Một giờ sau.
Xe Cố Thanh đỗ trước biệt thự của Cố Kiêu. Anh bước xuống, ôm một chồng tài liệu dày trên tay.
Vì Cố Kiêu đã dặn trước buổi chiều Cố Thanh sẽ mang tài liệu đến, nên không ai ngăn cản anh vào nhà.
Khi lên tầng, Cố Thanh còn thắc mắc sao nay biệt thự lại yên tĩnh vậy.
Lên tầng hai, đến trước cửa thư phòng của Cố Kiêu, Cố Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không rõ là không ổn ở đâu.
Cốc cốc cốc.
Cố Thanh gõ cửa thư phòng: “Sếp Cố, tôi mang tài liệu đến.”
Sau đó là một khoảng lặng dài.
Cố Thanh cau mày, thắc mắc, chẳng lẽ sếp Cố không ở trong thư phòng?
Khi anh định gõ cửa lần nữa, thì trong phòng vang lên giọng khàn khàn của Cố Kiêu: “Đợi chút.”
Trong thư phòng, Cố Kiêu dựa vào ghế sau bàn làm việc, Tô Khê ngồi trong lòng anh, mặt đỏ bừng.
Tô Khê lo lắng nhìn về phía cửa, rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Cố Kiêu, vì mặc quần áo vội quá mà có chút lộn xộn.
Cố Kiêu nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Khê, khẽ cười vỗ vỗ lưng cậu: “Đây là nhà mình, sợ cái gì?”
Mặt Tô Khê đỏ bừng, đứng trên thảm, chân tay mềm nhũn, khẽ phản bác: “Em… Em không sợ.”
“Vậy để cậu ta vào nhé?” Cố Kiêu nhướng mày.
Tô Khê vội nắm cổ tay Cố Kiêu: “Đừng!”
“Vậy bảo cậu ta đi?” Cố Kiêu nắm cổ tay nhỏ của Omega, bóp khẽ một cái.
Tô Khê đỏ mặt lắc đầu, cậu vừa nghe thấy giọng Cố Thanh ngoài cửa, biết đối phương tìm Cố Kiêu chắc chắn có việc quan trọng, cậu cũng không muốn vì mình mà làm lỡ việc của Cố Kiêu.
“Thật khó chiều, bảo đi cũng không được, bảo vào cũng không muốn, vậy là muốn phạt anh ta phải đứng ngoài cửa sao?”
Cố Kiêu cố ý trêu Tô Khê, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên.
Tô Khê đỏ mặt, do dự một chút, rút tay lại nói khẽ: “Đợi một chút ạ…”
Nói xong liền vội vàng chạy lại mở cửa sổ để xua tan mùi pheromone trong không khí.
Cố Kiêu nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Khê, cười khẽ, đứng dậy nhặt áo ngủ dưới đất mặc vào, rồi vẫy tay gọi Tô Khê: “Lại đây.”
Tô Khê quay trở lại.
Cố Kiêu hơi nghiêng người, tiến lại gần Tô Khê: “Cài cúc áo giúp anh.”
Tô Khê ậm ờ một tiếng, mặt hơi đỏ lên, giơ tay cài từng chiếc cúc áo cho Cố Kiêu. Khi chỉ còn hai chiếc cuối cùng, Cố Kiêu nắm cổ tay Tô Khê, nhàn nhạt nói: “Vậy là được rồi.”
“Vậy, vậy em ra chỗ sofa ngồi…”
Tô Khê vừa nói xong, không đợi Cố Kiêu phản ứng, liền giống hệt một chú thỏ nhỏ chạy vội về phía sofa.
Cố Kiêu nhìn đôi chân nhỏ linh hoạt của cậu, khẽ lắc đầu nghĩ, đây là người vừa nãy còn ôm anh nói đau chân đó sao? Xem ra vẫn còn làm nhẹ nhàng quá.
Nghĩ xong, Cố Kiêu dựa vào ghế, nói ra ngoài: “Vào đi.”
Cố Thanh bên ngoài nghe thấy mới đẩy cửa bước vào.
Ngay khi vừa mở cửa, anh đã ngửi thấy mùi pheromone trong không khí, không quá nồng nhưng rất rõ.
Cố Thanh cũng thấy Tô Khê trên sofa, cậu đang ngồi khoanh chân, tay cầm một quyển sách tiếng nước ngoài, nếu lại gần xem sẽ thấy sách còn đang cầm ngược.
Cố Thanh rất hiểu ý, không nói gì, đi thẳng đến bàn làm việc đặt tập tài liệu xuống.
“Sếp Cố, đây là những tài liệu còn tồn đọng trong thời gian gần đây và một số thông tin khác ở các chi nhánh.”
Cố Thanh chia tài liệu thành ba phần, đặt trước mặt Cố Kiêu.
Cố Kiêu điều chỉnh ghế, tiện tay mở một tập tài liệu, mặt không cảm xúc.
Cố Thanh liếc nhìn Tô Khê rồi báo cáo: “Đầu tháng này Cố Cảnh Thạc đã bắt đầu kiểm tra sổ sách ở các chi nhánh, người phụ trách chi nhánh đã gọi điện cho tôi và Cố Bạch nhiều lần, liên tục hỏi tình hình của ngài.”
Đầu tháng này, Cố Cảnh Thạc bắt đầu mất kiên nhẫn, kiểm tra toàn bộ các chi nhánh có mức lợi nhuận cao nhất ở Cố Thị, mục đích rất rõ ràng. Một là gã muốn nắm quyền trong tay, hai là gã cần cho mọi người thấy hiện giờ mình mới là người nắm quyền ở Cố Thị.
