Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 67. Số tiền này có thể làm gì được

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Khê không rõ “ồn ào” trong lời của Cố Kiêu nghĩa là gì, nhưng không lâu sau cậu đã hiểu.

Tin tức về việc thay đổi người đứng đầu tập đoàn Cố Thị truyền đi như tuyết rơi, chỉ sau một đêm đã gây xôn xao dư luận.

Từ tin tức thời sự đến giải trí, khắp nơi đều đăng tin về việc người đứng đầu doanh nghiệp lớn nhất thành phố A thay đổi, kênh tài chính còn phát sóng một đoạn phỏng vấn Cố Cảnh Thạc.

Nhìn ánh mắt kiêu ngạo không che giấu của Cố Cảnh Thạc trên tivi, Tô Khê cau mày.

Trên màn hình, Cố Cảnh Thạc không giấu được vẻ đắc ý: “Tôi sẽ dẫn dắt Cố Thị đến một tương lai tốt đẹp hơn, chắc chắn không phụ lòng tin của mọi người, nhất định sẽ tạo ra nhiều giá trị cho xã hội.”

Tháng này Tô Khê nhận một bộ phim mới, đạo diễn yêu cầu quay ngoại cảnh, vì vậy cậu cùng đoàn phim rời khỏi thành phố A. Vì là vùng xa xôi hẻo lạnh, thêm nữa tin tức trong đoàn phim cũng bị phong tỏa, đến khi cậu xem được đoạn phỏng vấn này đã là mười ngày sau.

***

Tập đoàn Cố Thị.

Cố Cảnh Thạc ngồi ở văn phòng chủ tịch tập đoàn Cố Thị, phía sau là cửa sổ bằng kính từ sàn cao đến tận trần, trên bàn làm việc vẫn là những thứ mà Cố Kiêu từng dùng.

Gã rút một chiếc bút, cầm trên tay mân mê.

Cuối cùng gã cũng ngồi vào vị trí này, còn Cố Kiêu chỉ vì thiếu một phiếu mà bị đẩy xuống thành phó tổng, phải rời khỏi nơi đây.

Việc đầu tiên Cố Cảnh Thạc làm khi ngồi vào vị trí này là điều tra tất cả các dự án mà Cố Kiêu từng xử lý trong hai năm qua.

Tất cả đều được sắp xếp trước, gã từng bước giành được quyền lực, từ các mối quan hệ nội bộ đến quan hệ bên ngoài, gã đều từ từ kiểm soát, Cố Hồng Khai cũng đứng về phía gã, phiếu bầu quan trọng nhất trong buổi họp cổ đông cũng là của ông ta.

Khi ngồi vào vị trí này, việc gã muốn làm là đẩy Cố Kiêu xuống bùn đen.

Mặc dù hiện giờ Cố Kiêu đứng dưới gã, nhưng Cố Cảnh Thạc không yên tâm. Gã muốn Cố Kiêu rời khỏi Cố Thị, trở thành kẻ thất bại hoàn toàn.

Vì điều này mà Cố Cảnh Thạc đã lên kế hoạch từ lâu.

Chỉ trong hơn mười ngày, Cố Cảnh Thạc lấy lý do công ty có vấn đề về tài chính để tiến hành điều tra kỹ lưỡng các dự án Cố Kiêu từng thực hiện.

Sau đó công bố hàng loạt vấn đề, từ việc Cố Kiêu biển thủ công quỹ đến nhận hối lộ, phát hiện hàng chục chuyện lớn chuyện nhỏ.

Cố Thanh nhìn những thứ mà Cố Cảnh Thạc gọi là “bằng chứng”, tức giận đến mức không quan tâm đến quan hệ cấp trên - cấp dưới, trực tiếp đập bàn chửi. Còn Cố Kiêu bình thản ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Có nhiều quản lý cấp cao từng làm việc dưới trướng Cố Kiêu, lúc này khi Cố Cảnh Thạc đưa ra những bằng chứng này, dù một số người đã âm thầm thông đồng với Cố Cảnh Thạc nhưng vẫn còn e dè Cố Kiêu, nên không dám lên tiếng. Dù gì thì Cố Kiêu từng là người chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ khiến cả Cố Thị rung chuyển.

“Anh cả, anh là phó tổng công ty lại làm nhiều chuyện bất lợi cho công ty như vậy, sao có thể xứng với sự kỳ vọng của ông nội trước đây?”

Cố Cảnh Thạc diễn kịch rất giỏi, vẻ mặt tức giận như bị những thứ đã điều tra được làm cho tức điên người.

Cố Thanh dù giận đến mức muốn đập bàn nhưng bị Cố Bạch ngăn lại.

