Sau khi buổi tiệc sinh nhật kết thúc thì trời đã về khuya.
Tô Khê cùng Cố Kiêu rời khỏi phòng tiệc, xe đợi sẵn ở hành lang khách sạn.
Sau khi lên xe, Tô Khê lén nhìn Cố Kiêu bằng khóe mắt, anh vừa nhận được một cuộc điện thoại ngay lúc vừa bước ra ngoài, giờ đang xem tài liệu trên máy tính bảng, trông có vẻ rất bận.
Tô Khê gõ nhẹ ngón tay, âm thầm đếm cừu trong lòng, rồi lại quay đầu nhìn Cố Kiêu, thấy anh vẫn cúi đầu liền tiếp tục đếm nhẩm cừu ở trong lòng.
Sau khi lén nhìn đến lần thứ n, cuối cùng Cố Kiêu cũng chú ý đến ánh mắt của cậu.
“Chuyện gì thế?” Cố Kiêu quay đầu hỏi.
Khi ánh mắt Tô Khê chạm vào ánh mắt của nah, trong đầu cậu hơi đơ ra vài giây, rồi mới do dự gật đầu, nói: “Ngài Cố ơi, lúc nãy ở bữa tiệc, ngài giới thiệu em là vị hôn thê của ngài.”
“Ừ.”
Cố Kiêu thu hồi ánh mắt, lại nhìn máy tính bảng.
Tô Khê nghe thấy câu trả lời thản nhiên của anh, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Không… Ý em là, “ừ” có nghĩa là gì.
o(一︿一o#)
Tô Khê không cam lòng, nhích người lại gần Cố Kiêu hơn, thăm dò hỏi: “Ngài giới thiệu như vậy là có ý gì khác không ạ?”
“Ngài bị thúc giục kết hôn ạ? Hay sợ người khác giới thiệu đối tượng không phù hợp ạ? Hoặc là có lý do gì khác không vậy ạ?”
“Không có.”
Cố Kiêu trả lời một cách thản nhiên.
Tô Khê: “???”
“Không có” nghĩa là sao?
“Chỉ đúng nghĩa đen.” Cố Kiêu bổ sung.
Tô Khê nghe thấy bốn chữ này, cẩn thận ngẫm từng từ một, rồi cậu đột nhiên mở to mắt.
Nghĩa đen, cậu chính là vị hôn thê của Cố Kiêu!
Nhưng…
“Nhưng chúng ta không phải là… Không phải là mối quan hệ đó sao ạ?” Tô Khê cẩn thận hỏi dò, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kiêu, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào trên mặt anh.
Cuối cùng, Cố Kiêu rời mắt khỏi máy tính bảng, hạ kính ngăn cách giữa hàng ghế sau với ghế tài xế, quay đầu nhìn Tô Khê, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ em không thích vai trò vị hôn thê? Thích làʍ t̠ìиɦ nhân hơn?”
Tô Khê ngạc nhiên.
“Hay sợ rằng khi làm vị hôn thê của anh thì sẽ không còn tiền tiêu? Yên tâm, nếu kết hôn thì tài sản của anh sẽ có một nửa là của em.” Cố Kiêu nói với vẻ nhẹ nhàng.
Tô Khê sững sờ, ngây người nhìn Cố Kiêu một lúc lâu, sau đó đưa tay vào miệng cắn mạnh một cái.
“Áu…!” Tô Khê nhăn mặt, vung tay lên, đau đến mức mắt cậu cũng rưng rưng.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của đối phương, Cố Kiêu đưa tay giữ đầu Tô Khê lại, bàn tay đặt lên trán cậu, hứa hẹn: “Làm vị hôn thê của anh sẽ có đãi ngộ còn tốt hơn tình nhân nữa, có đồng ý không?”
Mặc dù anh hỏi cậu có đồng ý không, nhưng giọng điệu lại mang theo sức mạnh không thể chối từ.
Lúc này Tô Khê đã tỉnh táo lại, liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “Đồng ý, đồng ý ạ, em đồng ý, ngài Cố ơi, em muốn làm vị hôn thê của anh, em đồng ý lấy anh, em không cần tài sản của anh đâu, em chỉ cần anh thôi!”
Cố Kiêu nhướng mày, dùng ngón tay búng nhẹ lên đầu cậu một cái: “Rụt rè một chút.”
Tô Khê đỏ mặt, nắm tay anh kéo xuống, ánh mắt sáng rực: “Ngài Cố, em không thể rụt rè nổi, thật đấy, em vui lắm…”
Nói đến đây, Tô Khê đột nhiên trở nên kích động, giọng nói có chút nghẹn ngào:
Cố Kiêu dừng lại, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Tô Khê nói tiếp: “Ngài Cố, em theo đuổi anh lâu như vậy, cuối cùng anh cũng thăng chức cho em. Em cứ tưởng sẽ phải làʍ t̠ìиɦ nhân suốt đời, thật bất ngờ, ôi mẹ ơi, cuối cùng thì cây vạn tuế cũng nở hoa rồi…”
Cố Kiêu nghe giọng nói vừa như oán trách lại mang theo nước mắt của cậu, khi nghe đến câu “cuối cùng cũng thăng chức, cây vạn tuế nở hoa” thì không nhịn được bật cười.
