Joyce Verna nghe Tô Khê nói, thoáng sững sờ rồi bật cười.
“Cô còn tưởng là chuyện gì, chẳng phải chỉ cãi nhau trên mạng chút thôi à, có gì đâu.” Joyce Verna cười nói.
Tô Khê tròn mắt nhìn cô: “Cô… Cô biết ạ?”
“Con trai cô cũng hay lướt Weibo, còn đặc biệt cho cô xem nữa, nó còn khen con đấy, nói con rất giỏi, muốn học hỏi thêm con.”
Tô Khê hoàn toàn ngây người, thậm chí còn không biết phải đặt tay chân ở đâu.
Cậu chà chà bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào đầu gối, rồi đỏ mặt hỏi khẽ: “Cô biết con từng cãi nhau vậy mà vẫn muốn ký hợp đồng với con ạ?”
“Sao lại không? Cô thích con, muốn mời con chụp ảnh tạp chí, chẳng liên quan gì đến danh tiếng và độ nổi tiếng của con cả. Nếu con không thấy còn vấn đề gì nữa thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ.” Joyce Verna nói.
Hứa Hạ thấy Tô Khê im lặng, liền vội lên tiếng thay: “Dĩ nhiên không có vấn đề gì ạ!”
Tô Khê im lặng một chút, nhìn Hứa Hạ rồi lại quay đầu hỏi: “Là vì ngài Cố ạ?”
“Hả?”
“Vì liên quan đến ngài Cố nên cô mới ký hợp đồng với con phải không ạ?” Tô Khê hỏi thẳng.
Joyce Verna sững sờ rồi lại cười, có vẻ cô rất thích cười.
Cô nói: “Chưa có ai có thể ép cô ký hợp đồng hết, kể cả Cố Kiêu. Cô chỉ thông qua cậu ấy nên biết con, còn việc ký hợp đồng thì chỉ đơn giản vì cô thích con thôi.”
Nghe vậy Tô Khê cảm thấy má mình nóng bừng lên, trong lòng vui mừng đến lạ. Cậu đáp một tiếng rồi nhanh chóng cầm bút ký tên vào trang cuối hợp đồng.
Đến lúc này tảng đá trong lòng Hứa Hạ mới rơi xuống.
Sau khi Joyce Verna và Tô Khê ký hợp đồng xong, cô dẫn theo người rời đi, Hứa Hạ mới dám thể hiện sự phấn khích của mình. Anh nói với Tô Khê vài câu rồi vội vàng chạy ra ngoài, có vẻ là phải đi báo cáo với công ty.
Tô Khê cúi đầu nhìn móc khóa con thỏ trên tay, trên đó dường như vẫn vương lại mùi hoa linh lan.
Alpha này đối xử với cậu rất tốt. Rõ ràng đây mới là lần thứ hai hai người gặp nhau, lần đầu tiên nói chuyện cậu đã cảm thấy rất thân thiết với cô, cô vừa mở miệng, cậu đã thấy gần gũi.
Lúc Tô Khê đang mơ màng, cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra.
Nghe thấy tiếng động, Tô Khê ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hân với vẻ mặt âm trầm đứng đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Khê lập tức cau mày: “Chuyện gì?”
“Chắc cậu biết rõ tại sao mình được vào Gia Duyệt, và tại sao lại được Joyce Verna chú ý.” Thẩm Hân nhìn Tô Khê với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Tô Khê nghe vậy có chút bực bội: “Tôi không muốn thảo luận chuyện này với ảnh đế Thẩm, chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó.”
“Cậu nghĩ mình có thể thăng tiến nhờ vào việc nịnh nọt Cố Kiêu sao? Thật nực cười.”
Tô Khê: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Sớm muộn gì cậu cũng bị Cố Kiêu bỏ rơi thôi, những gì cậu có bây giờ đều nhờ vào anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.” Thẩm Hân nói một cách kiêu ngạo.
Tô Khê nhìn thẳng vào đối phương, thực sự không hiểu tại sao đối phương tự dưng đến đây gây sự với cậu làm gì, nhưng cậu không phải người dễ bị bắt nạt, trước đây không phải, bây giờ càng không.
Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào Thẩm Hân, giọng nói mang theo vẻ châm chọc: “Đúng, tôi có được ngày hôm nay đều nhờ Cố Kiêu, vậy còn anh thì sao? Ảnh đế Thẩm này, anh đã nhờ bao nhiêu sự giúp đỡ của anh ấy để leo lên vị trí này? Tôi nhớ mình từng nói với anh, vừa ăn cơm trong bát của người ta lại vừa mắng người ta là ích kỷ, loại người hai mặt như vậy thì làm sao có thể leo lên cao được?”
