Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 58. Dẫn em đi chơi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau.

Khi Tô Khê tỉnh dậy, trời vẫn còn mờ tối. Cậu mơ màng mở mắt, thấy Cố Kiêu nằm bên cạnh.

Vẻ mặt lúc ngủ của anh trông vô cùng dịu dàng.

Trong bóng tối, Tô Khê vô thức tiến lại gần, đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng vẽ theo sống mũi Cố Kiêu.

Người đàn ông có sống mũi rất cao, lông mi vừa dài vừa dày, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi môi mỏng bây giờ khẽ mím lại. Dù trong giấc ngủ thì anh vẫn toát lên vẻ quý phái.

Tô Khê ngắm nhìn đến mê mẩn, ngón tay vô thức chạm nhẹ vào chóp mũi Cố Kiêu.

Cảm nhận làn da mịn màng dưới ngón tay, Tô Khê giật mình, vội nhìn về phía Cố Kiêu, thấy anh dường như không tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay lại chạm vào chóp mũi, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên da mình.

Đợi vài giây, thấy Cố Kiêu không tỉnh lại, cậu mạnh dạn đưa tay xuống môi anh.

Đôi môi Cố Kiêu rất mỏng, hình dáng cũng đẹp, từ lâu Tô Khê đã muốn chạm vào nhưng khi anh tỉnh thì cậu lại không đủ can đảm.

Cậu chỉ muốn chạm vào thôi…

Tô Khê âm thầm biện hộ cho mình, rồi đầu ngón tay chạm vào môi dưới của anh.

Môi Cố Kiêu rất mềm, giống như thạch vậy…

Tô Khê nhẹ nhàng lướt ngón tay, lòng ngón tay hơi ngứa ngáy, ngón tay trượt xuống cằm, rồi đến yết hầu Cố Kiêu.

Tô Khê còn đang mải mê thích thú, thfi tay cậu bị một bàn tay lớn khác nắm lấy.

Bàn tay rộng lớn của Cố Kiêu gần như bao trọn lấy tay cậu, không biết từ bao giờ anh đã mở mắt ra.

Tô Khê kinh ngạc, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dò xét của Cố Kiêu.

Trong bóng tối, mắt Cố Kiêu sáng rực đáng sợ, nhìn Tô Khê như một con thú săn mồi trong đêm.

“Ngài, ngài Cố…!”

Tô Khê hoảng hốt, vội vàng rút tay ra rồi ngồi dậy.

Cố Kiêu đột nhiên siết chặt tay, kéo mạnh Tô Khê vào lòng anh.

“Tối qua còn chưa đủ à?”

Giọng Cố Kiêu vang lên bên tai Tô Khê, vì vừa tỉnh dậy nên nghe hơi khàn khàn.

Giọng nói này khiến Tô Khê ngứa ngáy, cậu vô thức co rụt cổ vào, mặt cũng nóng lên.

“Còn muốn nữa sao?”

Cố Kiêu đưa tay nâng cằm Tô Khê.

Tô Khê đỏ mặt tía tai, lí nhí nói: “Không, không phải, không có…!”

Nói xong, để chứng minh mình không nói dối, cậu còn bổ sung thêm: “Giờ người em còn đau mà…”

Cố Kiêu khẽ cười, buông tay cậu rồi ngồi dậy.

Tô Khê vội vàng ngồi dậy theo: “Ngài Cố ơi, ngài không ngủ nữa ạ?”

“Ừ.”

Cố Kiêu vuốt tóc ra sau, thở dài rồi xuống giường.

Tô Khê thấy vậy cũng định xuống theo.

Cố Kiêu nghe động tĩnh quay đầu lại, thấy Tô Khê tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chuẩn bị xuống giường.

“Không buồn ngủ nữa à?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê lắc đầu, chưa kịp trả lời, Cố Kiêu đã đưa tay đẩy cậu trở lại giường, giọng ra lệnh: “Không buồn ngủ cũng ngủ thêm đi, giữ sức khỏe.”

Tô Khê chớp chớp mắt, cuối cùng ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, nhìn Cố Kiêu mặc áo choàng tắm đi vào phòng vệ sinh.

Khi ở phòng ngủ chính, rất hiếm khi cậu tỉnh trước Cố Kiêu, vì anh luôn bận rộn, nếu không đi công tác thì sáng anh cũng đi làm rất sớm.

Có vẻ như Cố Kiêu đã tắm qua, khi ra ngoài trên người còn mang theo hơi nước.

