Chương 72. Ở đây với anh

Hôm sau, Tô Khê liên lạc trước với Hứa Hạ rồi nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.

Để tạo ấn tượng tốt với đạo diễn, Tô Khê còn đặc biệt thay một bộ đồ trông rất năng động, vì Hứa Hạ đã nói với cậu rằng vị đạo diễn này không thích diễn viên quá cứng nhắc.

Hứa Hạ hẹn gặp tại phòng riêng ở một quán cà phê, khi Tô Khê đến, bên trong mới chỉ có Hứa Hạ.

“Đạo diễn Vương chưa đến, chúng ta đợi một lát.”

Sau khi Tô Khê ngồi xuống, Hứa Hạ giới thiệu chi tiết về vị đạo diễn này cho cậu nghe.

Người này tên là Vương Khải, không quá nổi tiếng, nhưng cũng có một vài bộ phim hot, cơ bản đều là phim thanh xuân thần tượng.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Hứa Hạ tưởng đối phương đã tìm nhầm chỗ, thì Vương Khải mới bước vào với vẻ mặt uể oải.

Hứa Hạ thấy người đến, lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi: “Đạo diễn Vương, tôi là quản lý của Tô Khê, Hứa Hạ, rất vui được gặp anh.”

Tô Khê cũng đứng dậy theo Hứa Hạ, lễ phép chào hỏi: “Chào đạo diễn Vương, tôi là Tô Khê.”

Vương Khải lạnh lùng ừ một tiếng, nhấc mắt nhìn Tô Khê một cái, rồi vẻ mặt rõ ràng có chút thay đổi, thái độ cũng khác hẳn.

Gã nhìn Tô Khê từ trên xuống dưới vài lần, sau đó ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Tô Khê.

Hứa Hạ thấy vậy vội nói vài câu khách sáo với Vương Khải rồi trực tiếp vào chủ đề chính.

Với danh tiếng hiện tại của Tô Khê vốn không cần vất vả tìm đạo diễn và tài nguyên như vậy, nếu ở các công ty quản lý khác, nghệ sĩ có danh tiếng như cậu thì tài nguyên chắc chắn không thiếu, nhưng tiếc là bây giờ Tô Khê đang ở công ty Gia Duyệt Media.

Nhưng đây là tin nội bộ, đương nhiên Hứa Hạ cũng sẽ không nói với người ngoài, khi nói với Vương Khải chỉ phóng đại thêm ưu điểm của Tô Khê để đối phương có lý do lựa chọn cậu.

“Điều kiện của cậu ấy quả thật không tệ, gương mặt cũng đẹp, rất phù hợp với nhân vật trong phim mới của tôi.”

Sau khi Hứa Hạ nói xong, Vương Khải nhìn Tô Khê, chậm rãi nói.

Hứa Hạ nghe vậy thì mừng rỡ, quay đầu nhìn Tô Khê một cái rồi nhanh chóng nói: “Vậy đạo diễn Vương, anh xem chúng tôi…”

“Không vội.”

Vương Khải đột nhiên cắt ngang lời Hứa Hạ, rồi nhìn Tô Khê: “Tôi đang tuyển diễn viên chính, nên phải rất cẩn thận.”

Tô Khê đối diện với ánh mắt của Vương Khải thì hơi nhíu mày, theo phản xạ né tránh ánh mắt của đối phương.

ánh mắt của gã khiến cậu cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Vương Khải: “Các cậu cũng biết, trong giới giải trí này, muốn không làm mà hưởng là không thể.”

Hứa Hạ nghe vậy thì mỉm cười dò xét: “Đạo diễn Vương, ý anh là…”

“Nghe nói cậu là Omega?” Vương Khải không trả lời câu hỏi của Hứa Hạ, ngược lại nhìn Tô Khê, giọng nói đầy mùi dầu mỡ: “Tôi thấy vẻ bề ngoài của cậu rất tốt, rất phù hợp với nhân vật trong phim của tôi, chỉ là tôi cần kiểm tra khả năng cụ thể của cậu.”

“Đạo diễn Vương, chúng tôi có thể thử vai trước theo tiêu chuẩn của anh…” Hứa Hạ đúng lúc xen vào.

