Chương 54. Mang quà cho con

Khi nhận được tin này, Hứa Hạ có thể nói là lòng như tro tàn.

Mỗi ngày đến công ty đều như đang đi trên đống gai nhọn. Lần này Tô Khê đã chuốc lấy rất nhiều thù hận, thậm chí người cấp cao trong công ty cũng không hài lòng.

Mặc dù Tô Khê ký hợp đồng trực tiếp với Vương Tu Minh, nhưng không ai biết cậu vào công ty bằng cách nào.

Theo thời gian, những lời bất mãn trong công ty ngày càng nhiều, thậm chí có người đề nghị yêu cầu Tô Khê bồi thường vì làm ảnh hưởng đến danh tiếng công ty.

Thấy chuyện đã rối ren đến mức không thể kiểm soát, Hứa Hạ suýt ngất.

Nhưng đến hôm qua thì mọi chuyện lại bất ngờ thay đổi. Khi Hứa Hạ đang cãi nhau với quản lý của nghệ sĩ khác thì bất ngờ nhận được tin từ IND, chủ biên của tạp chí IND, Joyce Verna, đột nhiên đổi ý, muốn tự mình đến ký hợp đồng với Tô Khê.

Tin này nhanh chóng lan khắp Gia Duyệt, những người lúc trước chỉ trích Tô Khê thì giờ đều ngơ ngác.

Tạp chí IND tìm đến Tô Khê thì có thể là do ngẫu nhiên, nhưng chủ biên đích thân đến ký hợp đồng thì tính chất đã hoàn toàn thay đổi.

Joyce Verna là người có địa vị rất cao trong giới, nghệ sĩ mà cô từng đích thân đến gặp thì chỉ có người mẫu số một thế giới, Shelly Julia.

Vì vậy khi thông tin Joyce Verna đến Gia Duyệt truyền ra, cả công ty đều đồn rằng Tô Khê không phải người bình thường, hoặc người đứng sau cậu không phải người bình thường.

“Lát nữa khi nói chuyện cậu nhất định phải cẩn thận. Chỗ nào không biết trả lời thế nào thì để tôi, tôi sẽ xử lý. Nghe nói tính cách của bà Verna có chút kỳ quặc. Dù không biết vì sao bà ấy đổi ý, nhưng đã có cơ hội lần nữa thì nhất định phải nắm lấy!”

Hứa Hạ lải nhải dặn dò Tô Khê, cũng gián tiếp chứng minh trong lòng anh ta đang vô cùng căng thẳng.

Anh bóng gió hỏi Tô Khê xem có phải người đứng sau đã hỗ trợ không, nhưng Tô Khê có vẻ cũng mơ màng, càng khiến Hứa Hạ bất an.

“Được rồi, em biết rồi.”

Tô Khê thấy Hứa Hạ nghiêm túc như vậy thì cũng nghiêm túc gật đầu.

Cậu biết đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu phải cố gắng nắm lấy.

Dù trong lòng Tô Khê lo lắng, nhưng cậu cũng hiểu chút ít về nghệ thuật giao tiếp. Nếu thực sự có thể kết nối với IND thì con đường sau này của cậu sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tuy nhiên cũng giống như Hứa Hạ vừa nói, tính tình của Joyce Verna có hơi kỳ quặc, nên cậu cũng không dám chắc lắm.

“Đến rồi, đến rồi, anh Hứa, anh Hứa, Joyce Verna đến rồi!!”

Trợ lý nhỏ của Tô Khê bất ngờ chạy vào, thở hổn hển hét lên.

Hứa Hạ và Tô Khê giật mình, đồng thời đứng lên từ sofa.

Hứa Hạ nhìn đồng hồ, họ hẹn mười giờ sáng, bây giờ mới chín rưỡi mà đối phương đã đến rồi.

“Nhanh, ra đón thôi.”

Hứa Hạ không kịp nghĩ nhiều, vừa đi ra ngoài vừa thúc giục Tô Khê.

Lúc này Tô Khê mới kịp phản ứng, vội vàng theo ra ngoài.

Hai người vừa ra đến thang máy thì cửa thang máy mở ra.

Trong thang máy là một người phụ nữ dáng người dong dỏng cao, trang điểm tinh tế, ánh mắt như đang cười. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ đen càng làm nổi bật vẻ đẹp rạng rỡ của cô, phía sau còn có hai vệ sĩ đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng.

