Chương 83. Các người chờ đấy mà xem

Hôm nay Cố Cảnh Thạc đến đây vốn là để chọc tức Cố Kiêu, lâu vậy rồi mà anh không xuất hiện, nên gã muốn đến xem bộ dạng thê thảm của anh.

Tô Khê nghe lời lăng mạ của Cố Cảnh Thạc, sắc mặt lập tức xấu đi, vừa định mở miệng phản bác thì quan gia bên cạnh đã lên tiếng.

“Cậu hai, hôm nay cậu chủ không có ở nhà, nếu cậu có việc cần tìm ngài ấy thì có thể gọi điện cho ngài ấy thử xem.”

Quản gia không nổi giận vì bị Cố Cảnh Thạc lăng mạ, biểu cảm trên mặt còn không chút thay đổi.

“Không có nhà thật hay không dám ra mặt?”

Cố Cảnh Thạc không giấu nổi vẻ mặt ngạo mạn, bây giờ gã đang vô cùng đắc ý, bao năm qua luôn bị Cố Kiêu áp chế, giờ cuối cùng cũng có thể lật ngược tình thế để nắm quyền, đương nhiên muốn ra oai phủ đầu Cố Kiêu.

Nếu không phải thời gian trước bận đầu tắt mặt tối ở công ty thì gã đã đến đây từ sớm rồi.

Quản gia nhìn Cố Cảnh Thạc không thể kìm chế được như vậy, thầm thở dài trong lòng, Cố Hồng Khai quả thật đã phá hỏng cả một con người.

Quản gia đi theo ông chủ nhà họ Cố từ lâu, nên cảm nhận về thương trường rất nhạy bén, tầm nhìn và tầm vóc của ông thì người bình thường khó mà so sánh được.

Từ đầu ông đã không xem trọng Cố Hồng Khai, cảm thấy tầm nhìn của lão quá hẹp, tư duy không có, tính cách quá nhỏ nhen, ông chủ trước đây của nhà họ Cố cũng có cùng suy nghĩ với ông, vì vậy nên ông bỏ qua Cố Hồng Khai mà giao công ty cho Cố Kiêu.

Đáng tiếc Cố Hồng Khai lại không hiểu điều đó. Khi ông chủ còn sống thì lão không dám làm gì, nhưng khi ông vừa qua đời, lão lập tức hành động.

Đầu tiên là đưa người phụ nữ và đứa con riêng mà lão nuôi bên ngoài về nhà, sau đó lại sắp xếp cho Cố Cảnh Thạc vào công ty, chia quyền với Cố Kiêu.

Nếu Cố Cảnh Thạc là người an phận thì còn đỡ, kết quả là tham vọng của gã còn lớn hơn cả Cố Hồng Khai, cứ thế dựa vào thế lực của Cố Hồng Khai trong hội đồng quản trị để đẩy Cố Kiêu ra.

Quản gia không ngạc nhiên với kết quả này, vì ông hiểu Cố Kiêu, biết anh tuyệt đối không phải người dễ bị thao túng, trong mắt Cố Kiêu, Cố Cảnh Thạc chẳng qua chỉ là gã hề đang nhảy nhót. Cố Kiêu để gã nhảy nhót trong công ty như vậy chắc chắn có kế hoạch khác.

“Cậu hai, cậu…”

Quản gia còn đang định nói gì đó, nhưng Cố Cảnh Thạc đã nhíu mày lạnh lùng nói: “Ông mà cũng xứng nói chuyện với tôi à, cút sang một bên.”

Quản gia nhíu mày, đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ông liếc nhìn mấy người đi cùng Cố Cảnh Thạc, không thèm chớp mắt, chỉ giơ tay ra cửa vẫy một cái.

Lập tức một đội bảo vệ cao lớn của biệt thự xông vào, đứng thành hàng.

Cố Cảnh Thạc lập tức nổi giận, chỉ vào mặt quản gia mà chửi: “Ông là cái thá gì! Hôm nay ở đây tôi nói rõ, sớm muộn gì Cố Kiêu cũng phải cuốn gói khỏi công ty! Mọi thứ của anh ta đều không thể giữ lại! Căn nhà này cũng phải thế chấp để trả nợ cho những tổn thất mà anh ta đã gây ra cho công ty!”

Tô Khê đứng nghe Cố Cảnh Thạc la hét, tức đến nỗi không kìm nổi, những lời chửi bới tuôn ra mà không qua đại não xử lý: “Mày đang sủa cái gì đấy! Chỉ là một đứa con hoang mà mày tưởng mày là cái gì hả? Đúng là không nên chó ăn quá no, ăn nhiều rồi lại tự cho mình là người! Cố Kiêu chỉ cho mày chút thức ăn thừa, đáng lẽ mày nên biết ơn mà quỳ xuống lạy hai cái! Còn dám bào Cố Kiêu cút, ha, buồn cười thật, mày có lật nguộc Cố Thị lại cũng không bằng một sợi tóc của Cố Kiêu!

