Chương 52. Cũng rất đáng yêu

Mấy ngày này, Omega nhỏ hiếm khi tỉnh táo, hầu hết thời gian đều bị pheromone của Cố Kiêu ảnh hưởng. Vỏ dịch dinh dưỡng rải rác khắp biệt thự, pheromone cũng nồng nặc trong không khí.

Từ ngày đầu tiên, quản gia đã sắp xếp cho Mục Ngôn sang biệt thự bên cạnh ở, vì vậy không ai ở lại đây quấy rầy họ.

Cố Kiêu thật sự tỉnh táo lại là vào buổi chiều ngày thứ sáu. Khi tỉnh lại, cơ thể anh vẫn còn hơi nóng, mùi hương tràn ngập trong không khí khiến anh hơi ngẩn ngơ trong vài giây.

Trong phòng làm việc, Tô Khê ngủ trên ghế sofa da, cả người co lại, trên eo đắp một chiếc chăn màu xám, để lộ làn da loang lổ dấu vết.

Rõ ràng nhất là ở cẳng chân Tô Khê lộ ra ngoài chăn.

Cố Kiêu ngồi bên cạnh, đầu ngón tay vô thức vuốt lên chân cậu.

Trong mơ Tô Khê thoáng giật mình, chân co lại vào trong chăn, miệng vẫn nhỏ giọng cầu xin.

Giọng Omega nhỏ khàn đặc, vỡ vụn.

Một tiếng kêu đau như kim đâm vào tim Cố Kiêu, có chút chua xót.

Những ký ức mấy ngày qua tràn về như thủy triều.

Trong kỳ nhạy cảm, anh mất lí trí, không cho phép Tô Khê ra ngoài, dùng biện pháp mạnh mẽ và tàn nhẫn nhốt cậu trong biệt thự.

Trong thời gian này, dù yêu cầu vô lý cỡ nào của anh thì Omega nhỏ cũng không từ chối, luôn nghe lời, luôn ôm lấy cổ anh rồi mềm mại hôn anh.

Dù về sau cậu sức tàn lực kiệt, tinh thần sa sút, thì vẫn ôm lấy anh, thì thầm bên tai anh rằng, cậu thích anh, thích anh nhất.

Cố Kiêu giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua tóc trên trán Tô Khê. Vì vừa trải qua một trận điên cuồng nên tóc cậu vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, trán hơi lạnh.

Tô Khê dường như cảm nhận được cái chạm nhẹ trên trán, mày cậu hơi nhíu lại, nhưng có vẻ vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc nên lại nhanh chóng giãn ra, đầu vô thức nghiêng về phía tay Cố Kiêu.

Nhìn đối phương vô thức dựa vào mình, lòng Cố Kiêu chợt mềm mại.

Bây giờ dù không muốn thì anh cũng phải thừa nhận rằng, Omega nhỏ này đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh. Sự ngoan ngoãn, ỷ lại, ngưỡng mộ của cậu đối với anh, hay mỗi khi cậu chia sẻ niềm vui với anh, nở nụ cười đón anh về nhà… Tất cả đều khiến anh cảm thấy thoải mái.

Cố Kiêu đột nhiên nghĩ rằng, nuôi một người như vậy cũng không tệ, trong nhà có hai người như vậy, dường như vô cùng ấm áp.

Omega nhỏ muốn những thứ anh có thể dễ dàng đáp ứng. Vài ngày trước cậu vui mừng nói với anh, cậu nhận được lời mời từ tạp chí IND, dáng vẻ vui mừng phấn khích của cậu hôm đó đến nay anh vẫn nhớ.

Anh thích nhìn Tô Khê cười. Khi cậu cười mỉm, đôi môi sẽ hơi mím lại, gò má phúng phính ửng hồng, đôi mắt nhìn anh luôn sáng lấp lánh.

Còn khi cậu cười rạng rỡ, sẽ để lộ ra hàm răng trắng nhỏ tựa như những viên ngọc trai tinh xảo, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, rạng ngời quyến rũ.

Cố Kiêu khẽ cười, xoa đầu Tô Khê, thì thầm: “Cũng khá đáng yêu.”

Trong mơ dường như Tô Khê cảm nhận được điều gì, cũng ngây ngơ cười theo.

Cố Kiêu sững lại, sau đó nụ cười trên môi càng sâu. Anh đứng lên, cúi người dùng chăn bọc kín cậu lại, rồi bế cậu, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Sau khi đóng rèm cửa phòng ngủ chính, Cố Kiêu mới quay người rời đi.

Anh bấm chuông, gọi quản gia đến dọn dẹp, rồi yêu cầu nấu một nồi canh, sau đó mới quay lại tầng trên.

Anh không vào phòng ngủ chính mà quay về phòng làm việc.

Do kỳ mẫn cảm đột ngột xảy ra, rất nhiều việc cần xử lý. Anh liên hệ Cố Thanh trước, sau đó như nhớ ra điều gì liền gọi cho Verna một cuộc, sau đó ra ngoài.