Nghe Tô Khê nói, sắc mặt Thẩm Hân vốn đã không tốt lại càng xấu đi, nếu không vì cần giữ thể diện, cậu ta thậm chí muốn tát cho Tô Khê một cái.
Tô Khê nhìn khuôn mặt tái xanh của Thẩm Hân, đột nhiên mỉm cười: “Đáng tiếc là ảnh đế Thẩm chưa từng trân trọng, tôi còn phải cảm ơn anh, nếu anh không như vậy thì tôi cũng không có cơ hội này, phải không?”
“Tô Khê!” Thẩm Hân giận dữ hét lên, rồi nói với giọng hận thù: “Chính cậu là người đã hại Vương Thuật phải không? Cố Kiêu biết cậu tàn nhẫn như vậy không? Nếu Jocye Verna biết việc này thì cậu nghĩ sao?”
Tô Khê nghe vậy, ánh mắt lập tức lạnh lẽo: “Ảnh đế Thẩm, tôi không hiểu anh đang nói gì. Vương Thuật là trợ lý của anh, không phải của tôi. Anh ta gặp chuyện sao lại đổ lên đầu tôi? Nếu nói vậy, lần trước tôi bị người ta bắt cóc làm hại, cũng có thể đổ lên đầu anh được nhỉ?”
“Cậu…” Thẩm Hân tức giận đến mức l*иg ngực nghẹn cả lại mà không thể phát tiết, chỉ có thể giận dữ nhìn Tô Khê.
Tô Khê nhìn về phía đối phương, bình thản nói: “Ái chà, nhìn biểu cảm của ảnh đế Tần thì hình như biết tôi bị bắt cóc nhỉ, nhưng sao anh lại biết việc này?”
Thẩm Hân cứng họng không nói được câu nào.
Tô Khê tiếp tục nói: “Thẩm Hân, tôi không định tìm anh tính sổ thì anh nên cảm thấy đó là may mắn rồi. Đúng vậy, anh là ảnh đế, anh có tài lại có quyền, có thể ép tôi xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng anh phải biết rằng, trứng gà không đấu được đá thối trong hố phân, nếu anh muốn chơi tiếp, thì Tô Khê tôi sẽ chơi đến cùng.”
Nói xong, Tô Khê bước qua người Thẩm Hân, ánh mắt đầy chế giễu.
Thẩm Hân đứng lặng tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi chân đã tên rần, cậu ta gần như nghiến nát cả răng, hận không thể xé nát khuôn mặt đắc ý của Tô Khê. Nhưng hiện giờ đang ở công ty, cậu ta không thể làm vậy được.
Thời gian này cậu ta đã dùng đủ mọi cách, mua thủy quân bôi nhọ Tô Khê trên mạng, tận dụng tất cả các mối quan hệ có thể chỉ để cắt đứt tài nguyên, cắt đứt con đường của cậu.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng đột nhiên cậu ta nhận được tin Tô Khê đã ký hợp đồng với Gia Duyệt. Điều này chưa phải là tệ nhất, điều tệ nhất là gần đây cậu ta lại nghe nói IND đã tìm đến Tô Khê.
Cậu ta vô cùng phẫn nộ, thậm chí đã lên kế hoạch phá hoại việc ký hợp đồng giữa đối phương với IND, nhưng cuối cùng lại nghe tin Tô Khê bỏ lỡ cuộc hẹn với IND.
Lúc đó, thậm chí Thẩm Hân còn hả hê chế giễu Tô Khê.
Nhưng vài ngày sau, chủ tịch của IND, Joyce Verna, lại đích thân đến ký hợp đồng với Tô Khê, điều này khiến Thẩm Hân ghen tị đến phát điên.
Tất cả những thứ này đáng lẽ phải thuộc về cậu ta! Những tài nguyên đặc biệt mà đối phương nhận được đáng lẽ phải là của cậu ta!
Cậu ta không cam lòng, vì vậy mới đến đây xem thử. Thậm chí cậu ta còn tưởng tượng ra cảnh Tô Khê sẽ làm Joyce Verna không hài lòng, hợp đồng bị hủy. Nhưng kết quả là cậu ta thấy Joyce Verna mỉm cười bước vào, rồi lại mỉm cười bước ra.
Lúc này Hứa Hạ cũng đã trở về. Anh nhìn thấy Tô Khê đi từ trong phòng ra, lại nhìn Thẩm Hân bên trong, khẽ nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy.” Hứa Hạ hỏi.
“Em sẽ nói với anh sau.”
Tô Khê nói với Hứa Hạ một câu, sau đó rời đi. Chiều nay cậu không có công việc gì, định đến trường thăm Tô Mãn, tiện thể mang chút tiền đến cho nó.
***
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Cố Thị.
Cố Kiêu đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nghe trợ lý Cố Thanh báo cáo công việc.
