Thấy Cố Thanh không để ý đến mình, Tô Khê âm thầm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố - đồ keo kiệt - Thanh: “...”
Anh thề sau này tất cả những việc liên quan đến Tô Khê sẽ giao cho Cố Bạch xử lý!
Vì người tổ chức bữa tiệc là ông Trần Khang Thời, người đứng đầu thành phố A, nên người tham gia rất đông, thân phận và địa vị của họ cũng không tầm thường, những nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh và chính trị hầu như đều có mặt.
Quyền lực và tiền bạc vốn là mối quan hệ tương hỗ, bước vào phòng tiệc, dưới ánh đèn lấp lánh, ai cũng đều vì lợi ích của mình mà tới.
Cố Kiêu không đến quá sớm cũng không quá muộn, trước tiên anh vào phòng nghỉ đón Tô Khê, sau đó mới vào phòng tiệc.
Thân phận và địa vị của Cố Kiêu vẫn luôn ở đó, anh là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, ở thành phố A có thể hô mưa gọi gió, vì vậy khi anh vừa dẫn Tô Khê bước vào, lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý.
“Ngài cố, hoan nghênh hoan nghênh!”
Trần Khang Thời vừa thấy Cố Kiêu đã mỉm cười chào đón anh.
Cố Kiêu giơ tay bắt tay ông, sau đó chúc mừng và tặng quà.
Trần Khang Thời nhìn hộp quà sinh nhật trên tay Cố Thanh, cười nói: “Ngài Cố đến được là tốt rồi, còn khách sáo vậy?”
“Đây là việc nên làm.” Cố Kiêu lịch sự đáp lại, nhưng ánh mắt hoàn toàn không có chút vẻ xu nịnh nào.
Trần Khang Thời vốn đã quen được tâng bốc, sự xuất hiện của Cố Kiêu khiến ông rất hài lòng.
“Vị này là…?”
Trần Khang Thời nhìn Tô Khê bên cạnh Cố Kiêu, trong mắt thoáng qua sự đánh giá, đó là do thói quen thường ngày của ông.
Nghe thấy ông hỏi đến mình, Tô Khê vội vàng quay đầu nhìn Cố Kiêu.
Cố Kiêu không nhìn Tô Khê mà đưa tay ôm lấy cậu, trầm giọng nói: “Đây là vị hôn thê của tôi, Tô Khê.”
Một câu nói như sấm nổ giữa phòng tiệc.
CEO của Cố thị, ông trùm của thành phố A, không phải anh ta vẫn còn độc thân hay sao? Sao đính hôn mà không thấy có tin tức gì vậy?
Nghe thấy lời của Cố Kiêu, Trần Khanh Thời kinh ngạc, khi nhìn Tô Khê thì sự coi thường trong mắt đã biến mất, thay vào đó là chút tính toán.
Ban đầu ông còn định giới thiệu con gái mình cho Cố Kiêu, nhưng bây giờ có lẽ không được rồi.
Bên cạnh đó, nghe thấy lời của Cố Kiêu, Tô Khê cũng gần như hóa đá.
Cố Kiêu vừa nói… Nói gì cơ?
Vị hôn thê?
Vị hôn thê, Tô Khê?
Ai là Tô Khê? Tôi tên là gì?
Vị hôn thê nghĩa là gì? Định nghĩa của vị hôn thê là gì ấy nhỉ? Người yêu có phải là vị hôn thê không nhỉ?
Cố Kiêu bị ai đoạt xác rồi à?
Tô Khê bây giờ như mất hồn, đầu óc rối bời, cho đến khi bàn tay to của Cố Kiêu đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, cậu mới tỉnh táo lại.
Tô Khê ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Cố Kiêu, vẻ mặt vẫn còn bối rối.
“Đây là Bí thư Trần, chào ông ấy đi.”
Cố Kiêu xoa xoa đầu Tô Khê rồi giới thiệu.
Tô Khê chớp chớp mắt, sau đó vội vàng chào Trần Khang Thời: “Chào Bí thư Trần ạ!”
“Chào cậu.”
Trần Khang Thời cười đáp lại lời chào của Tô Khê.
Trong suốt thời gian tiếp theo, Tô Khê cứ đi theo Cố Kiêu, bước từng bước theo anh.
Mặc dù Cố Kiêu bận rộn xã giao với mọi người, nhưng vẫn không quên Tô Khê, anh lấy một miếng bánh ngọt từ bàn đồ ăn nhẹ đưa cho cậu.
“Chán à?” Cố Kiêu hỏi.
Tô Khê vô thức nhận lấy bánh ngọt, chớp chớp mắt, rồi vội vàng lắc đầu: “Không ạ, ở bên ngài Cố thì không chán chút nào hết!”
