Chương 76. Hoa hồng trắng

Tô Khê cúi đầu nhìn điện thoại bị ngắt, có chút mờ mịt, sao cậu cảm thấy giọng điệu ngài Cố có hơi dữ dằn nhỉ…

Vì cậu về muộn phải không? Nhưng lúc chiều khi cậu báo với anh, giọng anh vẫn rất ôn hòa mà.

“Sao thế?”

Nguyễn Ôn Thư thấy Tô Khê nghe điện thoại xong mới bước đến hỏi.

Tô Khê chớp mắt, vô thức lắc đầu: “Không có gì…”

Nguyễn Ôn Thư:”Nè, tôi nói với cậu là…”

“Có chuyện gì để nói sau nhé, tôi phải đi ngay đây, không thì gãy chân mất!”

Tô Khê đột nhiên ngắt lời Nguyễn Ôn Thư, rồi không chờ đối phương trả lời, cậu đã phóng ra cửa nhanh như một con thỏ.

Khi Tô Khê vội vàng dừng xe trước cổng nhà, nhìn điện thoại thì thấy đã mười một giờ năm phút, quá năm phút so với thời gian Cố Kiêu nói.

“Úi!”

Tô Khê dừng xe lại, rồi lập tức nhảy xuống chạy về phía cửa biệt thự.

Kết quả là cậu đẩy cửa nhưng không mở ra được.

Tô Khê ngớ người, vặn tay cầm đẩy thử lần nữa nhưng vẫn không được.

“???”

Đầu Tô Khê đầy dấu chấm hỏi, bấm chuông cửa.

Giọng quản gia vang lên qua điện thoại liên lạc: “Cậu Tô.”

“Chú quản gia ơi, sao lại đóng cửa thế ạ?” Tô Khê nghi hoặc nhìn cánh cửa, đôi mắt to chớp chớp.

Trong nhà, mí mắt quản gia giật giật, theo lệnh của Cố Kiêu đáp lại: “Cậu Tô, đã quá giờ giới nghiêm rồi.”

Tô Khê nghe mà ngớ cả người, giờ giới nghiêm??

Giờ giới nghiêm gì?

Có giờ giới nghiêm từ bao giờ thế?

Lúc này, trong phòng ngủ chính ở tầng trên.

Cố Kiêu tựa lưng vào chiếc giường mềm mại, mắt nhìn vào laptop đặt bên cạnh, trên màn hình là khuôn mặt bị phóng to của Tô Khê ở ngoài cửa biệt thự.

Lúc này cậu đang nhăn nhó mặt mũi nói: “Chú quản gia, giờ giới nghiêm là gì vậy ạ? Sao cháu không biết ạ? Chú mở cửa cho cháu với.”

Quản gia: “Không được, giờ giới nghiêm là mười một giờ.”

Tô Khê nghe quản gia lạnh lùng từ chối, khóe miệng bĩu xuống.

Quản gia không thể vô cớ nhốt cậu bên ngoài được, trừ khi là lệnh của Cố Kiêu.

Nghĩ tới lời Cố Kiêu trong cuộc điện thoại vừa nãy, Tô Khê lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cậu không lằng nhằng với quản gia nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Cố Kiêu.

Điện thoại kết nối, Tô Khê lập tức nói: “Ngài Cố ơi, em về nhà rồi ạ!”

“Vậy thì sao?” Giọng Cố Kiêu lạnh lùng.

“Cửa khóa rồi, anh bảo chú quản gia mở cửa cho em đi được không?”

“Anh nói em mấy giờ cần về đến nhà?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê nghẹn, gõ nhẹ tay lên cửa rồi đáp: “Mười một giờ ạ?”

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ mười ạ.” Tô Khê nhìn điện thoại, thật thà đáp.

Đầu dây bên kia, Cố Kiêu im lặng.

Tô Khê sốt ruột, vội nói: “Ngài Cố ơi, em không cố ý mà, em sai rồi ạ.”

Cố Kiêu vẫn không nói gì.

Tô Khê tiếp tục: “Lần sau em nhất định sẽ về sớm, tuyệt đối không bao giờ quá giờ giới nghiêm nữa! Ngài Cố ơi, anh mở cửa cho em với được không?”

Cố Kiêu vẫn im lặng.

Tô Khê sốt ruột đi lòng vòng trước cửa, nhỏ giọng nói: “Ngài Cố ơi, anh nói gì đi mà, em biết sai rồi, lần sau không dám nữa, anh đừng mặc kệ em mà.”