Dù họ là người nhà họ Cố và có cổ phần trong công ty, nhưng dù sao cũng chỉ là trợ lý của Cố Kiêu, lúc này tốt nhất là yên lặng.

Cố Bạch biết nhiều hơn Cố Thanh và cũng kiềm chế tốt hơn, vì vậy ánh mắt tự nhiên rơi vào người Cố Kiêu.

Cố Kiêu chờ Cố Cảnh Thạc nói xong, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn họp.

Cả phòng họp lập tức yên tĩnh như thể nghe được tiếng kim rơi, đó là ảnh hưởng của Cố Kiêu tại Cố Thị, cho dù anh có bị giáng chức thì quyền uy vẫn còn đó.

“Cậu muốn thế nào?”

Ngạc nhiên thay, Cố Kiêu không phủ nhận những cáo buộc này, thậm chí không biện minh một câu, chỉ bình thản nhìn Cố Cảnh Thạc.

Nhìn dáng vẻ bình thản của đối phương, trán Cố Cảnh Thạc nổi đầy gân xanh. Khi Cố Kiêu gõ bàn, căn phòng lập tức im lặng, trong lòng gã lại càng giận dữ, rõ ràng gã mới là chủ tịch ở Cố Thị!

“Dù anh là anh trai của tôi, nhưng vì lợi ích của Cố Thị, tôi vẫn phải xử lý theo đúng quy định.” Cố Cảnh Thạc nhìn Cố Kiêu bằng ánh mắt thù hận.

Nghe vậy, không chỉ Cố Thanh và Cố Bạch mà cả những quản lý cấp cao đã thông đồng với Cố Cảnh Thạc cũng nhíu mày.

Trước đây Cố Cảnh Thạc không nói vậy với họ, gã chỉ nói muốn tranh cổ phần của Cố Kiêu, chứ không nói muốn anh ngồi tù!

Những người này quen thói xem xét tình hình trước, họ đứng về phía Cố Cảnh Thạc nhưng không dám làm quá vì vẫn không quên được sự áp bức từ Cố Kiêu.

Cố Kiêu nhướng mày nhìn Cố Cảnh Thạc, sau đó quét mắt nhìn mọi người trong phòng, giọng điệu bình tĩnh: “Mọi người nghĩ thế nào?”

“Chuyện này…”

“Kết quả này liệu có vấn đề không…”

“Phó tổng Cố đã cống hiến nhiều năm, luôn hết lòng vì Cố Thị, dù làm ra chuyện gì thì cũng là có lý do…”

“Giám đốc Cố làm việc đừng quá tuyệt tình…”

Hơn mười quản lý cấp cao, người thì giữ im lặng, người thì lảng tránh, không ai đứng về phía Cố Kiêu, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý với Cố Cảnh Thạc.

Cố Cảnh Thạc nghe vậy thì thoáng bối rối, gã tưởng rằng mình đã ngồi vào vị trí này rồi thì có thể nói một là một, không ngờ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Nếu mọi người không thể thảo luận được phương án thì tôi còn việc khác phải xử lý, tôi đi trước, tổng giám đốc Cố.”

Cố Kiêu bất ngờ đứng dậy, giọng nói hơi cao lên một chút, sau đó nhìn về phía Cố Cảnh Thạc, ánh mắt mang theo chút châm chọc.

Nghe câu “Tổng giám đốc Cố” của đối phương, Cố Cảnh Thạc nổi giận, bàn tay nắm chặt lại.

Tan họp, Cố Cảnh Thạc giữ mấy vị quản lý cấp cao đã cấu kết với gã lại.

“Tại sao lúc nãy không nói theo ý tôi hả?”

Cố Cảnh Thạc lạnh lùng chất vấn mọi người trong phòng

Mấy người nhìn nhau, một người đàn ông trẻ lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố, chuyện này không giống như chúng ta đã nói trước đó. Anh chỉ nói muốn nhân cơ hội này giáng chức Cố Kiêu, chứ không nói muốn đẩy đối phương vào tù!”

“Khác gì chứ!” Cố Cảnh Thạc bực bội nói.

“Tổng giám đốc Cố, anh phải biết, chó cùng rứt giậu, Cố Kiêu nắm quyền nhiều năm, biết quá nhiều bí mật, nếu hôm nay anh ép anh ta quá thì sẽ không có lợi cho công ty, cũng không có lợi cho anh.”

“Buồn cười, tôi mà sợ anh ta sao!” Cố Cảnh Thạc đập bàn tức giận.

Những người khác nghe vậy đều im lặng.

Cố Cảnh Thạc thấy mọi người im lặng, cơ mặt giật giật, nhận ra mình hơi quá liền thu tay về, thở dài: “Là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo.”