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới của mày đều toát lên hai chữ ‘hàng thải’. Chưa tiến hóa thành người thì ít đánh rắm thôi, chôn mày xuống ba thước đất chắc chỗ rắm mày đánh đủ cho mày tự nổ tung luôn!”

Từ khi Tô Khê bắt đầu chửi thì không bị ngắt chữ nào, quản gia bên cạnh nghe mà há hốc mồm, bé Mục Ngôn hai mắt sáng rực.

Vì Tô Khê chửi nhanh quá, mất vài giây Cố Cảnh Thạc mới kịp phản ứng lại, lập tức nổi giận đùng đùng, sải bước tới, giơ tay định đánh người.

Tô Khê giật mình, mở to mắt, thậm chí còn không kịp tránh.

Quản gia phản ứng nhanh nhất, lập tức ra hiệu cho bảo vệ, trước khi cú đánh của Cố Cảnh Thạc giáng xuống thì họ đã chặn lại.

“Cậu hai! Xin chú ý hành vi của mình.” Quản gia lạnh lùng nói.

“Mẹ nó, ông là cái thá gì mà dám cản tôi!” Cố Cảnh Thạc nhìn quản gia với vẻ mặt dữ tợn, dùng sức giằng tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ.

Nhưng đội bảo vệ ở biệt thự của Cố Kiêu rất chuyên nghiệp, dù Cố Cảnh Thạc là Alpha cấp A thì cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của một bảo vệ Beta.

“Mẹ kiếp! Mày muốn chết phải không?! Thả tao ra! Bọn mày đều chết hết rồi à?” Cố Cảnh Thạc hét lên với đám người đi cùng gã.

Đám người thấy vậy lập tức lao lên, đối đầu đầy căng thẳng với đội bảo vệ của biệt thự Cố Kiêu.

Đúng lúc không khí đang căng như dây đàn, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Cậu hai.”

Mọi người trong nhà lập tức dừng lại, cùng nhìn về phía cửa.

Quản gia thấy người tới, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi, ra hiệu cho đội bảo vệ lùi lại.

Cố Cảnh Thạc hất tay áo, nhìn Cố Bạch đang bước vào.

Cố Bạch mặc một bộ vest đen chỉnh tề, nét mặt có vài phần giống Cố Thanh nhưng biểu cảm trầm tĩnh hơn.

“Hôm nay cậu hai đến đây có việc gì vậy?” Cố Bạch vừa vào cửa, trên mặt đã nở nụ cười.

“Trong thời gian làm việc, Cố Kiêu nhận hối lộ, gây rối trật tự công ty, làm tổn hại lợi ích công ty. Gần đây tôi kiểm tra sổ sách phát hiện nhiều hạng mục bị thâm hút, những khoản thâm hụt này cần anh ta bù lại.” Hôm nay Cố Cảnh Thạc đến gây chuyện nên đã chuẩn bị sẵn lý do.

“Ồ? Có vẻ từ khi nhận chức đến giờ cậu hai làm được không ít việc.” Cố Bạch cười nói.

Cố Cảnh Thạc nhìn nụ cười trên mặt Cố Bạch, cảm giác như có gai đâm vào ngực, rất khó chịu.

Cố Cảnh Thạc nói: “Đừng nói nhiều, gọi Cố Kiêu ra đây, hôm nay anh ta phải giao lại cổ phần trong tay, hoặc tôi sẽ cho người phong tỏa căn nhà này, tất cả mấy người đều phải cút ra ngoài.”

Cố Bạch hơi ngừng lại một chút, sau đó thu lại nụ cười, giọng điệu cũng thay đổi: “Cậu hai, xin cậu chú ý thân phận của mình. Căn biệt thự này là tài sản cá nhân của sếp Cố, không thuộc tài sản Cố Thị. Tôi nghĩ sếp Cố sẽ rất không vui khi biết ngài giẫm lên đất của ngài ấy.”

Bây giờ Cố Bạch gọi Cố Kiêu là sếp Cố, ý châm biếm rất rõ ràng, bởi hiện giờ trên danh nghĩa, giám đốc của Cố Thị là Cố Cảnh Thạc.

Quả nhiên khi Cố Cảnh Thạc nghe thấy những lời của Cố Bạch thì sắc mặt lập tức đen lại, Alpha bị chọc tức thường sẽ phát ra pheromone chiến đấu để áp chế đối phương.

Cố Bạch cảm nhận được sự tấn công của Cố Cảnh Thạc, ánh mắt trở nên sâu thẳm, theo bản năng đứng chắn trước Tô Khê, hương trầm nồng nặc mang theo áp lực tấn công trực diện về phía Cố Cảnh Thạc.

