Chương 77. Em là đáng yêu nhất

Cố Kiêu nhìn cửa phòng tắm đóng lại, đưa tay chạm vào nơi Tô Khê vừa hôn, ánh mắt hơi hạ xuống rồi khẽ bật cười.

Trước đây, trong mắt anh, những hành động của Tô Khê không có chút phép tắc quy củ nào, bây giờ lại thấy rất đáng yêu.

Anh phải thừa nhận rằng, anh thích một Tô Khê tinh nghịch và hoạt bát, thích đôi mắt lanh lợi của cậu, thích cách cậu thẳng thắn bày tỏ tình cảm, càng thích cậu lúc nào cũng muốn dính chặt lấy anh.

Brzzz Brzzz.

Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung lên.

Cố Kiêu liếc nhìn màn hình, nụ cười trên môi cũng nhạt đi vài phần.

Anh đặt bông hoa trên tay xuống bên cạnh, sau đó mới với tay nhận cuộc gọi.

“Sếp Cố, bên Đổng An Bang có động tĩnh rồi, ông ta cho người liên hệ với chúng ta, muốn ngài giúp đỡ thêm lần nữa.”

Người bên kia báo cáo.

Cố Kiêu không chút ngạc nhiên, bình thản nói: “Cậu nói với ông ấy, gần đây sức khỏe tôi không tốt, đã đến thành phố G nghỉ dưỡng.”

Người bên kia hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội nói: “Vâng, sếp Cố.”

Sau khi dặn dò thêm vài câu, Cố Kiêu liền ngắt điện thoại.

Lần trước anh bảo Cố Thanh tiết lộ thông tin cho Đổng an Bang, đối phương vẫn không có động tĩnh gì, dường như đang quan sát.

Trong hai tháng này, Cố Cảnh Thạc rất tích cực thâu tóm quyền lực ở Cố Thị và tạo dựng mối quan hệ thân thiết với Trần Khang Thời.

Trong hoàn cảnh đó, đối thủ của Trần Khang Thời là Đổng An Bang đương nhiên rất lo lắng.

Lúc Cố Kiêu bị Cố Cảnh Thạc chèn ép, Đổng An Bang vốn định đứng ngoài xem kịch, thậm chí ông ta còn định nhân cơ hội này lôi kéo Cố Kiêu về phía mình, vì ông ta biết Cố Kiêu nhất định sẽ không chịu trận như vậy.

Nhưng mối quan hệ giữa Cố Cảnh Thạc và Trần Khang Thời ngày càng thân thiết, mà Cố Kiêu vẫn không có hành động gì, Đổng An Bang mới bắt đầu hoảng loạn.

Cũng vào lúc này, ông ta mới nghĩ đến việc muốn hợp tác với Cố Kiêu.

Nhưng Cố Kiêu sao có thể dễ bị người khác thao túng, thứ anh giỏi nhất là điều khiển lòng người, đặc biệt là với những người như Trần Khang Thời và Đổng An Bang.

Anh không muốn hợp tác với Trần Khang Thời hay Đổng An Bang, mà muốn hai người đó cầu xin anh, để họ hiểu rằng, ở thành phố A này, chỉ khi Cố Kiêu anh đồng ý, họ mới có thể ngồi vào vị trí đó.

Khi Tô Khê rửa mặt xong ra ngoài, Cố Kiêu đang gọi điện cho Cố Thanh.

Cố Thanh và Cố Bạch đã nghỉ phép được một tháng, Đổng An Bang có động tĩnh, tuy Cố Kiêu vẫn muốn để ông ta chờ thêm một thời gian nữa, nhưng vẫn cần có Cố Thanh và Cố Bạch trở về, dù sao Cố Thị đã hỗn loạn được một thời gian rồi, anh cần hai người quay lại kiểm soát tình hình.

Tô Khê thấy Cố Kiêu đang nói chuyện điện thoại thì không lên tiếng mà nhẹ nhàng leo lên giường, yên lặng ngồi bên cạnh Cố Kiêu.

Cố Kiêu nghiêng đầu nhìn mái tóc hơi ẩm của Tô Khê, vô tình đưa tay chạm vào tai cậu.

“Dạ?”

Tô Khê nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Cố Kiêu khẽ mỉm cười, nói thêm mấy câu rồi ngắt điện thoại, sau đó xoa xoa đầu Tô Khê nói: “Sao không sấy khô tóc?”

Tô Khê chạm vào đuôi tóc của mình, đúng là còn hơi ẩm, cậu vừa sấy qua một chút, chỉ muốn rửa mặt thật nhanh để ra ngoài.