Vương Khải phẩy tay ngăn Hứa Hạ lại, rồi nói với Tô Khê: “Thế này đi, hôm nay không có nhiều thời gian, chúng ta hẹn một buổi khác, đến lúc ấy tôi sẽ gửi vị trí cho cậu, cậu đến thể hiện khả năng của mình cho tôi xem.”

Tô Khê nhìn khuôn mặt bóng nhẫy của Vương Khải, cảm thấy hơi khó chịu nên khéo léo từ chối: “Đạo diễn Vương, thời gian của tôi đều do công ty sắp xếp, tôi…”

“Chúng ta có thể không cần chiếm dụng thời gian làm việc.”

Vương Khải nói rồi đột nhiên giơ tay chạm vào ngón tay Tô Khê, giọng nói đầy ngụ ý.

Tô Khê giật mình, giống như bị điện giật lập tức hất tay đối phương ra, cảm thấy buồn nôn đến mức lông mày cũng nhíu chặt lại.

Rõ ràng Hứa Hạ cũng không ngờ Vương Khải lại có hành động như vậy, hơn nữa còn ở ngay trước mặt anh, vì vậy sắc mặt cũng không tốt lắm.

Vương Khải bị Tô Khê hất tay ra, cảm thấy rất mất mặt, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ trở nên lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Giả vờ cái gì? Thế mà còn muốn đóng phim của tôi.”

Tô Khê tái mặt vì giận, nếu bình thường thì cậu đã hắt nước vào mặt gã rồi, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể nín nhịn, vì cậu không thể đắc tội người ta vào thời điểm quan trọng này.

Hứa Hạ cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, mỉm cười giải thích: “Đạo diễn Vương, anh cứ bình tĩnh đã, Tô Khê còn trẻ chưa hiểu chuyện, chủ yếu là công ty chúng tôi quản lý nghệ sĩ rất nghiêm khắc.”

“Hừ.” Vương Khải thấy Hứa Hạ nói đỡ cũng lấy lại được chút mặt mũi, hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Nếu không phải nể mặt Bùi Lư, các cậu nghĩ tôi cho các cậu cơ hội này sao?”

“Vâng vâng, anh nói đúng…” Ngón tay đặt dưới bàn của Hứa Hạ đã nắm chặt lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.

Cuối cùng Vương Khải để lại một câu “Tôi sẽ xem xét” rồi phất tay rời đi.

Khi gã vừa đi, Tô Khê liền lấy giấy ướt lau tay, đến khi da trên mu bàn tay bị cọ đến đỏ ửng cậu mới ghét bỏ vứt giấy đi.

Hứa Hạ thấy vậy, thờ dải: “Tôi biết cậu không vui, nhưng chúng ta không thể đắc tội với anh ta.”

“Em biết.”

Tô Khê biết, chuyện hôm nay có lẽ không thành, nhưng dù không được thì cậu cũng không thể gây thù chuốc oán với Vương Khải được. Cùng ở trong giới này, nếu hôm nay hoàn toàn trở mặt với gã, thì không biết liệu gã có âm thầm chơi xấu cậu không.

Hứa Hạ: “Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên tìm hiểu kỹ hơn về nhân cách của đối phương trước.”

Tô Khê lắc đầu, cậu biết sự khó khăn của Hứa Hạ. Một mặt phải tìm mọi cách giúp cậu kiếm tài nguyên, mặt khác lại phải chịu thêm áp lực từ phía công ty, anh làm được đến mức này đã là hết lòng, không thẹn với lương tâm rồi.

Buổi chiều Tô Khê không có lịch gì, Hứa Hạ về công ty, còn cậu quay trở về biệt thự của Cố Kiêu.

Khi cậu về, Mục Ngôn đang luyện piano trong phòng, Cố Kiêu thì ở thư phòng.

Quản gia thấy Tô Khê, mỉm cười chào cậu.

Tô Khê nhìn tách cà phê trong tay quản gia, liền hỏi: “Cốc đó cho ngài Cố ạ?”

“Đúng vậy.”

“Để cháu, cháu mang đi cho.”

Tô Khê nói rồi nhận tách cà phê trong tay quản gia, bước lên tầng.

Cửa thư phòng không đóng mà chỉ khép hờ, Tô Khê có thể nghe thấy có tiếng nói bên trong, có vẻ Cố Kiêu đang nói chuyện điện thoại.