***

Khi Tô Khê tỉnh lại đã là mười một giờ đêm. Cậu mơ màng mở mắt, nhìn trần nhà ngẩn ngơ một lát mới lấy lại tinh thần.

Cố Kiêu đột nhiên rơi vào kỳ mẫn cảm, cậu bị giữ lại biệt thự. Ban đầu vẫn còn hơi tỉnh táo, nhưng sau đó do pheromone của Cố Kiêu quá nồng nên cậu không thể kháng cự, cuối cùng không biết mình đã chìm đắm bao lâu rồi.

Lúc này rèm cửa trong phòng kéo kín, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn đặt trên đầu giường. Tô Khê mò mãi không thấy điện thoại đâu, mãi mới nâng cười ngồi dậy được.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng ngủ.

Cố Kiêu vào phòng ngủ chính không bao giờ gõ cửa, vì vậy chỉ có thể là quản gia hoặc Mục Ngôn.

Tô Khê vội kéo áo choàng ngủ bên cạnh mặc vào rồi đáp: “Vào đi.”

Cạch.

Cửa phòng ngủ mở ra, quản gia nhìn vào trong, sau đó bưng khay vào, phía sau còn có một bóng dáng nho nhỏ.

“Cậu Tô.”

Quản gia vào phòng, cung kính nói.

Tô Khê chống tay lên giường, nhìn quản gia rồi cúi đầu nhìn Mục Ngôn đứng bên cạnh.

“Cậu chủ dặn nhà bếp nấu canh, cậu có muốn uống một chút không?” Quản gia hỏi.

Tô Khê ngẩn ra, vội nói: “Ngài Cố dặn nấu cho cháu ạ?”

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”

“Canh gà đảng sâm.”

Quản gia nói xong, đặt khay trên tay lên tủ ở đầu giường, rồi đưa cho Tô Khê một cốc nước ấm.

Tô Khê uống một ngụm nước, lập tức cảm thấy dạ dày trống rỗng, ôm bát canh húp vội hai ngụm lớn.

“Chú quản gia, bây giờ là mấy giờ vậy ạ?” Tô Khê nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi.

“Mười một giờ ba mươi.”

Quản gia nhìn dáng vẻ của Tô Khê, lùi lại một bước rồi hỏi: “Cậu Tô có muốn ăn thêm gì nữa không? Cậu cứ dặn dò, tôi sẽ báo nhà bếp làm.”

“Muộn vậy rồi cơ ạ?” Tô Khê liếʍ môi, chớp mắt, “Cháu muốn ăn đùi gà, tôm hấp, cá hấp, vịt quay, thịt kho tàu…”

Quản gia: “...”

“Cháu còn muốn ăn bánh cuốn, xào thập cẩm, BBQ, lẩu…” Tô Khê tiếp tục liệt kê một loạt món ăn.

Quản gia giật giật khóe miệng, mí mắt cũng nhảy lên.

Tô Khê nhìn biểu cảm của quản gia, nhịn cười uống thêm một ngụm canh lớn, định nói mình chỉ đùa thôi thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Kiêu vang lên ngoài cửa:

“Chuẩn bị cho cậu ấy một ít cháo trắng và cá hấp thanh đạm thôi.”

Cố Kiêu bước vào, vẫn mặc áo sơ mi và áo vest, rõ ràng mới từ bên ngoài về.

Tô Khê thấy Cố Kiêu, đôi mắt sáng rực lên như đèn pha nhỏ: “Ngài Cố ơi!”

“Ừ.”

Cố Kiêu đáp lại một tiếng, bước đến bên cạnh, cầm lấy bát canh trên tay Tô Khê rồi cúi đầu nói: “Những món em vừa nói bây giờ ăn có thể bị khó tiêu, để mai rồi ăn.”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Kiêu, Tô Khê hơi đờ đẫn.

Cậu cảm thấy… Vừa rồi Cố Kiêu nói chuyện rất… Dịu dàng.

“Sao không nói gì?”

Cố Kiêu đặt bát canh xuống, quay đầu thấy Tô Khê ngơ ngác nhìn mình không nói gì, bèn hỏi.

“Dạ… À không có gì ạ…” Tô Khê chớp mắt nhanh, đột nhiên cảm thấy bối rối.

Giọng Cố Kiêu thật sự rất dịu dàng! Nghe thoáng qua thì thấy khác trước đây, nhưng nghe kỹ thì cũng không khác lắm, vì thật ra ngoài lúc tức giận thì anh cũng thường nói chuyện như vậy.

Khi Tô Khê nghĩ đó là ảo giác của mình thì Cố Kiêu bất ngờ cúi đầu xoa tóc cậu, hỏi nhỏ: “Thật sự muốn ăn những món đó vậy à?”

“Dạ? Không, không phải, cũng không…” Tô Khê xoắn ngón tay vào chăn, má bắt đầu đỏ lên.

“Vậy thêm một món tôm luộc nữa, bảo nhà bếp làm đi.”