Anh nhìn Tô Khê nằm trên giường, hơi ngạc nhiên khi thấy cậu còn chưa ngủ, vì trong suy nghĩ của anh, Tô Khê là người rất thích ngủ.

“Không ngủ được à?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê thụt một nửa đầu vào chăn, một lát sau lại ló ra, nhìn Cố Kiêu với khuôn mặt đỏ bừng: “Ngài ở đây, em không ngủ được.”

Nghe vậy, Cố Kiêu nhướng mày bước đến bên giường, thấp giọng nói: “Tối qua ngủ ngon lắm mà?”

Tô Khê cảm nhận được tâm trạng Cố Kiêu bây giờ rất tốt, nên cậu thò tay từ trong chăn ra, nắm ngón tay Cố Kiêu lắc lắc, sau đó chuyển đề tài: “Gần đây ngài bận lắm ạ? Ngày nào cũng về rất muộn…”

“Cũng tạm.” Cố Kiêu rất thích cách Tô Khê dịu dàng nói chuyện với mình. Nói là nói chuyện, thật ra nghe giống như cậu đang làm nũng vậy.

“Vậy tối nay mấy giờ ngài về ạ?”

Tô Khê hỏi tiếp.

Cố Kiêu dừng lại một chút, rồi cúi đầu nhìn vào mắt Tô Khê.

Tô Khê lại khẽ nói: “Tối nay em đợi ngài về được không ạ?”

Lúc này trái tim Cố Kiêu như được ngâm trong một bình nước ấm, anh rất thích dáng vẻ làm nũng của Tô Khê, dịu dàng mềm mại, nhìn chỉ muốn trêu chọc.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào cằm Tô Khê, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hôm nay em định làm gì?”

“Dạ?” Tô Khê chưa kịp phản ứng, ngây ra một chút rồi vội nói: “Sáng nay em phải đi chụp hình, trưa ăn với Hứa Hạ, chiều có một chương trình cần ghi hình ạ.”

Tô Khê nghiêm túc trả lời như đang báo cáo công việc với lãnh đạo.

“Tối thì sao?” Cố Kiêu hỏi.

Tô Khê lắc đầu: “Tối không có lịch gì ạ, em sẽ về nhà tập đàn với Mục Ngôn.”

Cố Kiêu: “Chiều mấy giờ thì xong việc?”

Tô Khê không hiểu sao Cố Kiêu hỏi mấy cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Khoảng năm giờ ạ.”

“Ừ.”

Cố Kiêu đáp một tiếng, buông cằm Tô Khê ra rồi đứng thẳng dậy, giọng thản nhiên: “Khi nào xong việc thì gọi cho anh, rồi gửi vị trí của em cho anh, anh sẽ bảo Cố Thanh đến đón em.”

Tô Khê sững sờ.

Đón, đón cậu? Đón cậu làm gì?

“Tối có bữa tiệc, dẫn em đi chơi.”

Cố Kiêu dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Tô Khê, nhẹ nhàng nói.

Sau đó, khi Tô Khê còn đang bối rối, anh đã quay người rời khỏi phòng.

Cho đến khi cửa phòng ngủ khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, Tô Khê mới thoát khỏi nỗi bàng hoàng.

Vừa rồi… Vừa rồi Cố Kiêu nói gì cơ?!!!

Nói tối sẽ bảo Cố Thanh đến đón cậu đi đến bữa tiệc… chơi?!

Tô Khê lập tức bật dậy từ trên giường, nhảy chân trần ra khỏi giường rồi chạy ra ngoài, nhưng chạy vài bước liền nhận ra mình không mặc đồ, lại quay trở về mặc đồ ngủ sau đó mới chạy ra ngoài.

Cố Kiêu vốn đã đi xuống tầng dưới, nhưng nghe tiếng động phía sau liền quay đầu lịa, thấy Tô Khê với mái tóc bù xù, đi chân trần chạy ra.

“Ngài Cố, ngài, ngài vừa nói, tối nay muốn dẫn em đến tiệc rượu ạ?” Tô Khê không chắc chắn hỏi.

Cố Kiêu quay đầu nhìn Omega nhỏ đứng ở cầu thang, thắc mắc: “Không muốn đi à?”

“Không, không phải ạ, muốn đi, muốn đi chứ ạ!”

Tô Khê sợ mình nói sai câu nào sẽ làm Cố Kiêu không vui mà đổi ý nên vội nói.

“Ừ.”