Tô Khê đợi ở cửa một lát, đến khi Cố Kiêu gọi điện xong cậu mới gõ cửa.

Cố Kiêu ngồi sau bàn làm việc, không ngẩng đầu đáp: “Vào đi.”

Tô Khê mang cà phê đến, đặt bên cạnh Cố Kiêu.

Cố Kiêu tưởng quản gia nên không ngẩng lên, vẫn cúi xuống phê duyệt tài liệu Cố Thanh mang đến, có một số thứ cần xử lý trên giấy.

Tô Khê đứng bên cạnh, khẽ nhón chân nhìn chữ ký “Cố Kiêu” như rồng bay ở góc phải của trang giấy.

Bây giờ Cố Kiêu mới để ý đến người bên cạnh, anh quay đầu nhìn sang, thấy đôi mắt đen láy của Tô Khê đang nhìn chằm chằm tay mình.

Tô Khê thấy Cố Kiêu chú ý đến mình, lập tức nở nụ cười khoe ra hàng răng trắng nho nhỏ, vui vẻ nói: “Ngài Cố ơi, chữ anh đẹp quá đi~”

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Kiêu trở nên dịu dàng hơn, anh đặt bút xuống, quay người nắm cổ tay Tô Khê bóp nhẹ: “Xong việc rồi à?”

“Dạ ~” Tô Khê gật đầu.

“Thế nào, thuận lợi không?” Cố Kiêu hỏi.

Nét mặt Tô Khê không đổi, thậm chí còn mang theo vẻ tự hào: “Thuận lợi lắm ạ, đạo diễn nhìn em xong nói mọi mặt của em đều rất tốt, rất phù hợp với bộ phim của ông ấy, còn nói muốn nhanh ký hợp đồng nữa ~”

Cố Kiêu nhìn đôi mắt sáng ngời của Tô Khê, xoay ghế lại đối diện cậu rồi kéo cậu đến gần.

Tô Khê đứng giữa hai đầu gối của Cố Kiêu, một tay bị anh nắm lấy, tay kia tự nhiên đặt lên vai Cố Kiêu, cúi đầu nghiêm túc nói: “Ngài Cố ơi, em sẽ chăm chỉ làm việc, anh đừng áp lực quá nha, sau này em sẽ nuôi anh ~”

Cố Kiêu nghe câu “em sẽ nuôi anh”, hơi nhướng mày, bàn tay to lớn ôm lấy eo Tô Khê.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc bảo đảm của Omega nhỏ quả thật rất đáng yêu.

Cố Kiêu ôm Tô Khê, dùng một tay gõ nhẹ lên đầu cậu: “Anh còn cần em nuôi à?”

Tô Khê tưởng mình làm tổn thương lòng tự trọng của Cố Kiêu, vội vàng lắc đầu: “Không ạ, là vì em muốn nuôi anh thôi ạ, muốn kiếm thật nhiều tiền cho ngài Cố tiêu, ngài Cố vui thì em cũng vui.”

“Ha ha.”

Cố Kiêu bật cười thành tiếng, vỗ đầu Tô Khê nói: “Chút tiền đó của em thì giữ lại mà dùng, ngoan.”

Nghe giọng điệu thân thiết bảo mình ngoan của Cố Kiêu, mặt Tô Khê nóng lên, cậu ôm cổ Cố Kiêu, giống hệt một con mèo nhỏ dính người.

Cố Kiêu bị Tô Khê cọ cọ, trong lòng cũng bị cọ đến mềm, anh dùng một tay ôm Tô Khê, đặt cậu ngồi lên đùi mình, sau đó xoay ghế lại phía bàn làm việc.

Đến khi Cố Kiêu cầm tài liệu lên xem tiếp, Tô Khê mới nhận ra Cố Kiêu đang bận, nên vội vàng ngẩng đầu nói: “Ngài Cố cứ làm việc tiếp đi ạ, em đi chơi với Mục Ngôn…”

“Không được.”

Cánh tay Cố Kiêu đang ôm eo Tô Khê siết chặt lại, giọng điệu mang theo chút ra lệnh: “Ở đây với anh.”

Mặt Tô Khê nóng bừng, khẽ đáp một tiếng.

