Chương 71. Ý nghĩa của mật mã

Đồ ăn mà người giúp việc chuẩn bị đều là món Tô Khê thích, đã một ngày cậu không ăn gì rồi, bụng đói cồn cào.

Cố Kiêu quay đầu nhìn Tô Khê ăn phồng cả hai má, thấy vô cùng thú vị. Nếu không phải vì sợ làm phiền Tô Khê ăn, anh còn muốn thử chọc chọc má cậu.

Vì đói nên Tô Khê ăn vừa nhanh vừa nhiều, ăn no lại uống thêm một bát canh, đến khi ợ một cái, cậu mới đặt đũa xuống.

“No rồi?” Cố Kiêu đột nhiên hỏi.

Tô Khê ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Cố Kiêu vẫn ngồi sau lưng mình.

Cậu vội vàng quay lại, gật đầu như gà mổ thóc: “No rồi ạ.”

Cố Kiêu: “Để anh xem.”

Tô Khê ngơ ngác: “Dạ?”

Xem? Xem cái gì?

Khi Tô Khê còn chưa hiểu gì, Cố Kiêu đã kéo cậu vào lòng, ngón tay thon dài sờ lên bụng cậu.

Vì vừa ăn no xong nên bụng Tô Khê hơi căng lên, có thể dễ dàng cảm nhận được.

Cố Kiêu sờ một lát, cười khẽ: “Có vẻ không nói dối.”

Nghe Cố Kiêu nói, mặt Tô Khê lập tức đỏ bừng, vội vàng hóp bụng lại.

Ngón tay Cố Kiêu trượt xuống, bóp nhẹ chút thịt mềm trên eo Tô Khê, giọng nói trầm ấm từ tính: “Hóp bụng làm gì, ăn nhiều chút, mập sờ mới thích.”

Tô Khê bị lời nói của Cố Kiêu làm xấu hổ chết mất, cậu đẩy cổ tay của Cố Kiêu, mặt đỏ tai hồng nói: “Em… Em ăn nhiều lắm rồi ạ…”

“Sao tai đỏ vậy?”

Cố Kiêu bị Tô Khê đẩy tay ra cũng không tức giận, ngược lại còn xoa xoa tai Tô Khê, ngón tay ấm áp chạm vào vành tai đỏ ửng, lập tức lại cảm thấy lạnh lạnh.

Tô Khê rụt cổ lại, chui vào lòng Cố Kiêu không nói gì.

Hôm nay Cố Kiêu thật sự rất khác, đối xử với cậu tốt như vậy, còn trêu đùa cậu đủ kiểu, dù da mặt Tô Khê có dày như tường thành cũng không chịu nổi.

Lúc này điện thoại của Tô Khê đặt trên ghế sofa lại vang lên rất không đúng lúc.

Cố Kiêu nhìn chiếc đầu nhỏ trong lòng mình, ánh mắt mang nét cười cầm điện thoại lên nhìn, thấy trên màn hình hiển thị tên “Hứa Hạ phiền phức”.

Nghe tiếng, Tô Khê ngẩng đầu nhìn màn hình rồi vội vàng giải thích: “Là điện thoại của quản lý em.”

Cố Kiêu đưa điện thoại cho Tô Khê rồi chống tay đứng dậy, ngồi lên ghế sofa.

“Alo.”

Tô Khê quay đầu nhìn Cố Kiêu một cái rồi mới nhận điện thoại.

“Tô Khê, mấy hôm trước tôi liên hệ với bạn tôi rồi, cậu ấy mới trả lời lại, có một đạo diễn bạn cậu ấy muốn gặp chúng ta, cụ thể thì khi nào gặp sẽ bàn thêm, tôi hẹn cậu ấy ngày mai rồi, cậu có thời gian không?”

“Không vấn đề gì ạ, mai em rảnh.” Tô Khê biết mỗi cơ hội bây giờ đều rất quý giá, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu rồi nói tiếp: “Anh gửi thời gian và địa điểm cụ thể cho em đi, em sẽ đến đúng giờ.”

Hứa Hạ: “Được, vậy tôi sẽ báo lại bạn tôi, mai gặp.”

Kết thúc cuộc gọi, Tô Khê ngẩng đầu giải thích với Cố Kiêu: “Có một đạo diễn muốn gặp em.”

“Ừ.”

Cố Kiêu trước giờ không can thiệp vào công việc của Tô Khê, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Tô Khê đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo.

Lúc này, Cố Kiêu đột nhiên giơ tay lên.

Tô Khê nhìn lòng bàn tay Cố Kiêu, có chút bối rối không hiểu.

Cố Kiêu nhìn điện thoại trong tay Tô Khê.

Tô Khê hiểu ra, vội vàng đưa điện thoại cho anh.

“Mật khẩu?” Cố Kiêu mở điện thoại hỏi.

Thật ra Cố Kiêu nhớ mật khẩu, nhưng cố ý hỏi.

“201028.” Tô Khê trả lời nhanh và nghiêm túc như đang báo cáo công việc với lãnh đạo.

