Chương 62. Em dạy à

Nhà cũ Cố gia.

Trên trần, chiếc đèn chùm lộng lẫy xa hoa khiến cả phòng khách rộng lớn cũng sáng rực.

“Bố, tối nay con gặp anh ở tiệc sinh nhật của Trần Khang Thời, anh còn dẫn theo một Omega và giới thiệu đó là vợ chưa cưới của anh ấy đấy.”

Cố Cảnh Thạc ngồi trên ghế sofa, ra vẻ vô tình nhắc với Cố Hồng Khai.

Khuôn mặt Cố Hồng Khai thoáng chút ngạc nhiên, nhưng trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ không hài lòng.

Thấy vậy, Tạ Viện Viện rót cho Cố Hồng Khai một tách trà, gương mặt hiện lên chút ngạc nhiên vừa đủ: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi ạ. Anh ấy bảo vệ người kia rất cẩn thận, hình như rất thích cậu ta.” Cố Cảnh Thạc tiếp lời.

Nghe vậy, Tạ Viện Viện quay sang nhìn Cố Hồng Khai: “Hồng Khai, có phải là Omega mà trước đây anh đã nói với Cố Kiêu không, là con trai nhỏ nhà giám đốc Lưu à?”

Cố Cảnh Thạc nói: “Mẹ, hình như không phải đâu, con từng gặp con trai nhỏ nhà giám đốc Lưu rồi.”

Cố Hồng Khai nghe Cố Cảnh Thạc nói, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

Tạ Viện Viện và Cố Cảnh Thạc trao đổi ánh mắt, Tạ Viện Viện cười nói: “Cố Kiêu lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chuyện tình cảm cũng nên để nó tự quyết định.”

“Cái gì mà thích hay không thích!”

Cố Hồng Khai đập mạnh tách trà xuống bàn, ánh mắt vô cùng tức giận.

Ông vốn không thích mẹ Cố Kiêu, nên kéo theo cũng không thích anh.

Ông và mẹ Cố Kiêu là kết quả của một cuộc hôn nhân gia tộc, là sự kết hợp vì lợi ích, vốn dĩ không có tình cảm.

Nhiều năm trước ông đã không muốn giao Cố Thị cho Cố Kiêu, nhưng không may cha ông lại rất thích đứa cháu trai này, trực tiếp bỏ qua ông mà trao phần lớn cổ phần cho Cố Kiêu.

Mấy năm gần đây, quyền lực của Cố Hồng Khai ở công ty cũng giảm đi nhiều, gần như chỉ còn là chủ tịch trên danh nghĩa, chứ không có bất kỳ quyền hành gì đối với hoạt động của công ty.

Cố Hồng Khai không thích con trai Cố Kiêu của mình, anh rất giống mẹ, mạnh mẽ và khó kiểm soát, vì vậy khi ông nội qua đời, ông lập tức đưa mẹ con Tạ Viện Viện về nhà cũ.

Khi ấy Cố Kiêu không phản đối, điều này làm Cố Hồng Khai hơi ngạc nhiên, nhưng sự nhượng bộ của đối phương không làm ông cảm thấy thoải mái, ngược lại càng khiến ông bất an hơn. Vì vậy ông tìm mọi cách đưa Cố Cảnh Thạc vào trụ sở chính của công ty.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ông đã nỗ lực hết mình để mở đường cho Cố Cảnh Thạc trong công ty, âm thầm thiết lập các mối quan hệ nội bộ cho gã, từng bước giúp gã đứng vững.

Sự buông lỏng của Cố Kiêu càng khiến Cố Hồng Khai cảm thấy bố của ông đã quá đề cao Cố Kiêu, vì vậy ông bắt đầu có ý định kiểm soát anh lần nữa.

Sắp xếp hôn sự cho Cố Kiêu là một thử nghiệm của Cố Hồng Khai trong việc kiểm soát anh.

Còn về con trai nhỏ của giám đốc Lưu, ông đã điều tra kỹ lưỡng. Người này đã từng bị tổn thương tuyến thể khi du học ở nước ngoài, vì vậy cậu ta sẽ không thể sinh con được.

Cố Hồng Khai cho rằng, nếu Cố Kiêu lấy người này thì vừa bán được một ân tình với giám đốc Lưu, lại vừa mở đường cho Cố Cảnh Thạc, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ai ngờ Cố Kiêu không nghe lời ông, thậm chí còn công khai dẫn theo một Omega không rõ thân phận, tuyên bố đó là vị hôn thê của mình.

Tạ Viện Viện nhìn khuôn mặt ngày càng khó coi của Cố Hồng Khai, nhẹ nhàng lau sạch nước trà trên bàn rồi ôn tồn nói: “Đã lâu rồi Cố Kiêu không về nhà, Hồng Khai, hay là gọi Cố Kiêu về một chuyến đi, tiện thể chúng ta cũng gặp người vợ chưa cưới này của nó xem thử xem, biết đâu lại phù hợp thì sao?”

