Chương 73. Xem biểu hiện của em

Cố Kiêu nắm tay Tô Khê, viết chữ lên giấy.

Đầu bút di chuyển trên nền giấy trắng tinh, Tô Khê cảm thấy cả bàn tay đều tê dại.

Đến khi Cố Kiêu buông tay cậu ra, Tô Khê mới vội vàng nhìn thoáng qua chữ viết trên giấy.

Hai chữ “Tô Khê” rồng bay phượng múa xuất hiện bên cạnh hai chữ “Cố Kiêu” mà cậu vừa viết.

Tô Khê nhìn tên mình, không biết tại sao mà mặt nóng bừng cả lên, rõ ràng đây chỉ là một hành động đơn giản, mà cậu lại cảm thấy còn thân mật hơn cả khi hôn Cố Kiêu.

“Ngài cố ơi…” Tô Khê đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.

“Ừ?”

Cố Kiêu nghiêng đầu.

Tô Khê ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Chúng ta, chúng ta có phải đang yêu đương không ạ?”

“Biểu hiện của anh không đủ rõ à?”

Cố Kiêu ôm Tô Khê từ sau lưng, hỏi lại.

Lỗ tai Tô Khê nóng bừng lên, có chút ra vẻ nói: “Nhưng mà, không phải anh bảo yêu đương là lãng phí thời gian ạ?”

“Bây giờ anh có rất nhiều thời gian.” Giọng Cố Kiêu hơi nâng lên một chút, rõ ràng tâm trạng anh đang rất tốt.

Tô Khê bị Cố Kiêu chọc cho mê mẩn, cậu nghĩ Cố Kiêu đối xử với cậu thật sự quá tốt, tốt đến mức cậu cảm thấy như đang mơ.

Cậu quay đầu nhìn Cố Kiêu, đỏ mặt nói: “Ngài Cố cũng thích em đúng không ạ?”

Thật ra Tô Khê vốn đã muốn hỏi câu này từ lâu, nhưng lần nào lời đến bên miệng rồi lại thôi, vì cậu sợ phá hỏng bầu không khí.

Cố Kiêu nhìn ánh mắt thẹn thùng nhưng mang theo chút chờ mong của Tô Khê, không trả lời câu hỏi của cậu mà lại tiếp tục xem tài liệu.

Tô Khê thấy thế thì có chút mất mát, thật ra cậu có thể cảm giác được Cố Kiêu rất chiều chuộng mình, nhưng là người thì luôn có lòng tham, một khi đã nếm được trái ngọt sẽ càng ngày càng muốn nhận được nhiều hơn.

Khi Tô Khê còn đang điều chỉnh tâm trạng, Cố Kiêu đột nhiên nói: “Xem biểu hiện của em thế nào.”

Tô Khê sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu.

Xem biểu hiện của cậu á?

Tức là nhìn biểu hiện của cậu rồi sẽ xem có thích cậu không à? Là ý này phải không?

Tô Khê lập tức giơ tay đảm bảo: “Ngài Cố ơi, em sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, cũng sẽ thể hiện thật tốt ạ!”

Cố Kiêu nhìn bàn tay trắng nhỏ đang giơ lên của Tô Khê, khóe miệng hơi nhếch, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Từ ngày gặp gã Vương Khải đáng ghét kia, Hứa Hạ càng cẩn thận hơn. Anh vừa tìm kiếm thêm cơ hội cho Tô Khê, vừa tích cực tranh thủ tài nguyên của công ty.

Nhưng đúng như anh dự đoán, phía công ty dường như đã nhận được chỉ đạo, hoàn toàn không có ý định phân bổ tài nguyên cho Tô Khê, như thể đã quên mất công ty còn một nghệ sĩ như cậu.

Trong giới giải trí, nghệ sĩ cần có tác phẩm để duy trì tên tuổi. Đặc biệt người mới vừa nổi lên như Tô Khê lại càng cần hơn. Nếu không xuất hiện trên màn ảnh trong thời gian dài thì cậu rất dễ bị khán giả lãng quên và đào thải khỏi ngành.

Khi Hứa Hạ đang bế tắc thì tạp chí IND đột nhiên tìm đến Tô Khê, nói rằng có một nhãn hiệu muốn mời cậu làm đại diện.

Hứa Hạ vừa thấy thì vô cùng phấn khích.

Vì nhãn hiệu muốn mời Tô Khê làm đại diện là một thương hiệu hàng đầu quốc tế, “Thời Đông”. Đây là một thương hiệu xa xỉ của Pháp, thành lập từ đầu thế kỷ trước phát triển đến bây giờ, chuyên về quần áo, phụ kiện thời trang, đồng hồ và trang sức cao cấp. Thương hiệu này không chỉ có ảnh hưởng trong nước mà còn cả toàn cầu.