Cố Kiêu nhập mật khẩu mở máy, giả vờ vô tình hỏi: “Mật khẩu có ý nghĩa gì không?”

Tô Khê ngập ngừng, gãi tai bối rối rồi khẽ nói: “Là ngày sinh của anh ạ.”

Ngày sinh của Cố Kiêu là ngày hai mươi tám tháng mười.

Cố Kiêu cũng đã đoán được ý nghĩa của số 1028, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhiều, hỏi tiếp: “Thế còn 20?”

Tô Khê im lặng hai giây, rồi nói nhỏ rất nhanh: “Nghĩa là ‘Yêu anh’...”

Cố Kiêu đang mở danh bạ của Tô Khê, chưa nghe rõ nên nghi ngờ hỏi lại: “Gì cơ?”

Tô Khê đối diện ánh mắt của Cố Kiêu, mặt nóng bừng, có chút xấu hổ nói: “Nghĩa là… Nghĩa là ‘Yêu anh’ ạ.”

Không phải vì bày tỏ tình yêu khiến Tô Khê đỏ mặt, mà vì cách trẻ con này bị Cố Kiêu biết được nên cậu cảm thấy ngượng ngùng.

Cố Kiêu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

20, yêu anh.

Hiểu ý nghĩa, khóe miệng Cố Kiêu bất giác cong lên, tâm trạng cũng rất tốt.

Anh nhìn xuống, ánh mắt dừng ở cái tên đầu tiên trong danh bạ.

[AAAA Đẹp trai nhất, pheromone thơm nhất thế giới…]

Vì tên quá dài nên Cố Kiêu chưa kịp đọc hết phần sau thì giây tiếp theo điện thoại trong tay anh đã bị người nào đó vội vàng rút đi.

Cố Kiêu ngẩng đầu nhìn Tô Khê dùng cả hai tay ôm chặt điện thoại, lắp bắp nói: “Ngài, ngài Cố, để em bảo người làm dọn bàn ăn…”

Tô Khê không biết Cố Kiêu có nhìn thấy tên mình đặt trong danh bạ không, cậu vội vàng lây slại điện thoại nhanh nhất có thể.

Tô Khê nói xong, nắm chặt điện thoại định đi, thì Cố Kiêu đột nhiên kéo cậu vào lòng.

Cố Kiêu nhìn biểu cảm lúng túng của Tô Khê, một tay nắm cổ tay cậu, rồi rút điện thoại ra, mở lại màn hình.

[AAAA Đẹp trai nhất, pheromone thơm nhất thế giới - Ông xã Cố Kiêu].

Cố Kiêu thấy cái tên phía sau, khẽ nhướng mày, ánh mắt dời từ màn hình điện thoại sang Tô Khê.

Lúc này tai Tô Khê đã đỏ bừng, đầu cúi gần như chạm vào ngực, hoàn toàn không dám nhìn Cố Kiêu.

“Đẹp trai nhất? Pheromone thơm nhất?”

Cố Kiêu đặt điện thoại xuống, ôm Tô Khê vào lòng, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Tô Khê đưa tay che mặt, xấu hổ chết mất thôi!

Cậu lưu tên của Cố Kiêu như vậy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày Cố Kiêu thấy được, thật là… Thật là mất mặt quá mà!

Cố Kiêu nhìn Tô Khê che mặt không nói, nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, trêu: “Ngại à?”

“Không ạ…” Tô Khê chỉ muốn tìm một chiếc lỗ chui xuống, biết thế cậu đã lưu bình thường rồi!

Tô Khê đang xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Giống như mùi hổ phách, mùi gỗ, lại tựa như mùi trái cây quyện với hương hoa… Tất cả tạo thành một hương thơm đặc biệt.

Đó là… Mùi pheromone của Cố Kiêu.

Không giống với mùi hương quyến rũ mọi khi, bây giờ mùi hương này nhẹ nhàng bao phủ Tô Khê, khiến cậu cảm thấy như đang đứng giữa rừng hoa hoặc đứng bên bờ biển mênh mông.

Đây là lần tiên Tô Khê cảm nhận được sự diệu kỳ trong pheromone của Cố Kiêu, khiến cậu cảm nhận được sâu sắc những lời cậu từng mô tả về anh.

Cố Kiêu giống như tuyết, âm thầm rơi, bao phủ mọi thứ.

Tô Khê nhìn Cố Kiêu, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng say mê, hai mắt sắp chuyển thành hình ngôi sao.

Cố Kiêu cúi đầu nhìn ánh mắt sùng bái của Tô Khê, có chút buồn cười giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu: “Nước miếng chảy cả ra rồi kìa.”

Tô Khê ngớ người, vội vàng lau khóe miệng, nhưng sờ một cái mới phát hiện miệng mình khô ráo.

“Ha ha.”

Cố Kiêu bị động tác của Tô Khê chọc cười thành tiếng.

Tô Khê ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cong cong của Cố Kiêu, tim đập thình thịch.

Cậu thật sự rất thích Cố Kiêu, cho dù là dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, vui vẻ, hay cả khi không có chút biểu cảm nào, cậu đều thích.

---

Hết chương 71