Tô Khê nhìn thấy đối phương thì vẫn còn ngơ ngác, vẻ mơ màng của cậu đúng lúc lọt vào mắt người phụ nữ.

“Chào bé con, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Người phụ nữ mỉm cười bước ra, đứng trước mặt Tô Khê.

Cô đi giày cao gót, cao hơn Tô Khê một chút, lúc này cô hơi cúi đầu, ánh mắt chan chứa ý cười.

Tô Khê mở miệng định nói…

Đây chẳng phải chủ buổi tiệc từ thiện mà cậu gặp vài tháng trước đó sao? Lúc đó cô đứng nói chuyện với Cố Kiêu rất lâu nên cậu nhớ rõ.

“Sao vậy, không nhận ra cô à?”

Joyce Verna mỉm cười, vuốt nhẹ lọn tóc trước trán.

Lúc này Tô Khê mới kịp phản ứng, vội vàng gật đầu: “Nhớ ạ nhớ ạ, cô là bạn của ngài Cố ạ!”

“Trí nhớ tốt thật!” Joyce Verna mỉm cười thu lại ánh mắt.

“Xin chào cô, cháu là Hứa Hạ, quản lý của Tô Khê, mời cô vào trong nói chuyện ạ.”

Trong lòng Hứa Hạ rất kinh ngạc khi thấy Tô Khê và Joyce Verna có quen biết, lúc này thấy cô nhìn về phía mình nên vội vàng lên tiếng.

Nghe vậy đầu óc Tô Khê quay vòng ba lần mới bừng tỉnh nhận ra, người phụ nữ trước mặt chính là Joyce Verna, chủ biên và là chủ tịch của IND.

Do không chuẩn bị tâm lý sẵn, nên vẻ mặt mơ hồ và kinh ngạc của Tô Khê không thể giấu nổi.

Joyce Verna thấy vẻ mặt của Tô Khê thì không nhịn được cười xoa đầu cậu: “Xin lỗi, quên tự giới thiệu, cô là Joyce Verna, chủ tịch của IND, hôm nay đến để ký hợp đồng với con.”

Khi ngón tay cô chạm vào đầu mình, Tô Khê ngửi thấy mùi hương hoa linh lan rất nhẹ, đó là mùi hương pheromone của Alpha, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu mà còn hơi thích nữa.

Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đang mỉm cười của Joyce Verna, không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết. Cậu ngượng ngùng cười rồi đưa tay chạm vào tai mình.

“Chào cô ạ, con… Con không biết cô là chủ tịch của IND, ngài Cố cũng không nói với con…” Tô Khê lúng túng nói, sự lanh lợi thường ngày biến đi đâu mất.

“Thôi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”

Joyce Verna nhìn vẻ lúng túng của Tô Khê vẫy tay bảo vệ sĩ ở lại chờ ngoài cửa.

Vào trong phòng làm việc, trợ lý pha trà cho đối phương. Tô Khê định ngồi đối diện với Joyce Verna, nhưng cô đột nhiên vẫy tay: “Đừng ngồi xa thế, lại đây ngồi với cô.”

Tô Khê “Hả?” một tiếng, rồi bị Hứa Hạ thúc nhẹ, cuối cùng cậu ngồi xuống bên cạnh Joyce Verna.

“Cô nghe Cố Kiêu nói dạo này con không khỏe, bây giờ thế nào rồi?” Joyce Verna hỏi.

Tô Khê nghe thấy đối phương nhắc đến Cố Kiêu thì ngẩn ra một thoáng rồi vội vàng nói: “Con không sao ạ.”

“Ừ, cơ thể Omega yếu hơn người thường, bình thường cần chú ý đến sự thay đổi của thời tiết, uống ít trà xanh thôi, nên thay bằng hồng trà.” Joyce Verna nói rồi đẩy tách trà đến trước mặt Tô Khê.

Tô Khê chớp chớp mắt, ngơ ngác gật đầu.

“Đúng rồi, hôm nay cô còn mang cho con một món quà nữa.” Joyce Verna vừa nói vừa lấy một món quà nhỏ từ túi ra. Đó là một chiếc móc khóa hình con thỏ do cô tự đan. Cô đưa cho Tô Khê, cười nói: “Cô đan chơi thôi, làm hai cái, một cái cho con trai cô, cái này cho con.”