“Ở ngoài lạnh lắm, đứng thêm chút nữa chắc chắn sẽ cảm lạnh ngay, ngài Cố ơi, anh cho em vào rồi phạt sau được không? Phạt thế nào cũng được hết!”

“Em thật sự biết lỗi rồi, Tô Khê biết lỗi rồi, sau này không dám nữa, anh ơi, ông xã…”

Tô Khê đứng ngoài cửa, miệng chu lên, giọng nói nhỏ nhẹ, nói là xin lỗi, nhưng thật ra đang làm nũng.

Cố Kiêu nghe giọng nói mềm mại của Tô Khê, đôi môi vốn mím chặt hơi cong lên, một lát sau mới nói: “Bảo quản gia mở cửa cho em.”

Tô Khê thấy cuối cùng Cố Kiêu cũng đồng ý, liền vui vẻ đáp lại rồi không bấm chuông nữa mà trực tiếp gõ vào cánh cửa trước mặt, lớn tiếng gọi; “Chú quản gia ơi, chú quản gia, ngài Cố bảo chú mở cửa cho cháu ạ ~ ~ ~”

Cạch.

Cánh cửa kêu một tiếng, rồi nặng nề mở ra.

Tô Khê vừa thấy cửa mở lập tức chui qua khe cửa, khi quản gia còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đá giày ra, nhanh như sóc chạy ào lên lầu, đôi chân đạp trên cầu thang phát ra những tiếng lộc cộc.

Cậu chạy thẳng vào phòng ngủ, thấy Cố Kiêu đang dựa vào giường thì nhanh chóng bước tới, vui vẻ nói: “Ngài Cố, em về rồi nè ~”

Cố Kiêu liếc nhìn Tô Khê, thấy cậu cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, vừa tức vừa buồn cười, giả vờ lạnh lùng: “Đứng thẳng lên.”

Tô Khê nghe vậy lập tức đứng thẳng bên cạnh giường.

“Trước khi em về anh đã nói gì với em?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê liếʍ môi, nói rất nhỏ: “Phải về trong vòng một tiếng, nếu không… Nếu không…”

“Nếu không làm sao?” Cố Kiêu cố ý hỏi.

Tô Khê nắm vạt áo, khẽ nói: “Nếu không sẽ bị đánh gãy chân.”

Cố Kiêu nhướng mày, nhìn về phía chân Tô Khê.

Tô Khê thấy vậy lập tức nhích lại gần, nắm ngón tay Cố Kiêu, nũng nịu nói: “Ngài Cố ơi, em biết lỗi rồi mà, anh tha cho em lần này được không? Phạt cái khác đi được không? Đánh gãy chân rồi sẽ xấu lắm ~ Hay là phạt đứng ạ? Đứng ở cửa phòng ngủ hoặc phòng làm việc cũng được!”

“Em đúng là chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn.” Cố Kiêu nắm cằm Tô Khê, nhàn nhạt nói.

Tô Khê cười hì hì, sau đó như nhớ ra điều gì, đột nhiên đứng thẳng người lên, lôi trong áo ra một thứ: “Tặng anh nè!”

Một bông hồng trắng bọc bằng giấy xanh rất đơn giản được đưa tới trước mặt Cố Kiêu.

Cánh hoa hồng trắng như tuyết mang theo mùi hương nồng nàn.

Ánh mắt Cố Kiêu hơi lóe lên chút kinh ngạc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Tô Khê, thấy khuôn mặt rạng rỡ của cậu.

“Trên đường về em đi qua tiệm hoa nên mua tặng anh đó!”

Tô Khê đưa bông hoa về phía trước thêm chút nữa.

Cố Kiêu đưa tay nhận cành hoa, nhìn tầng tầng lớp lớp cánh hoa, tâm trạng tốt hẳn lên, cười nói: “Cảm ơn.”

Tô Khê nghe mà hai mắt sáng lên, lập tức trèo lên giường, nhưng Cố Kiêu bất ngờ giơ tay đẩy đầu cậu ra: “Thay đồ đi đã.”

“À à!”

Tô Khê biết Cố Kiêu đã nguôi giận liền nhanh chóng thay đồ rồi chui vào chăn nhanh như thỏ.

Cố Kiêu bị hành động của cậu làm cho ngớ người ra, tay cầm hoa đặt xuống chăn, khẽ bật cười.

Tô Khê thấy Cố Kiêu đã cười liền lập tức nhích lại gần, chui đầu vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Ngài Cố ơi, ôm em đi ~”

“Em làm gì mà nhõng nhẽo thế.”

Cố Kiêu véo mông Tô Khê một cái rồi ôm cậu vào lòng.

