Tô Khê nhìn tài khoản clone của mình liên tục bị tag, mặt càng lúc càng đen, chết tiệt, đây đã là tài khoản thứ tám bị nhận ra rồi.
Cuối cùng, Tô Khê nghiến răng đăng xuất tài khoản này, lập tài khoản clone khác, tiếp tục chửi.
Khi Cố Kiêu trở về, Mục Ngôn đang ngồi trên sàn nhà trong phòng khách xếp lego, Tô Khê thì nằm vắt vẻo trên ghế sofa, lách tách bấm điện thoại.
“Lại đang cãi nhau à?”
Từ xa Cố Kiêu đã hỏi.
Nghe thấy tiếng động, Tô Khê bật dậy từ ghế sofa: “Ngài Cố, anh về rồi!”
Tô Khê ném điện thoại sang một bên, đống lời tục tĩu trong đầu lập tức tan biến, cậu đi chân trần hớn hở chạy lại phía Cố Kiêu.
Trời ngày càng lạnh, Cố Kiêu mặc áo gile bên trong áo vest, ở ngoài còn có một chiếc áo dạ đen, tay đeo găng tay bằng da.
Tô Khê như một người hầu nhỏ cúi đầu tháo găng tay giúp anh, còn tiện thể sờ sờ ngón tay đối phương.
Do vừa từ trên xe xuống nên ngón tay Cố Kiêu không lạnh. Anh giơ tay cởϊ áσ khoác đưa cho quản gia bên cạnh, sau đó xoa xoa đầu Tô Khê.
“Hôm nay bận không?” Cố Kiêu hỏi.
Tô Khê ngẩng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Cố Kiêu, vui vẻ nói: “Không ạ, phim hôm trước em quay đã đóng máy rồi, nên em được nghỉ hai ngày ạ.”
“Ừ.” Cố Kiêu buông tay, đổi giày rồi đi vào trong.
Thấy vậy, Tô Khê liền vội vàng đuổi theo, tay cậu lén luồn vào lòng bàn tay anh.
Cố Kiêu mở bàn tay, nắm lấy tay cậu rồi dẫn cậu vào phòng khách, khi đi ngang qua điện thoại Tô Khê ném trên ghế thì tiện tay cúi người nhặt lên.
Cố Kiêu ngồi xuống sofa, mở khóa màn hình.
[Tui là bố bạn: Tui soi gương rồi, mỗi ngày soi gương tui lại yêu mình hơn, tui biết tui đẹp, còn bạn xấu mà sao không tự biết thân biết phận thế.]
Cố Kiêu đọc bình luận trên màn hình điện thoại, nhướng mày nhìn Tô Khê.
Tô Khê lập tức vươn tay muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng Cố Kiêu nhanh hơn, một tay giữ lấy tay cậu, rồi cẩn thận quan sát khuôn mặt cậu một lát, đánh giá: “Cũng không phải nói dối, đúng là rất đẹp.”
Tô Khê đỏ mặt, nhỏ giọng biện bạch: “Em cãi nhau với bọn họ nên nói linh tinh thôi…”
“Anh nhớ tài khoản của em không phải tên này.” Cố Kiêu lướt tay trên màn hình xem tiếp.
Nghe Cố Kiêu nói, hai mắt Tô Khê mở to.
Sao Cố Kiêu biết tài khoản Weibo của cậu không phải tên này?! Chẳng lẽ anh đã xem Weibo của cậu rồi?
Không không không, sao mà vậy được, hàng ngày anh bận vậy cơ mà, sao có thể…
[Tui là bố bạn trả lời Tô Khê là chó: Hả? Sinh con? Sinh con gì? À đúng… Tui mang thai con của anh ấy đấy, thì sao? Bạn ghen à?]
Cố Kiêu đọc bình luận này thì hơi nhíu mày, theo phản xạ lướt ngược lên xem.
[Tô Khê là chó: Dựa vào đàn ông để leo lên vị trí hôm nay đúng không? Được bao nuôi à? Chủ nhân cậu là ai? Đã ngủ với bao nhiêu người rồi?]
Khuôn mặt Cố Kiêu có chút phức tạp, nhướng mày nhìn Tô Khê.
Thấy vậy, Tô Khê nuốt nước bọt, có chút chột dạ.
Cậu mím môi, nghiêng đầu về phía Cố Kiêu để xem màn hình điện thoại, lập tức nhìn thấy hai câu nói liên tiếp đó.
Chỉ liếc một cái mà Tô Khê đã không muốn nhìn nữa. Cậu quay đầu đi, chửi thề trong lòng…
Vừa nãy chửi hăng quá, quên mất mình đang dùng tài khoản clone, nói chuyện không để ý đến thân phận, vì vậy nên anti-fan của cậu luôn phát hiện được nick clone của cậu.