Tô Khê: “Vậy, vậy ngài Cố ơi, em nên mặc gì ạ? Phải mặc đồ trang trọng không ạ? Hay là…”

“Cứ mặc thoải mái là được.”

“Không ảnh hưởng đến hình ảnh của ngài sao ạ?” Tô Khê hỏi.

Nghe vậy Cố Kiêu nhìn Tô Khê từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên ngón chân hồng hồng của cậu.

Tô Khê bị nhìn đến phát ngượng, ngón chân co lại trên thảm.

“Chỉ cần không đi chân trần mặc đồ ngủ đi là được.”

Cố Kiêu nhìn đôi tai đỏ bừng của Tô Khê, hiếm khi đùa một câu.

Nói xong, anh để lại Tô Khê với khuôn mặt ngơ ngác, xoay người đi xuống.

Thật ra Cố Kiêu đã có ý định này từ hôm qua. Tối qua, tại bữa tiệc, anh thấy có người cầm ảnh của Tô Khê đi lấy lòng người khác, đã vô cùng tức giận.

Sau đó Cố Bạch điều tra và báo cáo lại, hiện giờ Tô Khê cũng khá nổi tiếng trong giới, danh tiếng càng cao thì sau này những chuyện như vậy càng khó mà tránh khỏi.

Cố Kiêu không thích người của mình bị dòm ngó, anh có khả năng bảo vệ Tô Khê, nhưng anh càng muốn những ánh mắt không tốt nhắm vào Tô Khê phải e sợ rút lui.

Vì vậy, anh quyết định sẽ dẫn Tô Khê đến những nơi tập trung đông người, để những kẻ có ý đồ sớm từ bỏ ý định.

***

Vì bữa tiệc buổi tối mà cả ngày Tô Khê đều không yên lòng. Buổi chiều khi ghi hình chương trình, MC hỏi nhưng cậu đang mất tập trung, khiến Hứa Hạ dưới sân khấu liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, mắt gần co giật đến nơi.

May mà đạo diễn chương trình khá tốt bụng, thêm nữa gần đây Tô Khê đang nổi, nên buổi ghi hình cũng diễn ra suôn sẻ.

Kết thúc buổi ghi hình, Tô Khê như con chim sổ l*иg chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Cố Kiêu, đồng thời gửi vị trí cho anh.

“Alo, ngài Cố ơi, em ghi hình xong rồi ạ!”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói vui vẻ của Tô Khê đã vang lên.

Mặc dù không bật loa ngoài, nhưng vì giọng Tô Khê khá cao nên Cố Thanh và Cố Bạch bên cạnh đều nghe thấy.

Hai người liếc nhìn nhau, dừng báo cáo.

Cố Kiêu nhìn thời gian rồi nói: “Được, em đợi ở đó, anh bảo Cố Thanh đến đón em.”

“Dạ ~”

Giọng Tô Khê trong điện thoại vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.

“Phần còn lại cậu báo cáo đi.” Cố Kiêu bảo Cố Bạch rồi đưa điện thoại cho Cố Thanh: “Cố Thanh, đến đây đón Tô Khê rồi đưa cậu ấy đến khách sạn tổ chức bữa tiệc tối nay.”

“Vâng, sếp Cố.”

Cố Thanh nhìn vị trí, gật đầu, trong lòng không giấu nổi kinh ngạc.

Sếp Cố thật sự muốn đưa Tô Khê đến bữa tiệc tối nay sao? Phải biết rằng, tiệc tối nay là tiệc sinh nhật của người đứng đầu thành phố A, những người tham dự đều có thân phận không tầm thường. Đưa Tô Khê đến đó…

Tô Khê nhận được cuộc gọi của Cố Thanh đã là hơn nửa tiếng sau.

“Sếp Cố bảo tôi đến đón cậu.”

Cố Thanh dừng xe trước cửa đài truyền hình, khi Tô Khê ra ngoài, anh hạ cửa sổ nói.

“Ngài Cố bận ạ?”

Tô Khê thò đầu nhìn vào xe, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, ngài Cố bảo tôi đưa cậu đến khách sạn trước. Lên xe đi.”

“Ồ.”

Tô Khê bước lên xe, sau khi xe lăn bánh, cậu lại thò đầu lên hỏi Cố Thanh: “Cố Thanh nè, hôm nay tôi đi dự tiệc cùng ngài Cố đó, mặc thế này có phù hợp không?”

Cố Thanh liếc nhìn bộ vest trên người Tô Khê qua gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không nói gì.

---

Hết chương 58
« Chương TrướcChương Tiếp »