“Hừ!”

Cố Hồng Khai hừ lạnh: “Cảnh Thạc, con gọi điện cho nó, bảo nó về nhà một chuyến, mang theo cả người vợ chưa cưới mà nó nói nữa!”

“Dạ bố.”

Cố Cảnh Thạc đáp lời, rồi quay sang ra hiệu cho Tạ Viện Viện.

Tạ Viện Viện thấy vậy thì giả vờ hỏi: “Cảnh Thạc, gần đây công việc của con ở công ty thế nào?”

“Thế nào được nữa ạ? Cứ thế thôi.”

Cố Cảnh Thạc trả lời một cách hờ hững.

Tạ Viện Viện cau mày: “Cái gì mà cứ thế thôi? Cảnh Thạc, con có thể làm việc được ở công ty là nhờ bố con giúp đỡ, con không thể phụ sự kỳ vọng của bố được, phải tận tâm tận lực làm việc, đỡ đần cho anh trai con, hiểu không?”

“Mẹ, không phải con không cố gắng, mà mẹ cũng biết đấy, cả công ty bây giờ đều do anh quyết định. Gần đây con vừa tiếp nhận dự án Thế Đại, chắc là anh giận con, lúc nào cũng gây khó dễ cho con ở công ty, làm con bó chân bó tay, không thể làm được việc gì, con…”

“Con nói lung tung gì vậy!” Tạ Viện Viện cau mày ngắt lời Cố Cảnh Thạc, rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Cảnh Thạc, anh trai con là người phải gánh vác Cố Thị, con phải hiểu cho anh con, dù đôi khi anh con có làm gì đi nữa, thì con cũng cần phải nhẫn nhịn.”

Cố Hồng Khai ngồi bên cạnh nghe Tạ Viện Viện nói Cố Thị do một mình Cố Kiêu quản lý thì khuôn mặt lập tức chảy cả ra. Đáng tiếc là Tạ Viện Viện cứ như không thấy vẻ mặt của ông ta, tiếp tục nói: “Anh con rất giỏi, bố con cũng tin tưởng nó, nếu không thì ngày xưa ông nội đã không giao Cố Thị cho anh con rồi. Con phải học hỏi anh con, có gì không biết, không hiểu thì phải khiêm tốn học hỏi anh.”

“Con biết rồi mẹ.”

Cố Cảnh Thạc điều chỉnh lại nét mặt, ra vẻ đã tiếp thu, nhưng trong lòng thầm chế nhạo: Chẳng qua Cố Kiêu chỉ may mắn hơn chút thôi, nếu lão già chết tiệt kia không ngăn cản gã và mẹ gã vào nhà họ Cố thì bây giờ còn chưa biết Cố thị sẽ do ai nắm quyền đâu!

Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Thạc quay sang nói với Cố Hồng Khai: “Bố, lần trước bố dẫn con đến gặp trưởng phòng Vương, con đã liên hệ với ông ấy mấy lần rồi, người ông ấy giới thiệu cho đều rất tốt, con định cuối tháng sẽ sắp xếp cho họ vào công ty. Chuyện này có nên hỏi ý kiến anh trai chút không ạ?”

“Không cần, con cứ sắp xếp đi.”

Cố Hồng Khai phất tay nói.

“Cứ bảo nó là bố yêu cầu vậy, xem ai dám ngăn cản.” Giọng Cố Hồng Khai đã lạnh đi.

Cố Kiêu nắm quyền Cố Thị nhiều năm, không phải Cố Hồng Khai chưa từng can thiệp vào chuyện công ty, đa phần Cố Kiêu không phản bác quyết định của ông, đó cũng là lý do mà ông có thể giúp Cố Cảnh Thạc giành được dự án Thế Đại.

“Được rồi, không nói chuyện công việc nữa. Cảnh Thạc, không phải mấy hôm trước con nói đang hẹn hò với Thẩm Hân sao? Giờ thế nào rồi?” Tạ Viện Viện thấy đã đạt được mục đích liền lên tiếng làm dịu không khí.

Nghe đến tên Thẩm Hân, sắc mặt Cố Hồng Khai quả nhiên tốt lên nhiều.

Thẩm Hân là con trai một người bạn cũ của ông, gia đình không có gì nổi bật, nhưng Cố Hồng Khai rất coi trọng mối quan hệ này. Vì vậy việc Cố Cảnh Thạc và Thẩm Hân ở bên nhau khiến ông rất hài lòng.

***

“Đã điều tra được gì chưa?”