“Có thai?” Cố Kiêu đặt điện thoại sang bên, vòng tay ôm eo Tô Khê, kéo cậu ngồi vào lòng mình.
Mục Ngôn ngồi bên cạnh dùng hai tay che mắt, rồi lại lén nhìn qua kẽ tay, tai nhỏ còn động đậy, trong lòng thầm nghĩ: Tô Khê có em bé á? Mình sắp phải làm chú nhỏ rồi sao?
Cố Kiêu ra hiệu cho quản gia, quản gia hiểu ý, lập tức bế bé Mục Ngôn rời khỏi phòng khách.
Nghe thấy lời Cố Kiêu, mặt Tô Khê đỏ bừng, dù mặt dày đến đâu thì khi để Cố Kiêu thấy những lời này cậu cũng có chút xấu hổ.
“Đang mang thai con của ai?”
Cố Kiêu nâng đầu Tô Khê đang rúc vào ngực mình lên hỏi lại.
Tô Khê xấu hổ đến mức tai đỏ chót, khẽ nói: “Không có, không có mang…”
Sao có thể mang thai được cơ chứ, Cố Kiêu chưa bao giờ đánh dấu vĩnh viễn cậu, hai người luôn chỉ đánh dấu tạm thời sau mỗi lần quan hệ, anh chưa từng tạo kết trong khoang sinh sản của cậu.
“Không phải em nói đó sao? Bảo em đang mang thai.”
Cố Kiêu trêu đùa, lắc nhẹ cằm Tô Khê.
Tô Khê đỏ mặt tía tai tránh ánh mắt Cố Kiêu, nhưng cằm bị anh nắm không né tránh được, đành nhỏ giọng nói: “Ngài Cố còn chưa đánh dấu vĩnh viễn em, sao mà mang thai được chứ.”
Cố Kiêu: “Em đang ám chỉ anh đấy à?”
Tô Khê bối rối nhìn quanh, một lúc sau mới yếu ớt nói thêm một câu: “Nếu là ngài Cố thì em sẵn lòng sinh con…”
Tô Khê không nói cậu sẵn lòng sinh con cho Cố Kiêu, mà là nếu người đó là Cố Kiêu thì cậu sẵn lòng sinh con.
Hai câu này nghe có vẻ giống nhau, nhưng suy nghĩ kỹ thì vẫn có sự khác biệt. Câu sau giống như đang nói bản thân vốn không muốn, nhưng nếu là anh thì cậu cam tâm tình nguyện.
Nghe những lời này, tim Cố Kiêu đột nhiên lỡ một nhịp, ánh mắt nhìn Tô Khê chất chứa một thứ tình cảm không thể nói rõ.
Thấy vậy, Tô Khê đột nhiên cảm thấy lo lắng, tay bấu vào nhau căng thẳng, cố gắng tránh ánh mắt anh. Vừa rồi cậu hơi kích động, thậm chí quên mất có thể Cố Kiêu không thích trẻ con, lời của cậu có thể khiến anh không vui…
“Em… Ưm!” Tô Khê mở miệng định nói gì đó, thì Cố Kiêu đã nắm lấy cằm cậu, rồi bịt kín môi cậu.
Kết thúc nụ hôn, Tô Khê mềm nhũn tựa vào ngực Cố Kiêu thở dốc.
Cố Kiêu cúi đầu nhìn Tô Khê, Omega nhỏ chỗ nào cũng mềm, ngay cả tóc đen cũng mềm mại.
Anh vuốt ve tóc cậu, bỗng cảm thấy có chút hối hận, dường như tình cảm mà anh dành cho cậu quá ít ỏi.
Nhưng Tô Khê luôn có thể phóng đại sự quan tâm nhỏ bé của anh, rồi đáp lại anh gấp nhiều lần.
***
Sau bữa tối, Mục Ngôn và Tô Khê vào phòng luyện đàn, còn Cố Kiêu về phòng làm việc.
Khi điện thoại của Cố Thanh gọi đến thì mới hơn tám giờ.
“Sếp Cố, quả nhiên đúng như ngài đoán, gần đây Cố Cảnh Thạc và Trần Khang Thời thường xuyên gặp nhau, những kẻ mà gã cài vào công ty cũng không yên phận, liên hệ với nhân viên cũ, kích động lòng người, còn nghe ngóng thông tin khắp nơi.”
Điện thoại vừa kết nối, Cố Thanh đã lập tức báo cáo.
Thời gian này Cố Kiêu đi công tác, những hành động nhỏ của Cố Cảnh Thạc càng lúc càng nhiều, nhưng Cố Kiêu đã dặn không được hấp tấp, nên Cố Thanh chỉ âm thầm giám sát chứ không làm gì.
“Tình hình bên Đổng An Bang thế nào?” Cố Kiêu hỏi.