Cuối cùng, Cố Kiêu quay lại dặn quản gia.

Sau khi quản gia đi ra, Cố Kiêu mới thấy Mục Ngôn, cúi đầu hỏi: “Em làm gì ở đây?”

Bé Mục Ngôn đảo mắt hai vòng, nhìn Tô Khê, rồi lại nhìn Cố Kiêu, dũng cảm bước đến bên cạnh Tô Khê, bàn tay nhỏ thò vào chăn kéo tay Tô Khê.

“Sao thế?”

Tô Khê nắm tay Mục Ngôn, cúi đầu nhìn nó.

Mục Ngôn đỏ mặt nói: “Em nhớ anh lắm.”

Nghe vậy, Tô Khê cười tít cả mắt, cậu đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó, nhẹ giọng nói: “Anh cũng nhớ nhóc~ Nhưng giờ muộn rồi, nhóc nên đi ngủ thôi.”

Mục Ngôn ngẩng đầu, thật ra đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng thấy quản gia gõ cửa mấy lần mà Tô Khê không trả lời nên vẫn cứ cố chờ đến khi Tô Khê tỉnh dậy, muốn đến thăm cậu. Mấy ngày rồi nó chưa gặp Tô Khê, nó rất nhớ cậu.

Tô Khê: “Đi ngủ đi, mai anh chơi với nhóc được không?”

“Dạ.” Mục Ngôn gật đầu, quay lại nhìn Cố Kiêu.

Cố Kiêu: “Đi ngủ.”

Khác với Tô Khê dịu dàng dỗ dành, giọng Cố Kiêu có hơi lạnh lùng, nhưng không quá lạnh nhạt.

Sau khi Mục Ngôn được bảo mẫu dẫn đi, Tô Khê mới quay đầu lén lút nhìn Cố Kiêu.

Lúc này Cố Kiêu đang tháo cà vạt, cởi cúc áo vest, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.

Tô Khê ngồi trên giường, có chút do dự.

Trước đây là bởi kỳ mẫn cảm của Cố Kiêu nên cậu luôn ngủ trong phòng ngủ chính, nhưng bây giờ Cố Kiêu đã tỉnh táo rồi, vậy cậu có nên về phòng cho khách không?

Hay là…

Hay là giả vờ làm nũng để được ở lại?

Nhưng Cố Kiêu trông có vẻ hơi mệt mỏi, bây giờ làm nũng thì cũng không hợp lý lắm nhỉ.

Cố Kiêu vừa cởϊ áσ xong, quay đầu lại thấy Omega nhỏ ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào anh, mày khẽ nhíu, trông có vẻ khó chịu.

Cố Kiêu dừng lại, ném áo lên ghế cạnh giường rồi bước đến, cúi đầu nhìn Tô Khê: “Còn khó chịu?”

Tô Khê ngơ ngác ngẩng đầu.

“Còn đau không?”

Cố Kiêu nhìn về phía Tô Khê đầy ẩn ý.

Tô Khê chớp mắt, đột nhiên hiểu ra ý của Cố Kiêu, má nóng lên, khẽ nói: “Không, không đau nữa ạ…”

“Chắc chắn chứ?” Cố Kiêu nhướng mày, giọng hơi cao.

Nghe vậy Tô Khê chợt nhớ Cố Kiêu không thích người khác nói dối, nên vội đổi lời: “Đau, vẫn còn đau ạ…”

Vừa nói, cậu vừa vô thức nắm lấy tay áo sơ mi của Cố Kiêu, ngước mắt nhìn anh.

Cố Kiêu cúi đầu nhìn ánh mắt cẩn thận của Tô Khê, trong lòng bỗng thấy không thoải mái.

“Ngài Cố ơi.” Tô Khê thấy anh không nói gì, lo lắng gọi một tiếng.

Cố Kiêu bất ngờ cúi xuống, kéo chăn ra rồi bế Tô Khê lên.

Tô Khê giật mình, vô thức vòng tay ôm cổ Cố Kiêu, mở to mắt.

Chênh lệch chiều cao khiến Cố Kiêu bế Tô Khê rất dễ dàng.

“Ngài Cố ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Tô Khê ôm cổ Cố Kiêu, bối rối hỏi.

Cậu chỉ lỡ nói dối không đau thôi mà chẳng lẽ Cố Kiêu lại giận đến mức muốn đuổi cậu ra ngoài?

Cố Kiêu không trả lời, chỉ ôm chặt Tô Khê bước xuống tầng dưới.

Để Tô Khê thoải mái hơn, Cố Kiêu đặt cậu lên chiếc sofa mềm mại, rồi bảo người giúp việc đẩy chiếc bàn nhỏ đến bên sofa, đặt thức ăn lên đó.

Thức ăn được đặt trong những chiếc đĩa nhỏ, ngoài cháo, tôm luộc, cá hấp vừa được Cố Kiêu dặn dò thì còn mấy món ăn nhẹ dễ tiêu nữa.

---

Hết chương 52