Nhưng thương hiệu này chưa từng chọn người đại diện ở nội địa, vì họ cho rằng khí chất của nghệ sĩ trong nước không phù hợp với hình ảnh mà họ muốn.

Khi nhận được tin tức, Tô Khê gần như không thể tin nổi, cậu gọi điện xác nhận đi xác nhận lại mấy lần với Hứa Hạ rồi mới dám tin.

Hứa Hạ giữ bí mật chuyện này khá kỹ, gần như đến khi đạt được thỏa thuận với thương hiệu rồi mới thông báo cho công ty biết.

Khi Vương Tu Minh biết thì sắc mặt rất khó coi.

Hiện giờ ông ta đang làm việc dưới trướng Cố Cảnh Thạc. Gần đây Cố Cảnh Thạc đột nhiên gọi điện yêu cầu ông không được phân bổ tài nguyên cho một nghệ sĩ của ông là Tô Khê.

Vương Tu Minh nhạy bén hiểu rõ, trước đây Tô Khê vào công ty nhờ Cố Kiêu, bây giờ nội bộ công ty đấu đá, Cố Kiêu thất thế, Cố Cảnh Thạc nắm quyền, đương nhiên Tô Khê cũng không tránh khỏi liên lụy.

Vì vậy ông đã ngấm ngầm gây khó dễ cho Tô Khê, mặc dù Hứa Hạ nhiều lần yêu cầu nhưng ông cũng không thay đổi.

Nhưng bây giờ Tô Khê lại tự có được tài nguyên tốt như vậy, đến khi gần như đã hoàn thành hết mọi việc rồi mới thông báo cho ông ta.

Vương Tu Minh không tìm được lý do nào để ngăn cản, vì hợp đồng của Tô Khê khác với các nghệ sĩ khác trong công ty, hợp đồng do Cố Thanh soạn thảo để lại rất nhiều quyền tự do cho Tô Khê.

“Hứa Hạ, bây giờ cậu không coi tôi ra gì nữa hay sao, chuyện này mà đến bây giờ mới thông báo với tôi!”

Vương Tu Minh nhìn Hứa Hạ đầy tức giận. Ông ta có thể tưởng tượng được rằng, một khi Cố Cảnh Thạc biết chuyện thì sẽ mắng ông ta thậm tệ thế nào.

Hứa Hạ nhìn cơ mặt giật giật của Vương Tu Minh, chửi thầm trong lòng hai tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra khó xử: “Giám đốc Vương, chuyện này cũng không thể trách tôi được, ‘Thời Đông’ tìm đến Tô Khê là do IND giới thiệu. Khi tôi biết chuyện thì Joyce Verna đã liên hệ với Tô Khê rồi.”

Vương Tu Minh nuốt cơn tức xuống bụng, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Lần sau nếu còn xảy ra chuyện thế này thì cậu cũng có thể nghỉ việc đi!”

Tô Khê hoàn toàn không biết biết việc tranh cãi giữa Vương Tu Minh và Hứa Hạ, lúc này cậu vẫn đang nói chuyện điện thoại với Joyce Verna.

“Cảm ơn cô nhiều lắm ạ, nếu không có cô thì con sẽ không có cơ hội này.”

Tô Khê chân thành cảm ơn Joyce Verna trong điện thoại. Nếu không phải cô còn đang ở nước ngoài thì chắc chắn Tô Khê đã mang quà đến trực tiếp nói lời cảm ơn.

“Đừng khách sáo như vậy. Thực ra chuyện này cũng khá tình cờ. Tiểu Bảo nhà cô khá thân với con trai út của chủ thương hiệu ‘Thời Đông’. Không biết Tiểu Bảo nói gì với cậu ấy, mà sau đó chủ thương hiệu ‘Thời Đông’ lại tìm đến cô nhờ cô kết nối với con.”

“Tiểu Bảo” mà Joyce Verna nhắc tới chính là cậu con trai mà cô hết mực cưng chiều.

Thật ra chuyện này đúng như Joyce Verna nói. Sau khi con trai cô theo dõi Tô Khê trên mạng đã rất thích cậu, thậm chí còn sùng bái một cách mù quáng. Sau này trong một buổi tiệc, cậu có nói chuyện với con trai út nhà chủ thương hiệu “Thời Đông”, không nhớ tại sao lại nhắc đến Tô Khê, còn khen ngợi hết lời, rồi còn lấy mấy câu nói kinh điển trên mạng của Tô Khê ra bàn luận.

Con trai út của “Thời Đông” cũng là một Omega, nhưng vì gia giáo nghiêm khắc nên tính cách hơi hướng nội. Sau khi đọc những bài viết của Tô Khê trên mạng, cậu bé ngay lập tức bị cuốn hút, từ đó mà xảy ra những việc về sau.