“Ông ta lại khá yên lặng, Cố Cảnh Thạc đến tìm ông ta vài lần nhưng không gặp được.”
Đổng An Bang và Trần Khang Thời có vị trí tương đương nhau, nhưng người này kín tiếng và cẩn thận hơn Trần Khang Thời.
Cố Kiêu suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Đổng An Bang cũng không đáng tin, nhưng có thể lợi dụng, nếu ông ta liên lạc lại thì cứ tiết lộ vài thông tin.”
Nghe vậy, Cố Thanh lập tức phấn chấn: “Rõ, sếp Cố.”
Trong mắt người ngoài, Đồng An Bang và Trần Khang Thời có quan hệ thân thiết, nhưng ở vị trí càng cao, thì cạnh tranh về lợi ích và quyền lực càng lớn, hai người sao có thể hòa thuận như vẻ bề ngoài.
Cố Kiêu muốn Cố Thanh tiết lộ những việc làm không chính đáng của Trần Khang Thời mấy năm qua.
“Sếp, thế những người mà gã cài vào công ty thì sao ạ?” Cố Thanh hỏi.
“Không cần quan tâm.”
“Nhưng…”
“Nếu Cố Cảnh Thạc muốn tranh thì tôi sẽ giúp nó. Cậu bảo với Cố Bạch, gần đây nếu Cố Cảnh Thạc muốn làm gì cũng đừng cản trở.”
“Nhưng sếp, gần đây gã đã bắt đầu liên lạc với các lãnh đạo khác rồi, ra vào công ty một cách công khai, khi ngài không có ở đây, gã rất tích cực thu phục lòng người, cộng thêm dự án lớn mà gã phụ trách đã đạt được thành công, nên một số lãnh đạo lớn tuổi chịu ảnh hưởng của chủ tịch đã lung lay, nếu tiếp thế này thì e rằng…”
Cố Thanh không nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Công ty muốn thay máu mới thì phải loại bỏ người cũ, mà muốn làm vậy phải có lý do hợp lý.” Cố Kiêu nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Cố Thanh ngẩn ra, nghĩ một lát liền hiểu ý Cố Kiêu, lập tức cảm thấy yên tâm hơn: “Tôi hiểu rồi thưa sếp.”
“Còn nữa…” Cố Kiêu đột nhiên nói thêm.
Cố Thanh tưởng anh còn có công việc gì cần sắp xếp, liền chăm chú lắng nghe.
“Cậu sắp xếp người điều tra những tài khoản chửi bới Tô Khê trên mạng rồi tìm cách xử lý đi.” Cố Kiêu dặn dò.
Cố Thanh: “???”
“Ai mà có hành vi lăng mạ em ấy thì trực tiếp khởi kiện.” Cố Kiêu nói thêm.
Cố Thanh im lặng một lúc, không chắc chắn hỏi: “Tất cả… Đều phải điều tra ạ?”
Cố Kiêu: “Đúng.”
Khóe miệng Cố Thanh giật giật. Gần đây anh có lướt qua Weibo của Tô Khê, bình luận mắng chửi dưới đó nhiều không đếm xuể, nếu điều tra từng người thì không biết khi nào mới xong!
“Cử thêm mấy người nữa, tất cả chi phí sẽ trả bằng tài khoản cá nhân của tôi.” Cố Kiêu dặn.
Mắt Cố Thanh giật giật, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Vâng.”
Dường như Cố Kiêu nghe thấy giọng điệu u oán của Cố Thanh, đùa một câu: “Gần đây cậu và Cố Bạch không bận phải không? Tìm chút việc gϊếŧ thời gian.”
Cố Thanh ngẩn ra, cả người đều cảm thấy kỳ quái. Sếp đang đùa với mình đó à? Đây có còn là tổng giám đốc quyết đoán, mạnh mẽ trong lòng mình không vậy?
Ngắt điện thoại, Cố Kiêu nhìn đồng hồ, đứng lên rời khỏi phòng làm việc.
Kết quả vừa mới mở cửa, lại thấy một cái đầu bù xù.
Nghe thấy tiếng động, Tô Khê quay đầu lại, nhìn thấy Cố Kiêu, hai mắt cậu sáng rực: “Anh xong việc rồi ạ?”
Cố Kiêu dừng lại: “Sao lại đứng đây?”
“Đợi anh á, em không muốn ngủ một mình đâu ~” Tô Khê hít hít mũi, làm nũng nắm ngón tay Cố Kiêu lắc lắc.
Nghe giọng nói mềm mại của đối phương, tim Cố Kiêu như có một chiếc lông vũ chạm nhẹ, hơi ngứa. Anh vòng tay qua eo, bế Tô Khê lên, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tô Khê, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu: “Không muốn ngủ thì chúng ta làm việc khác đi.”
---
Hết chương 65