Tiếc là những lãnh đạo cấp cao ở chi nhánh lại không hề nể mặt Cố Cảnh Thạc, dù hiện giờ gã đang nắm quyền cao nhất trong công ty, có quyền kiểm tra sổ sách của tất cả chi nhánh.
Những người phụ trách chi nhánh hầu hết đều là người từ vị trí thấp đi lên, rất tinh ranh, bọn họ không đối đầu trực tiếp với Cố Cảnh Thạc, mà bên ngoài tươi cười, quay lưng đã làm ngược lại.
“Tình hình nội bộ ở công ty giờ thế nào?” Cố Kiêu mở một tập tài liệu khác, không ngẩng đầu lên hỏi.
“Kể từ khi ngài bị cách chức, anh ta ở trong trụ sở chính ra oai, khiến các lãnh đạo cấp cao đều khó chịu, người đứng về phía anh ta cũng có ý kiến, anh ta không quen với dự án đang triển khai ở công ty, nhưng lại muốn can thiệp vào mọi việc, lãnh đạo tầng trung cũng bắt đầu có ý kiến.”
Cố Thanh báo cáo chi tiết, trước đây Cố Cảnh Thạc lấy cớ công ty có vấn đề tài chính để công khai xử lý, nhưng các lãnh đạo cấp cao đều không hợp tác, vì vậy chỉ có thể cách chức của Cố Kiêu.
Cố Kiêu không nói gì, yên lặng xem tài liệu.
Cố Thanh tiếp tục nói: “Lại thêm việc ở các chi nhánh nữa, nên gần đây Cố Cảnh Thạc thật sự tức giận, trong buổi họp ban giám đốc hôm nay, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ. Sếp Cố, chúng ta có cần đẩy nhanh tiến độ không ạ?”
“Không cần.”
Cố Kiêu đặt tài liệu xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai lần lên mặt bàn, dường như đang có điều suy nghĩ.
Cố Thanh nói: “Nhưng ngài bị cách chức gần một tháng, toàn bộ công ty đều đồn lần này ngài sẽ rời khỏi Cố Thị, Cố Cảnh Thạc sẽ tiếp quản toàn bộ công việc. Tôi sợ lâu quá có thể sẽ khiến nội bộ hoang mang.”
“Vậy thì cứ cho loạn lên đi.”
Cố Kiêu dựa lưng vào ghế, giọng bình thản.
Dù Cố Thanh hiểu được phần nào ý tưởng của Cố Kiêu, nhưng không có đủ kiên nhẫn và tầm nhìn như đối phương, nên không khỏi lo lắng.
Anh ta sợ rằng nếu để quá lâu thì Cố Cảnh Thạc sẽ thật sự nắm quyền, đến lúc đó xử lý sẽ khó khăn hơn.
“Cố Thanh.” Cố Kiêu đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh ngạc nhiên nhìn anh.
“Bao lâu rồi cậu và Cố Bạch chưa ra nước ngoài thăm bố mẹ?” Cố Kiêu đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.
“Dạ?” Cố Thanh ngơ ngác.
“Tôi cho hai người nghỉ phép, ra nước ngoài chơi vài ngày.”
Nói xong, Cố Kiêu phất tay, ra hiệu cho Cố Thanh rời đi.
Cố Thanh đi vào với vẻ mặt nghiêm túc, ra về bằng vẻ mặt ngơ ngác, ra khỏi biệt thự của Cố Kiêu rồi mới nhớ gọi điện cho Cố Bạch.
Nghe Cố Thanh kể lại, Cố Bạch không những không lo lắng như Cố Thanh mà còn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sếp Cố sắp xếp như vậy đương nhiên có lý do của anh ấy.”
“Em không hiểu, có lý do gì chứ? Hai chúng ta mà rời đi thì chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho Cố Cảnh Thạc sao?” Cố Thanh vừa gọi điện vừa ngồi lên xe.
Ở đầu bên kia, Cố Bạch xa gần nói: “Sao em biết sếp Cố không có ý đó?”
Cố Thanh sững sờ, sau đó lập tức hiểu ý Cố Bạch.
Ý đối phương là, sếp Cố cho anh và Cố Bạch rời đi là có chủ ý, chính là tạo ra ảo giác rằng Cố Kiêu không còn người bên cạnh.
“Được rồi, em về đi, anh đặt vé máy bay.” Cố Bạch biết Cố Thanh đã hiểu nên nói.
Lúc này, trong thư phòng biệt thự.
Tô Khê thấy Cố Thanh đã rời đi mới đặt sách xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Kiêu.
“Lại đây.”
Cố Kiêu vẫy tay gọi Tô Khê.
Tô Khê lập tức giống hệt một chú cún con chạy đến bên cạnh Cố Kiêu.
Tô Khê vừa chạy tới, Cố Kiêu liền ôm lấy cậu.
Tô Khê giữ cánh tay Cố Kiêu, ngước nhìn đối phương với vẻ lo lắng: “Ngài Cố ơi, anh… Anh bị cách chức ạ?”
Cố Kiêu nhướng mày, xem ra Tô Khê đã nghe thấy những lời anh nói với Cố Thanh vừa rồi.
“Ừ, bị cách chức một thời gian rồi.”
Cố Kiêu ôm eo Tô Khê, giọng nhàn nhạt.
Tô Khê nghe vậy, tim thắt lại, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, đến bây giờ mới hiểu tại sao giờ này mà Cố Kiêu lại ở nhà.
---
Hết chương 69