“Hai dự án Thượng Thành và Sơn Hòa về cơ bản đã được quyết định, đang bắt đầu chuẩn bị rồi, dự kiến cuối tháng này sẽ khởi động. Còn về dự án Thế Đại…”
Nói đến đây, Cố Thanh dừng lại.
Cố Kiêu thu hồi ánh mắt, quay người nhìn Cố Thanh: “Nói đi.”
“Vì Cố Cảnh Thạc can thiệp vào nên dự án Thế Đại vẫn chưa có tiến triển gì. Hôm qua chủ tịch đã đích thân đến đàm phán, còn dẫn theo Cố Cảnh Thạc nữa. Hơn nữa, Cố Cảnh Thạc đã âm thầm tìm hiểu về các dự án khác.”
Mặc dù Cố Thanh nói theo giọng điệu làm việc công, nhưng vì quan hệ giữa Cố Kiêu với Cố Cảnh Thạc nên giọng cũng nhỏ đi một chút.
Cố Kiêu nghe vậy thì mày cũng không chau lấy một cái.. Lần trước anh đã dặn dự án Thế Đại có thể bỏ qua, vì vậy Cố Thanh mới dừng lại, tạo cơ hội cho Cố Cảnh Thạc nhảy vào.
“Sếp Cố, tôi… Không hiểu lắm.”
Cố Thanh nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định mở miệng.
Cố Kiêu ngồi xuống ghế, nâng mí mắt lên: “Gì cơ?”
“Rõ ràng dự án Thế Đại có triển vọng rất tốt, thậm chí còn tốt hơn hai dự án Thượng Thành và Sơn Hòa cộng lại. Tại sao ngài lại nhường cho Cố Cảnh Thạc vậy ạ?”
Trước đây Cố Thanh vẫn luôn theo dõi các dự án này, nên anh ta hiểu rõ nhất. Vì hiểu rõ nên khi nhận được chỉ thị của Cố Kiêu từ Cố Bạch, anh mới cảm thấy kinh ngạc.
Cố Thanh và Cố Bạch là hai anh em, thuộc nhánh nhỏ của Cố gia. Từ khi Cố Kiêu tiếp quản tập đoàn Cố thị, hai anh em gần như luôn theo sát anh, có thể nói họ vừa là thuộc hạ, vừa là họ hàng gần với Cố Kiêu. Vì vậy, ngoài công việc ra, họ cũng có tình cảm gia đình với Cố Kiêu, đương nhiên không muốn thấy những gì Cố Kiêu gây dựng bị Cố Cảnh Thạc chiếm đoạt.
“Cố Cảnh Thạc kiêu ngạo tự phụ, Thượng Thành và Sơn Hòa không đủ thỏa mãn tham vọng của nó đâu. Gần đây bố tôi luôn nói muốn tôi giúp đỡ nó, cũng vô tình nhắc đến hai lần là muốn Cố Cảnh Thạc tiếp quản dự án Thế Đại.”
Cố Kiêu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, bình thản nói.
Cố Cảnh Thạc là con riêng mà cha anh nuôi bên ngoài nhiều năm, năm năm trước gã cùng với mẹ mình bước vào cửa nhà họ Cố. Do cha mẹ ly dị từ lâu, Cố Kiêu cũng không can thiệp vào việc này.
“Nhưng…!” Cố Thanh có chút không cam lòng, nhưng với thân phận trợ lý thì anh cũng không tiện nói gì.
Chủ tịch đúng là thật hồ đồ, lại để một đứa con riêng vào tập đoàn Cố Thị. Nếu chỉ làm quản lý hay mấy vị trí vô thưởng vô phạt thì không nói làm gì, nhưng bây giờ có vẻ tham vọng của Cố Cảnh Thạc cũng không nhỏ, thậm chí muốn đoạt quyền của Cố Kiêu.
“Cố Thanh, việc nhỏ không nhịn thì được thì sẽ làm hỏng việc lớn.” Cố Kiêu nhẹ nhàng nói: “Nếu nó muốn được chia phần thì cho nó, còn có ăn được hay không thì phải xem bản lĩnh của nó.”
Nghe vậy, Cố Thanh thở dài trong lòng.
Chủ tịch đã nhiều năm không quản lý công việc trong tập đoàn. Dưới tay Cố Kiêu, tập đoàn Cố thị đã không còn như trước đây. Chỉ trong tám năm, tập đoàn Cố thị đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu tại thành phố A, thậm chí cả nước. Trong ngành, lời của Cố Kiêu là mệnh lệnh, vậy mà một đứa con riêng như Cố Cảnh Thạc lại dám mơ tưởng đến quyền lực của anh. Vì nể mặt bố mình mà Cố Kiêu chưa trở mặt, nhưng gần đây đối phương lại luôn gây sự.
---
Hết chương 55