“Vậy em đi sấy tiếp ạ.”

Tô Khê tưởng Cố Kiêu không thích tóc mình ẩm liền nói.

Cố Kiêu đưa tay ôm eo Tô Khê, dùng lực kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Tô Khê đối diện với Cố Kiêu, ngồi trên đùi anh, trên mặt hiện lên chút bối rối, kết quả là chỉ hai giây sau, Cố Kiêu đã cúi đầu, áp môi lên cổ cậu.

Trong lúc hôn, Cố Kiêu nói khẽ: “Không cần sấy, dù sao cũng sẽ ướt tiếp.”

Tô Khê gần như lập tức hiểu được ý của Cố Kiêu, hai má đỏ bừng.

***

Hai giờ sau, Tô Khê nằm trên giường, mồ hôi trên trán làm tóc dính bết cả vào má, cơ thể tỏa ra mùi mật đào ngọt ngào xen lẫn mùi long diên hương nồng đậm.

Cố Kiêu chống một tay lên giường, tay kia vuốt ve trán Tô Khê, gạt mấy lọn tóc ướt sang một bên, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Hàng lông mi vừa dài vừa cong của Tô Khê hơi rung rung, vì vương nước mắt mà dính bết vào nhau.

Cậu đưa tay đẩy nhẹ Cố Kiêu, giọng khàn khàn nói: “Ngài Cố ơi, em mệt quá…”

Cố Kiêu cười nhẹ, véo nhẹ tai Tô Khê, thì thầm: “Thể lực kém quá, sau này phải rèn luyện thêm.”

“Ưm…”

Tô Khê khẽ kêu, rồi trở mình ôm lấy eo Cố Kiêu, dụi đầu vào ngực anh làm nũng: “Em không muốn đâu…”

Giọng Tô Khê vốn ngọt ngào, lúc này nghe lại càng vừa dính vừa mềm, khiến lòng Cố Kiêu như muốn tan chảy.

Anh cười xoa đầu Tô Khê, rồi nằm xuống cùng cậu.

“Anh phải đến thành phố G một thời gian.” Cố Kiêu bỗng nói.

Tô Khê ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Vì bị cách chức nên Cố Kiêu đã ở nhà khá lâu, trong thời gian ày, Tô Khê và anh luôn bên nhau, đã quen ngày nào cũng được gặp anh, tự dưng nghe nói anh phải đi xa, cậu có chút sững sờ.

Cố Kiêu: “Có thể phải đi khoảng nửa tháng, anh đã gọi Cố Bạch và Cố Thanh về, trong thời gian này, nếu có việc gì thì em có thể gọi điện cho anh hoặc nhờ họ.”

Tô Khê gật đầu, nhưng trong lòng lại có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Trước đây Cố Kiêu thường đi công tác, nhưng khi ấy mối quan hệ giữa Tô Khê và Cố Kiêu không giống như bây giờ, nên cậu cũng không có cảm giác gì.

Nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người đã khác, Cố Kiêu là người yêu của cậu, cậu có thể tùy ý làm nũng với anh, muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn. Bây giờ nghe Cố Kiêu nói sẽ phải xa một thời gian, lòng Tô Khê không tránh khỏi có chút hụt hẫng.

“Không vui à?”

Cố Kiêu thấy Tô Khê trở nên im lặng, cúi đầu hỏi.

Tô Khê áp má vào ngực Cố Kiêu, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải không vui ạ… em chỉ cảm thấy ngài Cố đi rồi thì em sẽ nhớ anh lắm… Ngài Cố ơi, em cảm thấy em không thể rời xa anh được, rời xa anh như cá rời khỏi nước ấy, thiếu oxy mà chết mất ~”

Cố Kiêu cười khẽ một tiếng: “Nói bậy bạ.”

“Thật mà, thật mà, bây giờ em đã có phản ứng thiếu oxy rồi ~”

Tô Khê nói rồi cọ cọ đầu vào lòng Cố Kiêu, vừa cọ vào cằm anh vừa líu lo: “Không muốn anh đi, không muốn anh đi, em không muốn anh đi, anh là bạn trai của em, nếu anh đi em sẽ phát điên mất ~ ~ ~”

Cố Kiêu bị Tô Khê làm cho không nhịn được bật cười.

Tô Khê nghe tiếng cười của Cố Kiêu thì càng lắc đầu mạnh hơn.

Cố Kiêu cười, giữ đầu Tô Khê, giọng cao hơn một chút: “Được rồi, được rồi, không làm loạn nữa, ngoan, anh sẽ đưa em đi cùng, lần sau anh đưa em đi cùng nhé.”