“Thật sự thích anh vậy à?” Cố Kiêu cười hỏi.
Tô Khê liên tục gật đầu: “Thích, thích nhất anh luôn! Cả thế giới chỉ thích mỗi anh thôi, chưa từng thích ai khác!”
Nghe lời bày tỏ không chút dè dặt của cậu, trái tim Cố Kiêu như bị xoa một cái, vừa cảm thấy chua xót, lại vừa có một cảm xúc khó tả.
Ở độ tuổi này của Cố Kiêu, lí trí luôn chiếm ưu thế hơn tình cảm, vì vậy anh chọn Tô Khê, một phần vì thích cậu, nhưng nhiều hơn cả là vì cậu phù hợp.
Nhưng bây giờ nghe lời bày tỏ đầy xúc động của Tô Khê, anh lại có một ý nghĩ bồng bột, muốn biến cậu thực sự trở thành người của mình.
Anh nắm ngón tay mềm mại của cậu, hỏi: “Nếu anh không phải Cố Kiêu, em có thích không?”
Tô Khê nghe Cố Kiêu hỏi, có chút không hiểu.
Cố Kiêu liền thay đổi cách hỏi: “Nếu anh không phải Cố Kiêu của tập đoàn Cố thị, không thể cho em một cuộc sống giàu sang thì sao?”
Tô Khê chớp chớp mắt, nở nụ cười rạng rỡ, dựa đầu vào vai anh: “Thích ạ, nếu anh không phải là Cố Kiêu của Cố Thị mà chỉ là một người bình thường thì em sẽ càng vui hơn!”
Cố Kiêu cúi đầu nhìn đỉnh đầu cậu, khẽ nhướng mày: “Tại sao?”
“Vì như vậy em có thể nuôi ngài Cố rồi ~”
Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, giọng nhẹ hơn trước: “Em sẽ cố gắng kiếm tiền để ngài Cố có một cuộc sống như mong muốn, học nấu ăn rồi nấu cho ngài Cố ăn, mỗi ngày tặng cho ngài Cố một bông hoa đẹp nhất, xứng với khí chất của ngài Cố.”
Cố Kiêu cúi đầu đối diện ánh mắt sáng rực của Tô Khê, bỗng có chút ngây ngẩn.
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng người đó muốn kiếm tiền nuôi anh, coi anh như đóa hoa mà chăm sóc.
Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa buồn cười, nhưng sự chân thành đó lại khiến trái tim Cố Kiêu rung động.
“Ngài Cố ơi, anh biết anh giống cái gì không?” Tô Khê hỏi.
Cố Kiêu cúi đầu nhìn cậu: “Giống cái gì?”
“Ngài Cố giống như tuyết vậy, lần đầu tiên gặp anh, em đã có cảm giác đó. Âm thầm rơi không tiếng động, nhưng lại có thể bao phủ mọi thứ.”
Tô Khê dựa má vào vai anh, đầu óc lướt đến những hình ảnh từ rất nhiều năm trước.
Khi đó cậu mới mười bốn tuổi, vừa phân hóa thành Omega. Thế giới này vì sự khan hiếm của Omega mà khiến họ được tôn trọng, nhưng cũng vì sự khan hiếm đó mà kéo theo rất nhiều điều tồi tệ. Tô Khê là trẻ mồ côi sống trong trại trẻ mồ côi được quản lý rất lỏng lẻo, cuộc sống của cậu vô cùng khó khăn.
Trại trẻ mồ côi mục nát, viện trưởng lạnh lùng, quản lý tà ác, những đứa trẻ phân hóa thành Alpha, tất cả đều trở thành nguồn gốc cho nỗi đau khổ của Tô Khê.
Nhưng một ngày nó, trong trại trẻ bỗng xuất hiện một người đàn ông cao lớn.
Khuôn viên tồi tàn và khung cảnh hoang vắng hoàn toàn không phù hợp với sự cao quý của anh.
Tô Khê vừa bị đánh, trốn sau một gốc cây, đôi mắt u ám nhìn viện trưởng với nụ cười nịnh nọt, cúi lưng gần chín mươi độ với người kia.
Người đàn ông rất cao, cao hơn tất cả Alpha mà Tô Khê từng thấy. Anh mặc một chiếc áo choàng len màu đen, khăn quàng cổ xám đơn giản quấn quanh cổ, tùy ý nhưng không hề cẩu thả.