“Đừng có nịnh hót.”
Cố Kiêu trách một câu, nhưng khóe môi lại cong lên.
Tô Khê nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt Cố Kiêu, có một khoảnh khắc cậu hơi ngẩn ngơ.
Ngay lúc đó, bỗng có một giọng đàn ông vang lên: “Anh, thật trùng hợp, anh cũng đến đây à?”
Cố Kiêu nhìn thấy người vừa đến, nụ cười trên môi lập tức nhạt đi.
Tô Khê theo ánh mắt của Cố Kiêu quay đầu, thì nhìn thấy Thẩm Hân.
Lúc này Thẩm Hân đang khoác tay một người đàn ông cao lớn, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt mang theo nụ cười, nhưng nét cười không chạm tới mắt.
Cố Cảnh Thạc cũng nhận ra ánh mắt của Tô Khê, anh ta nhìn xuống, nhướng mày ngạc nhiên nói; “Anh, em đến muộn nên không nghe thấy anh giới thiệu, đây là vị hôn thê mà anh vừa nói à? Tên gì?”
Rõ ràng là một câu hỏi đơn giản, nhưng Tô Khê nhạy bén nhận ra chút khinh thường trong lời nói của gã.
Về thân phận của người đàn ông này, nghe đối phương gọi Cố Kiêu là “anh” thì chắc hẳn đây là người em trai cùng cha khác mẹ với Cố Kiêu.
Tô Khê im lặng nhìn Thẩm Hân một cái, lúc này Thẩm Hân đang đứng với em trai Cố Kiêu, hơn nữa tay còn khoác vào tay gã, nhìn đã biết quan hệ giữa hai người không bình thường.
Cậu đột nhiên nhớ nửa năm trước, khi Thẩm Hân xông vào nhà Cố Kiêu và nổi giận với anh đã nhắc đến Cố Cảnh Thạc, nếu cậu đoán không sai, Thẩm Hân và Cố Cảnh Thạc chắc chắn có quan hệ mờ ám gì đó.
“Đây là Tô Khê, cậu ấy là nghệ sĩ của Gia Duyệt.” Thẩm Hân kịp thời tiếp lời.
Nghe vậy, khóe môi Cố Cảnh Thạc càng cười rộng hơn, nói: “Ồ? Vậy sao? Anh, nếu đã là vị hôn thê thì khi nào dẫn về ra mắt bố đi.?”
Cố Kiêu liếc nhìn Cố Cảnh Thạc, giọng lạnh lùng: “Khi nào đến lúc tôi sẽ đưa về.”
“Vậy thì tốt, mẹ mà biết anh có người yêu rồi chắc sẽ vui lắm, mấy hôm trước bà ấy còn nhắc đến anh đấy, nói muốn anh về nhà.” Cố Cảnh Thạc tiếp tục nói.
Cố Kiêu nheo mắt lại, không nói gì.
Tô Khê nghe thấy Cố Cảnh Thạc nói vậy thì quay đầu nhìn nét mặt Cố Kiêu. Người mà Cố Cảnh Thạc gọi là “Mẹ” chắc chắn không phải mẹ ruột của Cố Kiêu, rõ ràng gã muốn chọc tức Cố Kiêu.
Tô Khê đặt miếng bánh ngọt trên tay xuống, tiến lại gần Cố Kiêu hơn, một tay khoác lên tay Cố Kiêu, tay còn lại nắm ngón tay anh.
Cố Kiêu cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, cúi mắt xuống, nét lạnh lùng trong đáy mắt thu bớt đi, anh thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Ngài Cố ơi, em muốn ăn bánh ngọt, chúng sang bên kia đi được không?” Tô Khê ngẩng đầu, giọng rất mềm, còn hơi làm nũng.
Cố Kiêu ngừng một chút, cuối cùng đồng ý: “Được.”
Nói xong, anh nắm tay Tô Khê đi về phía khu vực ăn nhẹ.
Cố Cảnh Thạc bị bỏ mặc, chỉ cảm thấy một cơn tức nghẹn trong ngực, muốn nổi giận nhưng lại không phù hợp với tình cảnh hiện tại, nên chỉ có thể nén giận, hạ giọng nói một cách đầy ác ý: “Cố Kiêu, chúng ta cứ chờ mà xem!”
Bên cạnh, Thẩm Hân cảm nhận được sự tức giận của Cố Cảnh Thạc, trong lòng không biết sao lại có chút chán ghét, con riêng vẫn là con riêng, về bản chất thì vẫn xấu xa như vậy.
Cố Cảnh Thạc thật sự có thể nắm quyền tập đoàn Cố thị sao?
Ánh mắt Thẩm Hân không tự chủ nhìn về phía bóng lưng Cố Kiêu, người đàn ông cao lớn, chỉ cần đứng đó thôi đã có người chạy đến nịnh nọt.