Tô Khê cúi đầu nhìn món quà trong tay đối phương, rồi đưa tay nhận lấy.

Joyce Verna nói: “Lúc nào đó cô sẽ giới thiệu con trai cô với con, nó cũng là một Omega, nhưng tính cách hơi kỳ quái chút, suy nghĩ cũng kỳ lạ lắm. Gần đây nó đang chơi ở Malaysia, khi nào về thì chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

Hứa Hạ ngồi đối diện nhìn thái độ của Joyce Verna với Tô Khê, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Anh cảm thấy Joyce Verna nhìn Tô Khê như đang nhìn hậu bối của mình vậy!

Nhưng Hứa Hạ cũng sốt ruột, không phải đến để ký hợp đồng sao? Sao lại nói chuyện gia đình vậy chứ, mà đối phương là chủ tịch của IND quyền uy như vậy, nên anh cũng không dám chen lời.

Joyce Verna kéo Tô Khê nói chuyện một lúc lâu khiến Hứa Hạ đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng như chợt nhớ ra, cô nói: “Đúng rồi, hợp đồng lúc trước cô thấy không phù hợp lắm nên đã cho người soạn lại, con xem thử xem.”

Nói rồi cô bảo người bên ngoài mang hợp đồng vào, ba bản hợp đồng đưa cho ba người trong phòng.

Hứa Hạ là người cuối cùng nhận được hợp đồng, khi nghe nói hợp đồng đã được sửa lại, trong lòng anh có chút bất an. Nhưng khi cẩn thận xem nội dung xong, anh lại không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

Hợp đồng này gần như chỉ tập trung vào lợi ích cho Tô Khê. Ban đầu thậm chí Hứa Hạ đã nghĩ đến việc sẽ cho Tô Khê đi chụp ảnh miễn phí, hoặc họ phải trả thêm tiền để có cơ hội này. Dù sao chỉ cần Tô Khê có thể hưởng được chút lợi ích từ độ nổi tiếng của IND thôi cũng đã may mắn lắm rồi.

Không ngờ Joyce Verna lại thay đổi hợp đồng, trực tiếp đưa ra mức phí chụp ảnh cao ngất ngưởng, thậm chí còn cao hơn cả mức cát-xê của một số diễn viên nổi tiếng.

Rõ ràng Tô Khê cũng thấy những điều khoản này trong hợp đồng, cậu ngạc nhiên nhìn Joyce Verna: “Điều này… Điều này…”

“Sao vậy? Cảm thấy mức giá này không hợp lý à? Ít quá sao?” Joyce Verna cố ý hiểu sai biểu cảm của Tô Khê, cười hỏi.

Tô Khê vội vàng xua tay: “Không ạ, không ạ, là quá nhiều ạ. Con… Con đâu phải người nổi tiếng, cũng chưa có kinh nghiệm chụp ảnh tạp chí, hơn nữa…”

Tô Khê nói liên tục hai lần “hơn nữa”, nhưng lại không thể thốt ra lời tiếp theo.

Hứa Hạ dường như đoán được Tô Khê định nói gì, lo đến toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nhủ: Tổ tông ơi là tổ tông, cậu là tổ tông của tôi, cậu đừng có nói bậy nữa!

Joyce Verna nghi hoặc: “Hơn nữa cái gì?”

Tô Khê nhìn vào mắt cô, mím môi hít sâu một hơi rồi nói: “Có lẽ cô không biết, danh tiếng của con trong giới cũng không tốt lắm, con sợ nếu xuất hiện trên tạp chí của cô thì sẽ ảnh hưởng đến tạp chí…”

Những lời này Tô Khê không nên nói, vì nhiệm vụ hôm nay của cậu là cố gắng thúc đẩy việc ký hợp đồng, không phải để phơi bày khuyết điểm của mình trước mặt đối phương.

Nhưng không hiểu sao, cậu lại không muốn lừa dối người phụ nữ này. Có lẽ vì đối phương rất thân thiện, hoặc cũng có thể vì cô là bạn của Cố Kiêu, vậy nên cuối cùng cậu chọn cách thành thật.

---

Hết chương 54