Hai pheromone Alpha đối đầu nhau, khiến Tô Khê như bị điện giật, mang theo sự đau đớn không thể diễn tả.

Ban đầu Cố Cảnh Thạc còn hùng hổ muốn áp chế Cố Bạch, buộc đối phương quỳ xuống xin tha, nhưng sau đó nhận ra khả năng của Cố Bạch không hề thua kém gã, thậm chí có phần áp đảo.

Cố Cảnh Thạc kinh ngạc, lùi lại nửa bước, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Gã suy nghĩ nhanh, nếu hôm nay thất thế tại đây, bị Cố Bạch áp đảo, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

Nghĩ vậy, gã lập tức thu lại pheromone, tức giận nói: “Cố Kiêu nuôi được một lũ chó tốt thật! Các người chờ đấy mà xem!”

Nói xong, gã hất tay bỏ đi, đám người kia cũng vội vàng đi theo.

Cố Bạch thu lại pheromone, hương trầm mang tính đe dọa tan dần, anh mới quay lại nhìn Tô Khê: “Cậu không sao chứ?’

Tô Khê đã ngã xuống sofa, trông có vẻ yếu ớt, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.

Cố Bạch tò mò ghé lại gần, nghe thấy giọng yếu ớt của Tô Khê: “Đánh không lại thì chạy, miệng còn nói như đúng rồi, trái phải đều không có liêm sỉ, đúng là gã hề…”

Cố Bạch: “...”

Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Cố Thanh luôn phàn nàn về Tô Khê, người trước mặt tuy là một Omega yếu đuối, nhưng miệng thì không bao giờ chịu thiệt, Cố Cảnh Thạc đi rồi mà cậu vẫn còn chửi.

Cố Bạch nghi ngờ, nếu không phải bị bản năng kiềm chế, không chừng Tô Khê còn chửi thậm tệ hơn nữa.

“Chú, chú không sao chứ ạ?” Cố Bạch thấy Tô Khê không sao mới quay lại nhìn quản gia.

Quản gia phất tay: “Không sao, hôm nay là sơ sót của tôi, không ngờ nó dám to gan như vậy, mang người xông tận vào đây.”

“Gần đây ở công ty Cố Cảnh Thạc không thuận lợi lắm, về ngoại giao thì Tần Khang Thời cũng không dễ đối phó như gã nghĩ, chỗ nào cũng bị kìm kẹp.”

Ban đầu Cố Cảnh Thạc còn đi tìm Cố Hồng Khai, muốn ông ta giúp nói đỡ ở Hội đồng quản trị, nhưng mấy lão già từng bị Cố Kiêu áp chế đâu thèm để ý. Cố Kiêu vừa rời khỏi Cố Thị không lâu, bọn họ đã bắt đầu nhúc nhích. Không có Cố Kiêu, thậm chí họ còn muốn đá cả Cố Hồng Khai - ông chủ hờ của Hội đồng quản trị ra ngoài.

Cố Hồng Khai bị trở ngại cũng đau đầu không ít. Thậm chí lão còn nhận ra, sau khi Cố Kiêu rời đi, hội đồng quản trị của tập đoàn càng ngày càng ngang ngược.

Dạo gần đây, tập đoàn Cố Thị rối như tơ vò, bề ngoài tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lo lắng không yên. Những giám đốc trước đây đứng về phía Cố Cảnh Thạc giờ cũng bắt đầu bất an, họ không ngờ Cố Cảnh Thạc lại kém cỏi như vậy, không kiểm soát nổi Hội đồng quản trị, cũng không nắm được tầng trung và hoàn toàn không điều khiển nổi các chi nhánh.

Cố Bạch và Cố Thanh được gọi về vì Cố Kiêu cho rằng đã đến lúc thu lưới.

Cố Bạch cũng không ngờ Cố Cảnh Thạc lại kém bình tĩnh như vậy, lúc này không lo củng cố quyền lực mà còn chạy đến đây gây chuyện.

Hôm nay tình cờ Cố Bạch đến đây lấy đồ, nếu không sự việc có lẽ đã trở nên nghiêm trọng, dù chưa có việc gì xảy ra nhưng anh vẫn phải báo cáo cho Cố Kiêu.

Sau khi Cố Bạch rời đi, bé con Mục Ngôn đứng bên cạnh sofa nắm chặt tay Tô Khê, nhỏ giọng hỏi: “Tô Khê, chúng ta thật sự phải rời khỏi đây ạ?”

Tô Khê nghe nhóc hỏi, trầm ngâm không nói.

Cậu biết Cố Kiêu bị buộc phải từ chức, hôm nay nhìn thái độ ngang ngược của Cố Cảnh Thạc thì có thể thật sự họ phải chuyển đi.

---

Hết chương 83