Phong thái điềm tĩnh và cao quý của anh khác hẳn sự kiêu ngạo hống hách của Cố Cảnh Thạc.
Nhưng vừa rồi người đàn ông kia thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta một cái!
Trong lòng Thẩm Hân cực kỳ khó chịu, cảm giác như có ai đó vừa tát vào mặt mình một cái, rõ ràng mọi chuyện không nên như vậy.
“Hân Hân, sao thế?”
Cố Cảnh Thạc quay đầu thấy sắc mặt Thẩm Hân không tốt, lập tức chuyển từ giận dữ sang lo lắng, cúi đầu hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Hân nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhẹ với Cố Cảnh Thạc: “Em không sao, ngồi máy bay suốt buổi chiều nên hơi mệt thôi.”
Cố Cảnh Thạc nói: “Anh đã bảo rồi, không cần làm việc vất vả như vậy, ở bên anh, muốn gì mà không có, tương lai khi anh nắm quyền ở Cố thị rồi thì mọi thứ đều là của em.”
Nghe lời này, Thẩm Hân cảm thấy dễ chịu hơn một chút, điểm mạnh nhất của Cố Cảnh Thạc là dễ bảo.
Cậu ta tỏ ra lo lắng hỏi: “Cố Cảnh Thạc, dù sao Cố Kiêu cũng ở tập đoàn Cố thị không chỉ một hai ngày, anh thật sự tin mình sẽ đoạt được quyền lực từ tay anh ta chứ?”
“Tất nhiên, bố thiên vị anh mà, gần đây anh đã tiếp quản hai dự án lớn. Em không thấy thái độ của Trần Khang Thời với anh sao? Trước đây khi anh gặp riêng ông ta, ông ta còn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng vừa rồi thái độ khác hoàn toàn. Tiền quả là thứ tuyệt vời.”
Cố Cảnh Thạc cầm ly rượu từ tay người phục vụ, chạm ly với Thẩm Hân, nói với vẻ đầy tự mãn.
Nghe vậy, Thẩm Hân gật đầu.
Quả thật với vị thế của Trần Thời Khang, nếu ông ta ủng hộ Cố Cảnh Thạc thì khả năng thành công của gã sẽ rất cao.
Ông ta nắm giữ quyền lực trong tay, nếu muốn phát triển lâu dài ở thành phố A thì mối quan hệ này là cần thiết.
Cố Cảnh Thạc đoán không sai, đúng là Trần Khang Thời có chút dao động.
Quyền lực và tiền bạc luôn song hành, lúc đầu ông ta kết thân với Cố Kiêu để thăng tiến, nhưng lâu dần, trong chuỗi mắt xích lợi ích bắt đầu xuất hiện lỗ hổng.
Ông ta từng muốn biến Cố Kiêu thành người nhà mình, định giới thiệu con gái cho anh, như vậy thì quan hệ lợi ích sẽ thay đổi, con đường của ông ta cũng suôn sẻ hơn. Nhưng dù ông ta đã ám chỉ mấy lần với Cố Kiêu, anh lại như cố tình không hiểu ý.
Khi Cố Cảnh Thạc đến thăm riêng ông ta, thái độ của ông ta với gã rất lạnh nhạt, vì Cố Kiêu vẫn đang kiểm soát tập đoàn Cố thị, nên thà tiếp tục kết thân với Cố Kiêu còn hơn ủng hộ một đứa con riêng chưa biết tương lai ra sao.
Nhưng hôm nay Cố Kiêu lại dẫn vị hôn thê tới sự kiện này, hoàn toàn dập tắt ý định liên hôn của ông ta, khiến Trần Khang Thời không vui.
Hơn nữa, ông ta nghe nói gần đây lão gia nhà họ Cố dường như rất cưng chiều đứa con riêng này, dự án Thế Đại mà Cố Kiêu đã nỗ lực rất nhiều mới giành được, kết quả là cái cây hái ra tiền này lại được giao cho Cố Cảnh Thạc.
Thậm chí Cố Kiêu không có bất kỳ phản ứng gì về việc này, chứng tỏ anh ta không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Mà Cố Cảnh Thạc từng ám chỉ anh ta đã bắt đầu tranh quyền đoạt tài với Cố Kiêu, dần dần tập đoàn Cố thị sẽ thuộc về tay gã.
Nếu mọi việc diễn ra đúng như lời Cố Cảnh Thạc nói, Trần Khang Thời quả thật cần xem xét lại kế hoạch tương lai, vì ông ta cần người có sức mạnh tài chính để ủng hộ con đường thăng chức của mình, chứ không phải một cái xác rỗng.
---
Hết chương 59