Tô Khê đỏ mặt, ôm cổ Cố Kiêu cọ cọ vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ngài Cố ơi, sao anh lại giận ạ?’

Cố Kiêu cúi đầu nhìn vào mắt Tô Khê, trong đầu thoáng hiện lên lời cậu nói khi livestream.

“Đừng có quản nhiều quá.”

“Đánh gãy chân tôi? Anh đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, miệng lưỡi cũng không vừa.”

Cố Kiêu nhướng mày, đầu ngón tay khẽ xoay, đóa hoa liền quẹt qua mũi Tô Khê.

“Hắt xì~!”

Tô Khê bị đóa hoa quẹt phải, không nhịn được hắt hơi một cái.

Cậu xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, đôi mắt đen sáng lấp lánh hệt như chú nai con, vừa trong sáng vừa thuần khiết.

Cố Kiêu nhìn vào mắt Tô Khê, lòng đột nhiên mềm nhũn.

Trước đây Tô Khê từng nói muốn chăm sóc anh, tặng cho anh những bông hoa đẹp nhất.

Anh nghĩ cậu chỉ nói cho anh vui mà thôi, không ngờ cậu lại thật sự tặng hoa cho anh.

Cố Kiêu xoay cành hoa trong tay, đóa hoa cũng khẽ lay động theo động tác của anh.

Tô Khê đột nhiên ngẩng lên hôn vào cằm Cố Kiêu, rồi nhe răng cười hỏi: “Ngài Cố, anh thích hoa em tặng không ạ?”

Cố Kiêu cúi đầu nhìn Tô Khê, không trả lời mà hỏi lại: “Sao lại là hoa hồng trắng?”

“Vì hoa hồng trắng hợp với khí chất của ngài Cố lắm, anh là người cao quý nhất thế gian này, không một ai sánh bằng ~”

Dù lời nói ra nghe như đang tâng bốc nhưng giọng Tô Khê lại vô cùng chân thành.

Đôi mắt Cố Kiêu cong lên, rõ ràng lời của Tô Khê làm anh rất vui.

Tô Khê nghe vậy liền nói thêm: “Lần này tặng hoa hồng trắng, lần sau em sẽ tặng anh hoa hồng đỏ.”

Cố Kiêu hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là hoa hồng đỏ?”

“Vì hoa hồng đỏ đại diện cho sự nhiệt tình, là tình yêu nồng nhiệt của em dành cho anh!” Tô Khê bày tỏ tình yêu với Cố Kiêu không chút che giấu hay ngại ngùng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Lòng Cố Kiêu ấm áp, sự thẳng thắn và dũng cảm của Tô Khê khiến anh nhận ra rằng, từ trước đến nay Tô Khê vẫn luôn bày tỏ tình cảm với anh một cách chân thành.

“Không rụt rè chút nào thế.”

Cố Kiêu mắng nhẹ, tay lại ôm chặt Tô Khê.

Tô Khê nghe ra giọng nói dịu dàng của Cố Kiêu liền cười hì hì, vòng tay qua cổ anh, dùng mũi mình cọ cọ vào mũi anh: “Em không rụt rè được, em thích anh, thích anh, muốn lúc nào cũng ở bên anh, ôm anh, em muốn cho cả thế giới biết em thích anh!”

Cố Kiêu bị một loạt lời yêu thương của Tô Khê làm cho không biết nói gì, một lúc sau mới cười khẽ nói: “Dính người!”

Giọng Cố Kiêu rất trầm, lại mang theo chút khàn khàn, khiến Tô Khê mê mẩn không thôi.

Cậu nuốt nước bọt, ôm cổ Cố Kiêu định hôn.

Kết quả là môi Tô Khê còn chưa kịp chạm đến thì đã đυ.ng phải lòng bàn tay Cố Kiêu.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo che lên môi Tô Khê, Cố Kiêu cúi đầu nhìn cậu, nói đùa: “Không đánh răng thì không được hôn.”

Tô Khê bị giọng trêu đùa của Cố Kiêu làm cho ngứa ngáy trong lòng, cậu chu môi hôn mấy cái vào lòng bàn tay Cố Kiêu, sau đó không đợi Cố Kiêu kịp phản ứng đã lách ra ngoài, cúi xuống hôn lên mặt Cố Kiêu một cái.

“Cứ hôn đấy, cứ hôn đấy!”

Tô Khê nói xong rồi chạy vội vào phòng tắm trong ánh mắt ngạc nhiên của Cố Kiêu.

Cố Kiêu cứ thế này thì cậu có thể hôn cả mười Cố Kiêu luôn!

---

Hết chương 76