ sĩ của công ty hạng ba, đương nhiên sẽ không có bất kỳ lo sợ nào, thậm chí còn không cần suy nghĩ về hậu quả.

Tâm trạng Tô Khê lập tức chìm xuống đáy, cậu biết hôm nay mình không thể trốn thoát.

Cố Cảnh Thạc thả tay khỏi đầu Tô Khê, đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho người xé băng dán trên miệng Tô Khê.

“Không phải lần trước chửi hay lắm sao, nào, hôm nay tao cho mày chửi cho đã.”

Giọng Cố Cảnh Thạc lạnh lẽo, nhìn Tô Khê trên sàn nhà như nhìn một con kiến.

Đối diện với ánh mắt của Cố Cảnh Thạc, tim Tô Khê thắt lại, vô thức nắm chặt tay.

Kẻ này lòng dạ độc ác, lại còn thù dai, Tô Khê không biết gã sẽ làm đến mức nào với cậu. Giữa mạng sống và danh dự, Tô Khê quả quyết lựa chọn mạng sống.

“Xin lỗi, chuyện lần trước là do tôi nhiều lời, khiến anh không vui. Mong anh rộng lượng bỏ qua, cho tôi cơ hội…”

Tô Khê nằm sõng soài trên đất, cúi đầu nhận lỗi, nhưng trong lòng đã nguyền rủa Cố Cảnh Thạc đến hàng nghìn lần.

Cố Cảnh Thạc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Omega này lại có thể biết co biết duỗi như vậy, quả thật ngoài dự đoán của gã.

Tuy nhiên gã không thể vì một lời của Tô Khê mà bỏ qua cho đối phương.

Gã xử lý Tô Khê, một mặt vì xả giận cho Thẩm Hân, mặt khác là muốn làm nhục Cố Kiêu.

Cố Cảnh Thạc nói: “Nghe nói trước đây mày dựa vào Cố Kiêu để chèn ép Thẩm Hân khắp nơi.”

Nghe những lời này, lông mày Tô Khê giật giật, trong lòng ngán ngẩm.

Chết tiệt! Cũng thật là biết đổ thừa!

“Chắc là có sự hiểu lầm gì đó rồi, tôi chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám, làm sao có thể đối đầu với anh Thẩm được chứ.” Tô Khê kiềm chế tức giận trong lòng giải thích.

“Quả nhiên đúng như Thẩm Hân nói, dẻo miệng lắm.”

Cố Cảnh Thạc vừa nói vừa ra hiệu cho người bên cạnh.

Tô Khê còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người túm cổ áo kéo đến bên cạnh bể nước ở góc phòng, bên trong chứa đầy nước bẩn.

Giây tiếp theo, Tô Khê bị nhấn cả đầu vào trong bể nước bẩn.

Cảm giác ngạt thở lập tức tràn vào phổi, Tô Khê dùng hết sức giãy giụa, nhưng bàn tay nhấn đầu cậu lại có sức mạnh kinh người.

Cho đến khi lực giãy dụa của Tô Khê dần yếu đi, kẻ đang giữ cậu mới kéo đầu cậu lên.

Tô Khê hít một hơi thật sâu, sau đó ho dữ dội, nước mắt sinh lý hào lẫn với nước bẩn trên mặt.

Cố Cảnh Thạc nhìn vẻ mặt thảm hại của Tô Khê, khóe miệng nhếch lên, lấy điện thoại ra quay video, ra lệnh cho kẻ kia.

Tô Khê lại bị nhấn vào nước, lần này cả đầu đều chìm xuống, cảm giác ngạt thở lại đến, đầu óc đau như bị kim châm, khi cậu nghĩ mình sắp chết thì lại bị kéo lên.

Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi Tô Khê kiệt sức, không thể đứng vững, thì Cố Cảnh Thạc mới ra hiệu dừng lại.

Gã gửi video quay được cho Thẩm Hân, sau đó bước đến bên cạnh Tô Khê, cúi đầu hỏi: “Mày có biết mày sai ở đâu không?”

Tô Khê cố gắng hít thở, đầu óc vẫn còn ong ong.

Cố Cảnh Thạc ngồi xuống, túm tóc Tô Khê, cười lạnh: “Mày sai là vì mày dính dáng đến Cố Kiêu, cái kẻ mà chỉ xứng đáng mãi mãi bị tao dẫm dưới chân.”

“Thế này đi, bây giờ mày chửi Cố Kiêu, chửi làm tao hài lòng thì tao sẽ tha cho mày.” Cố Cảnh Thạc đột nhiên đề nghị.

Tô Khê nghe vậy, mở mắt nhìn Cố Cảnh Thạc, dù bây giờ trông cậu rất thảm hại nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Cố Cảnh Thạc một lúc, đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào mặt gã rồi chế nhạo: “Mày mà cũng xứng đáng so với Cố Kiêu sao!”

“Đồ không biết điều!”

Cố Cảnh Thạc lập tức ghê tởm, hất Tô Khê ra, lấy khăn giấy lau mặt.

Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Thạc, cười lạnh: “Mày tưởng Thẩm Hân thật lòng thích mày hay sao? Mày sai rồi, anh ta chỉ không phục, anh ta lợi dụng mày để đối phó với tao, chỉ vì anh ta ghen tỵ với tao, ghen tỵ vì tao được Cố Kiêu thích.”

Nghe Tô Khê nói, sắc mặt Cố Cảnh Thạc lạnh đi.

“Mày nói xem tại sao anh ta phải ghen tỵ? Vì anh ta thật lòng quan tâm Cố Kiêu, còn mày chỉ là công cụ mà anh ta lợi dụng thôi.”

Cố Cảnh Thạc lạnh lùng ngắt lời Tô Khê: “Câm miệng!”

Thấy Cố Cảnh Thạc dường như đã nghe lời cậu, Tô Khê vội vàng nói thêm: “Mày không tin à? Tao chỉ là một nghệ sĩ vô danh, làm sao có thể tranh giành tài nguyên với một siêu sao như Thẩm Hân? Vì anh ta biết tao ở bên Cố Kiêu, anh ta không muốn Cố Kiêu và tao ở bên nhau…”

Tô Khê biết Cố Cảnh Thạc sẽ không dễ dàng tha cho cậu, vì vậy cậu cố gắng kéo dài thời gian, tìm cách phá rối mối quan hệ giữa Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân để tìm ra lối thoát.

---

Hết chương 84