Cố Kiêu nói không được, thì cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, vô cùng nghe lời.

Bên ngoài Tô Khê là một cậu nhóc bướng bỉnh, nhưng trước mặt Cố Kiêu, cậu lại là một chú cừu non ngoan ngoãn, tính cách phục tùng được thể hiện vô cùng rõ ràng.

Tuy nhiên ngồi trong lòng Cố Kiêu một lúc, Tô Khê liền cảm thấy hơi buồn chán. Cậu bắt đầu nhìn lén Cố Kiêu, sau đó lại nhìn tài liệu trên tay anh.

Tô Khê không hứng thú, chỉ cảm thấy hơi buồn chán.

Cố Kiêu dường như nhận thấy ánh mắt Tô Khê, nên lại cầm tài liệu nhích ra một chút để Tô Khê nhìn nội dung bên trên dễ hơn.

Nhưng… Tô Khê không hiểu một từ nào, vì tài liệu trên tay Cố Kiêu đều bằng tiếng Đức, không có dịch.

“Thích à?” Cố Kiêu thấy mắt Tô Khê dán vào tài liệu nên nghiêng đầu hỏi.

Tô Khê đối diện với ánh mắt Cố Kiêu, ngẩn người một chút rồi cười gượng nói: “Em không hiểu gì hết…”

Cố Kiêu hơi dừng lại, rõ ràng chưa nghĩ đến vấn đề này.

Anh đặt tài liệu xuống bàn, cầm bút ký lên, sau đó nghiêng đầu nói: “Không hiểu cũng không sao, sau này có cơ hội anh sẽ dạy em.”

Nghe vậy mắt Tô Khê sáng lên, gật đầu: “Vâng, được ạ, ngài Cố dạy gì thì em sẽ học cái đó, em thông minh lắm đó, dạy một chút là biết ngay!”

Cố Kiêu cười khẽ: “Còn biết tự khen mình cơ đấy.”

Tô Khê cười hì hì, tựa như đang làm nũng chỉ vào chỗ chữ ký của Cố Kiêu: “Em còn muốn luyện chữ như của anh nữa, chữ ký của anh đẹp quá đi ~”

Nghe vậy, Cố Kiêu nhìn xuống chỗ ký tên, là tên do anh viết tay.

“Muốn học chữ của anh?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê gật đầu: “Dạ, chữ của ngài Cố đẹp lắm á, còn đẹp hơn cả chữ mẫu nữa, sau này em muốn dùng làm chữ mẫu để luyện tập theo.”

Cố Kiêu bị lời nói nghiêm túc của cậu chọc cười, anh di chuyển ghế về phía trước một chút, ôm eo Tô Khê cho cậu dựa vào lòng mình, rồi đưa cậu một cây bút, nói: “Không cần sau này, bây giờ luyện luôn đi.”

“Dạ?”

Tô Khê ngơ ngác quay đầu nhìn Cố Kiêu.

“Không phải muốn học theo chữ anh à?” Cố Kiêu với lấy bút ký của mình, mở một trang giấy trắng đặt trước mặt Tô Khê.

Tô Khê sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng nói: “Chữ em xấu lắm…”

“Viết thử anh xem.” Cố Kiêu nói.

“Vậy anh đừng cười chữ em xấu đó…” Tô Khê cầm bút, do dự một chút, rồi cúi đầu viết từng nét của hai chữ “Cố Kiêu”.

Chữ của Tô Khê không mạnh mẽ cứng cáp như của Cố Kiêu, chữ cậu vừa gọn gàng lại vừa mềm mại.

Cố Kiêu nhìn tên của mình trên giấy, hơi ngạc nhiên một chút, không biết tại sao khi thấy Tô Khê viết tên mình, trong lòng anh lại có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.

Tô Khê quay đầu nhìn biểu cảm của Cố Kiêu, vội vàng nói: “Em viết tên anh không đẹp…”

“Để anh dạy em.”

Cố Kiêu đột nhiên nói một câu, sau đó vươn tay cầm bàn tay Tô Khê.

Tô Khê ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Kiêu đã tì vào lưng cậu, vì khoảng cách quá gần nên thậm chí còn cảm nhận được cả hơi thở của Cố Kiêu nóng rực bên tai.

---

Hết chương 72