Tô Khê nghe vậy, cơ thể khựng lại, rồi lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao: “Thật ạ?!”

Cố Kiêu: “Thật.”

Tô Khê nhe răng cười: “Ngài Cố cũng không nỡ xa em phải không ạ~? Có phải khi không gặp em anh cũng nhớ em không ạ?”

Cố Kiêu bị giọng điệu đắc ý của Tô Khê làm bật cười, đưa tay nắm tuyến thể của cậu, không trả lời.

Tô Khê cũng không buồn vì điều đó, mà ôm lấy Cố Kiêu, tự hỏi tự trả lời: “Chắc chắn anh sẽ nhớ em, Omega của anh đáng yêu như vậy, ai mà không nhớ được cơ chứ ~”

Cố Kiêu nhướng mày: “Em đúng là tự cao tự đại.”

Tô Khê ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Cố Kiêu: “Em không đáng yêu sao ạ?”

Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Cố Kiêu mang theo dịu dàng, giọng nói trầm thấp lại có chút bất lực: “Đáng yêu, em là đáng yêu nhất.”

***

Chiều hôm sau, Cố Kiêu rời khỏi thành phố A, sau khi anh đi, Tô Khê lại quay trở lại công việc.

Trở thành người đại diện thương hiệu cho “Thời Đông” giúp độ nổi tiếng của Tô Khê tăng thêm vài bậc. Trước đây do công ty không tích cực nên cậu không nhận được nhiều vai, nhưng giờ rất nhiều đoàn phim gửi lời mời, chỉ là chất lượng không đồng đều nên Hứa Hạ phải chọn lựa rất kỹ.

Trong những ngày này, Tô Khê không quá bận, ngoài việc học hằng ngày thì cũng không còn công việc gì.

Vì vậy cậu tận dụng cơ hội, sau khi tạo dấu ấn trong buổi livestream của Nguyễn Ôn Thư, cậu thử tự mở livestream của mình.

Tuy nhiên cậu không livestream để bán hàng hay có chủ đề cố định nào, mà chỉ đơn giản là xuất hiện để duy trì nhiệt độ, vì thế thời gian livestream cũng không lâu.

Trong thời gian đó đã xảy ra một sự cố nhỏ. Vì livestream của Tô Khê là tự cậu mở, không có trợ lý giúp đỡ, nên lần đầu tiên livestream, cậu lúng túng đến mức bị chặn mấy lần.

Fan hâm mộ của cậu dường như luôn theo dõi tài khoản này, mỗi lần cậu mở livestream, còn chưa đầy mười phút mà phòng livestream đã lọt vào bảng xếp hạng video phổ biến của nền tảng.

Tô Khê không quen với việc livestream, nên phải mất một lúc mới bắt đầu trò chuyện.

Nhưng những bình luận của cư dân mạng trong phòng livestream khiến Tô Khê không nhịn được quá năm phút, miệng bắt đầu giật giật, sau năm phút nữa, thì mắt đã trợn ngược lên trời, cuối cùng cậu giơ ngón giữa và chửi: “Tui là bố của mấy người.”

Và…

Phòng livestream của cậu bị chặn lần đầu tiên.

Vài phút sau, phòng livestream được mở lại, Tô Khê lại tranh luận với dân cư mạng: “Đừng nói, đừng hỏi, đừng nhiều lời, chó thì không biết nói.”

Phòng livestream bị chặn lần hai.

Nhìn phòng livestream bị chặn cùng với thông báo cảnh cáo phải sử dụng ngôn từ đúng quy định, Tô Khê giận đến mức đầu bốc khói.

Sau đó cậu ôm laptop, tìm kiếm thử cách thức livestream và đọc thật kỹ quy tắc của nền tảng, sau đó mới mở lại livestream.

Lần này, rõ ràng Tô Khê đã “Ngoan ngoãn” hơn nhiều, nhìn thấy fan hâm mộ cười đùa, cậu thầm nhủ: Học cách không tranh cãi với chó, đó là trí tuệ của cuộc đời, cậu là người có trí tuệ.

[Ha ha ha, tên ngốc này mà bị chặn thêm lần nữa thì tài khoản này cũng bay luôn.]

[Bảo bối đừng giận, chị thương~ ngoan, lại đây cho chị hôn một cái!]

[Đừng tỏ ra cần đàn ông thương hại như vậy, sẽ làm bố tức giận đấy con.]



Tô Khê: Trí tuệ cái con khỉ! Tôi không có trí tuệ! Tôi chỉ muốn họ bay màu!

---

Hết chương 77