Tô Khê lạnh lùng nhìn người đến. Cậu nghĩ đây là nhân vật chính trị nào đó lại đến chụp ảnh để lấy danh tiếng, trong lòng cậu tràn ngập ác ý.
Cậu đã chịu đựng đủ đòn roi và sự quấy rối hàng ngày, cơ thể đầy vết thương, thậm chí một mắt còn bị đánh đến mức nhìn không rõ.
Cậu ghét bỏ tất cả những kẻ giả tạo, bao gồm cả viện trưởng, quản lý, và những người đã bắt nạt cậu.
Tô Khê không biết mình đã nhặt viên đá đầy bùn đất và ném về phía người đàn ông kia như thế nào, cậu chỉ nhớ rằng, trong lòng mình tràn đầy căm hận, bất kể ai cũng đều đáng chết!
“Chát.”
Viên đá đập vào chiếc áo len sạch sẽ của người kia, vết bùn dính lên áo, để lại một vệt đen thẫm.
Rõ ràng Tô Khê nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt viện trưởng, khi quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ông ta tràn đầy giận dữ.
Vệ sĩ bên cạnh người đàn ông có vẻ muốn lại bắt Tô Khê, nhưng anh đột nhiên giơ tay, nói: “Không sao đâu.”
Tô Khê nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng cười lạnh: Đúng là giả tạo!
Sau khi người kia rời đi, Tô Khê nghĩ mình sẽ bị đánh. Nhưng chiều hôm ấy, viện trưởng bị cách chức, toàn bộ nhân viên trong trại trẻ mồ côi đều bị thay hết.
Từ đó, trại trẻ mồ côi lộn xộn đã trở nên có quy củ hơn, tất cả hành vi sai trái đều bị ngăn chặn, có giáo viên chuyên môn đến dạy dỗ những đứa trẻ không ai cần này.
Sau khi Tô Khê ném viên đá đó, cậu không bao giờ bị bắt nạt nữa, thậm chí còn nhận được đãi ngộ tốt hơn vì cậu là Omega.
Mãi rất lâu về sau, Tô Khê mới biết rằng, tất cả những thay đổi này đều nhờ một người tên là Cố Kiêu.
Sau này Tô Khê tìm hiểu mới biết Cố Kiêu đã tài trợ cho hơn năm trăm trại trẻ mồ côi, số tiền quyên góp nhiều không thể đếm xuể, nhưng rất ít khi để lại tên.
Người này chính là ánh sáng đã cứu rỗi cuộc đời cậu, cũng trở thành giấc mơ mà cậu theo đuổi suốt nhiều năm.
Tô Khê nghĩ, dù có phải đánh đổi cả tính mạng để Cố Kiêu có được cuộc sống suôn sẻ, cậu cũng sẵn lòng.
Nghe lời so sánh của Tô Khê, Cố Kiêu hơi sững lại.
Anh không hiểu tại sao cậu lại so sánh như vậy, nhưng đó rõ ràng là một lời khen, khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Anh xoa đầu Tô Khê, trầm giọng nói: “Sau này muốn gì thì cứ trực tiếp nói với anh.”
Thích là luôn muốn trao đi, đối với người mình thích thì Cố Kiêu chưa bao giờ keo kiệt.
Tô Khê nghe lời của Cố Kiêu, nhưng lại ôm cánh tay anh nói: “Ngài Cố đã cho em rất nhiều rồi, nếu còn muốn nữa thì tham lam quá~”
Cố Kiêu nghe giọng điệu trẻ con của cậu, khóe miệng nhếch lên, giọng bất giác mang theo cưng chiều: “Nếu hợp lý thì có thể tham lam.”
Tô Khê ngẩng đầu: “Hợp lý là thế nào ạ?”
“Cái này thì anh cũng không thể định nghĩa chính xác cho em được, anh sẽ xem xét yêu cầu của em để xem có hợp lý không.” Cố Kiêu trả lời.
Tô Khê vâng một tiếng, chớp mắt làm nũng: “Vậy yêu cầu được ở chung phòng, chung giường với ngài Cố thì có hợp lý không ạ?”
Cố Kiêu hơi sững sờ, rồi bật cười.
Tô Khê thấy vậy thì nghiêng đầu thừa thắng xông lên: “Yêu cầu này có hợp lý không ạ, ngài Cố ơi?”
Cố Kiêu cười không nói.
Tô Khê cuống lên, ôm cánh tay anh làm nũng: “Ngài Cố ơi, xin anh đó, đồng ý đi được không ạ? Em muốn ngủ cùng ngài Cố ~”
“Muốn đến mức nào?” Cố Kiêu cố tình trêu chọc.
Tô Khê lập tức giơ tay, hưng phấn nói: “Siêu muốn luôn, mơ cũng muốn, mỗi ngày ở nhà đợi ngài Cố về, trong đầu đều nghĩ phải làm sao để được vào phòng ngủ chính!”
---
Hết chương 60