Lúc này đang là mười một giờ đêm, Cố Kiêu đang nghe điện thoại trong thư phòng.

Đầu dây bên kia, Cố Bạch báo cáo: “Tôi đã cho người hỏi Triệu Thiên, đối phương nói không rõ lắm, chỉ khai rằng có người nói với gã, Omega như cậu Tô thì tặng cho ai cũng là một món quà hời.”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Kiêu trầm xuống.

Có người ám chỉ với Triệu Thiên, tiết lộ thông tin của Tô Khê, để gã dùng Tô Khê đi tặng cho kẻ khác, từ đó đổi lấy cơ hội phát triển ở thành phố A.

Nếu không phải may mắn mà Triệu Thiên nhắm trúng Cố Kiêu thì có lẽ Tô Khê đã gặp nguy hiểm.

Cố Bạch lại giải thích: “Sếp Cố, điều tra chuyện này cần thêm thời gian. Cậu Tô thẳng tính, ở trong giới đắc tội không ít người, hơn nữa giờ cậu ấy lại phát triển quá nhanh khiến nhiều người đỏ mắt ghen tị, nên cần phải điều tra thêm mới biết được.”

Nghe Cố Bạch nói “Cậu Tô thẳng tính”, Cố Kiêu đương nhiên cũng hiểu được, không chỉ một lần anh thấy Tô Khê mắng người trên mạng, mà đó còn chỉ là tình cờ thấy, còn khi anh không biết thì cũng chẳng rõ đối phương đã mắng chửi bao nhiêu người rồi nữa.

Hừ, nhóc con thật biết giả vờ mà, ở bên ngoài thì gây sự, về nhà lại giả làm mèo con, vừa dính người vừa đáng yêu.

“Tiếp tục điều tra, loại bỏ hết nguy cơ có thể xảy ra.” Cố Kiêu lạnh lùng ra lệnh.

Lúc này cửa thư phòng lại kêu “kẹt” một tiếng rồi mở ra.

Cố Kiêu cầm điện thoại quay đầu lại, thấy một cái đầu nhỏ thò vào qua khe cửa.

“Ngài Cố ơi, anh vẫn đang bận ạ?”

Tô Khê nắm khung cửa hỏi.

Cố Kiêu ngớ người, trong đầu thoáng qua một câu: Kẻ gây sự đến rồi.

Anh nhanh chóng tắt máy, rồi quay đầu nhìn Tô Khê: “Sao còn chưa ngủ?”

Tô Khê thấy Cố Kiêu đã ngắt điện thoại, lập tức chui vào, chạy nhanh đến bên cạnh Cố Kiêu, ngẩng đầu nói: “Ngài Cố không có ở trong phòng, em không ngủ được đâu~ Ngài Cố bận xong chưa ạ?”

Cố Kiêu nhìn đôi mắt đen láy của cậu, đáp: “Xong rồi.”

“Vậy về phòng chưa ạ?”

“Ừ.”

Câu trả lời ngắn gọn khiến Tô Khê lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy tay Cố Kiêu.

Cố Kiêu bị cậu kéo tay, cảm thấy có chút buồn cười, liền lật tay nắm ngược lại tay Tô Khê, dắt cậu ra ngoài.

“Gần đây công việc thuận lợi không ?”

Vừa đi Cố Kiêu vừa hỏi.

Tô Khê gật đầu như gà mổ thóc: “Thuận lợi ạ.”

“Có gì không vui không?” Cố Kiêu lại hỏi.

Tô Khê lắc đầu: “Không có ạ.”

Cố Kiêu: “Vẫn còn cãi nhau với người ta trên mạng chứ?”

“Cãi…” Tô Khê thuận miệng đáp, xong lại thấy không đúng, liền lập tức sửa lời: “Không cãi nữa, quản lý không cho em đi chửi nhau, giờ em không nói bậy nữa rồi.”

Cố Kiêu nhướng mày: “Em chắc chứ?”

Tô Khê bị đối phương nhìn đến chột dạ, vào đến cửa phòng ngủ chính, cậu tự thú: “Được rồi, em nhận sai, đúng là em có đi cãi nhau, dùng tài khoản clone ạ.”

Cố Kiêu cười thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc: “Việc Mục Ngôn nói bậy cũng do em dạy phải không?”

Tô Khê sững người, mở to mắt phủ nhận: “Không không không, sao có thể! Em không có, em bị oan, sao em lại…”

Nói xong, đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu, Tô Khê như chợt nhớ ra cái gì, trong lòng lộp bộp hai tiếng.

Chết tiệt, chẳng lẽ hôm đó Mục Ngôn thuận miệng học theo cậu nói từ “đồ ngu” đã bị người ta nghe thấy rồi mách với Cố Kiêu sao?

---

Hết chương 62