Sau khi hoàn tất mọi việc, hợp đồng cũng đã ký, phía thương hiệu lập tức liên hệ với Tô Khê vì đúng lúc bộ sưu tập trang phục mới của “Thời Đông” đã ra mắt.

“Thời Đông” gửi hình ảnh bộ sưu tập mới của mình đến các tạp chí hàng đầu trong nước. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, bìa tạp chí với hình ảnh Tô Khê mặc bộ sưu tập mới của “Thời Đông” đã được xuất bản.

Trên ảnh, Tô Khê mặc trang phục thuộc bộ sưu tập mới nhất của “Thời Đông”, cổ đeo trang sức cùng thương hiệu, tay đeo đồng hồ, gương mặt trang điểm khá đậm nhưng không bị lạc quẻ, ngược lại nhìn vô cùng cao quý và tinh tế.

Hình ảnh này của Tô Khê gần như đồng thời xuất hiện trên hàng loạt trang bìa của các tạp chí hàng đầu trong nước, động thái này khiến cả giới thời trang sôi sục.

Do trước đó Tô Khê đã có chút tiếng tăm nên mọi người cũng không còn xa lạ gì với cậu. Nhưng việc cậu từ một người mẫu trên tạp chí IND, biến thành người đại diện khu vực trong nước của thương hiệu “Thời Đông” chỉ trong vòng nửa năm khiến người phải há hốc mồm.

Không nghi ngờ gì, điều này đã đưa tên tuổi Tô Khê lêи đỉиɦ cao mới, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã trở thành tâm điểm bàn luận của giới thời trang.

Ngay cả Nguyễn Ôn Thư, người đã lâu không liên lạc với Tô Khê, cũng gọi điện chúc mừng: “Tô Khê, cậu thật tuyệt vời! Thật sự đã giành được hợp đồng đại diện cho thương hiệu “Thời Đông” rồi! Trước đây họ chưa bao giờ ký hợp đồng với nghệ sĩ trong nước đâu đấy. Cậu là người đầu tiên! Cậu giỏi quá đi! Cậu biết không, bây giờ nhiều blogger trên nền tảng mà tôi dùng đang tranh nhau học theo cậu đấy, học cách trang điểm, phong cách ăn mặc, thậm chí còn học cả cách chửi người của cậu nữa đây!”

Khóe miệng Tô Khê giật giật: “Học gì không học, học chửi người làm gì, muốn tôi bị ghét thêm à?”

“Không ai ghét cậu đâu, cậu không biết cậu nổi tiếng thế nào đâu. Giờ tôi còn không dám gọi điện cho cậu nữa ấy.”

Nguyễn Ôn Thư nói không sai, đã lâu cậu ta không liên hệ với Tô Khê, chính xác là từ khi đối phương nổi tiếng, cậu ta không dám liên hệ nhiều vì sợ Tô Khê nghĩ mình muốn lợi dụng danh tiếng của cậu.

“Cậu có muốn lợi dụng tôi cũng không sao.”

Tô Khê nghe ra ý của đối phương, cười nói đùa.

Nguyễn Ôn Thư thấy Tô Khê dùng giọng đùa vui để nói về điều mà mình luôn ái ngại thì bật cười nói: “Thế thì tốt quá, cậu đến phòng livestream của tôi đi, tôi sẽ đổi tên phòng thành ‘Ngôi sao tạp chí IND, đại diện thương hiệu Thời Đông - Tô Khê - bất ngờ xuất hiện’.”

“Được đó.” Tô Khê cười đáp lại.

Nguyễn Ôn Thư nghĩ đối phương đang đùa, cười ha ha hai tiếng, đang định chuyển chủ đề thì Tô Khê hỏi: “Cậu livestream lúc nào vậy, để tôi đến chỗ cậu, vẫn livestream chỗ cũ phải không?”

Nguyễn Ôn Thư ngạc nhiên, nghe giọng Tô Khê không giống đang đùa, liền nghiêm túc hỏi: “Cậu đang nói thật đấy à?’

“Sao thế, không phải muốn lợi dụng danh tiếng của tôi à?” Tô Khê hỏi lại.

“Không, không phải, cậu sẽ đến thật à?” Nguyễn Ôn Thư bật dậy, giọng điệu đầy phấn khích.

“Ừ, tôi cũng muốn đăng ký trên nền tảng đó, trước tiên đến phòng livestream của cậu để tăng lượng người xem.” Tô Khê nói.

Nguyễn Ôn Thư nghe vậy lập tức nói: “Được thôi! Chỉ cần cậu không thấy tôi đang lợi dụng cậu thì tôi rất hoan nghênh!”

Tô Khê không đùa, mà cậu thật sự đang có kế hoạch này. Cậu đã nói trước với Hứa Hạ, dù anh không đồng tình lắm, nhưng thấy cậu kiên quyết nên cũng đành miễn cưỡng đồng ý.

---

Hết chương 73