***

Tối hôm đó, Cố Kiêu vừa về đến nhà, thậm chí còn chưa thay giày thì Tô Khê đã lao vào lòng anh.

Hương mật đào ngọt ngào cùng với vòng tay mềm mại khiến Cố Kiêu nhất thời ngẩn ra.

Anh cúi xuống hỏi: “Không phải em đi quay phim ở xa sao?”

Tô Khê nằm trên ngực Cố Kiêu, lắc đầu thật mạnh nhưng không nói gì.

Cố Kiêu có chút nghi hoặc, đưa tay kiểm tra trán cậu, đến lúc thấy đôi mắt đỏ hoe của Tô Khê thì anh hơi sững lại.

“Có chuyện gì? Ai bắt nạt em à?”

Cố Kiêu vội vàng kéo Tô Khê ra, ngón tay chạm nhẹ lên gò má mềm mại của cậu.

Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, hít một hơi rồi lại lắc đầu.

Cố Kiêu muốn hỏi thêm, nhưng Tô Khê đã kéo tay anh vào phòng khách.

Cố Kiêu mơ mơ hồ hồ bị Tô Khê kéo ngồi xuống ghế sofa, rồi lại thấy Omega nhỏ lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra.

Tô Khê đưa thẻ cho Cố Kiêu, ngẩng đầu nói bằng giọng nghẹn ngào; “Ngài Cố ơi, đây là tất cả tiền em dành dụm được, em cho anh hết!”

Mục Ngôn ở bên cạnh cũng lấy một chiếc thẻ đưa ra: “Còn có của Mục Ngôn nữa ạ!”

Cố Kiêu nhướng mày kẹp lấy thẻ, hỏi: “Là sao?”

“Ngài Cố, em xem tin tức rồi, em… Em biết anh gặp vấn đề trong công việc, em không giúp được gì cho anh cả, sau này anh đừng chuyển tiền cho em nữa, số tiền này cũng cho anh, chắc hẳn sẽ có ích…”

Tô Khê không hiểu hoàn cảnh hiện tại của Cố Kiêu nên không thể giúp được gì, cậu chỉ có thể cố gắng không gây thêm gánh nặng tài chính cho anh.

“Số tiền này có thể làm gì được?”

Cố Kiêu dùng thẻ gõ nhẹ lên đầu Tô Khê, cười nói.

Tô Khê hít một hơi rồi ngẩng đầu lên: “Em sẽ kiếm thêm! Ngài Cố, sau này tiền của em sẽ chuyển hết vào thẻ này, anh đừng chê…”

Cố Kiêu bị lời nói của đối phương chọc cười, anh kéo Tô Khê đứng lên, ôm cậu vào lòng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu: “Em nghĩ anh phá sản à?”

Tô Khê bĩu môi: “Không phải sao ạ?”

Cố Kiêu bóp nhẹ bàn tay mềm mềm của cậu, cười nói: “Cố Thị đâu có sụp đổ.”

“Nhưng, nhưng em thấy trên bản tin nói…”

“Nói là Cố Cảnh Thạc đã đẩy anh xuống, anh không còn quyền lực nữa?” Cố Kiêu nói nốt hộ Tô Khê.

Tô Khê gật đầu, rồi vội vàng nắm chặt ngón tay Cố Kiêu: “Ngài Cố ơi, em sẽ cố gắng ạ. Bây giờ em cũng kiếm được nhiều tiền rồi, em có thể đưa hết cho anh. Anh không cần áp lực, cũng đừng vất vả quá!”

“Em muốn nuôi anh?”

Cố Kiêu nhướng mày.

Tô Khê mím môi nói nhỏ: “Em biết bây giờ em chưa có khả năng đó, nhưng sau này em nhất định có thể!”

Nghe lời hứa nghiêm túc của cậu, Cố Kiêu cười khẽ một tiếng, chạm lên mũi cậu rồi cất thẻ vào túi, đồng ý nói: “Được, anh đợi.”

“Vâng!”

Tô Khê gật đầu thật mạnh, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Vừa xem được tin tức cậu đã lập tức bắt tàu cao tốc chạy về, trên đường cậu đã nghĩ đến đủ mọi loại tình huống tồi tệ nhất, nhưng giờ thấy Cố Kiêu đứng trước mặt cậu vẫn khỏe mạnh, giọng điệu và thần thái cũng không quá mệt mỏi, cậu mới yên tâm.

Quyền lực, tiền bạc không còn thì thôi, cậu chỉ cần Cố Kiêu.

---

Hết chương 67
« Chương TrướcChương Tiếp »