Hôm sau, Cố Kiêu ra ngoài từ rất sớm.
Tô Khê nằm trên giường Cố Kiêu, lăn qua lăn lại trên gối của anh ba vòng rồi mới tiếc nuối ngồi dậy.
Cậu không phải nghệ sĩ nổi tiếng, ban đầu cũng không có nhiều việc, nhưng vì sắp xếp của Hứa Hạ nên bây giờ cậu phải học đủ thứ mỗi ngày.
Tô Khê là người thông minh, cậu biết mình muốn gì và phải làm thế nào để đạt được thứ mình muốn, vì vậy trong việc học diễn xuất, cậu chưa bao giờ dám lơ là.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, diễn xuất của cậu đã tiến bộ rõ rệt, ngay cả giáo viên dạy kèm cũng nói cậu có năng khiếu.
Trong một tháng đó, Hứa Hạ cũng đã liên hệ với mấy bộ phim cho cậu, nhưng kết quả không quá khả quan.
Tô Khê không nổi tiếng, cũng không tốt nghiệp trường lớp danh tiếng về nghệ thuật, nên rất khó mà các đạo diện và đoàn phim chú ý đến cậu. Những đoàn phim mà Hứa Hạ liên hệ qua kênh của công ty thì lại không có vai diễn nào phù hợp.
Hoặc là xuất hiện quá ít, hoặc là vai phản diện không được người ta thích.
Kết quả là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì không chọn được vai nào.
Tô Khê biết Hứa Hạ suy nghĩ cho cậu từ nhiều phía, vì vậy cũng không gây thêm khó khăn cho anh nữa, Hứa Hạ nói gì cậu cũng nghe theo.
“Cậu không cần lo lắng, công ty vẫn còn các nguồn tài nguyên khác, tôi sẽ tìm tiếp, chắc chắn sẽ có vai phù hợp.”
Hứa Hạ lo Tô Khê suy nghĩ nhiều nên đặc biệt gọi điện thoại an ủi.
“Vâng, em nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Tô Khê đã gần một tháng không có công việc gì. Trước đây dù không có công ty và người quản lý, nhưng cậu có thể chạy các vai quần chúng ở các đoàn phim để kiếm thêm chút tiền, giờ thì thật sự trở thành người ăn không ngồi rồi.
Khi Tô Khê nghĩ rằng mình sẽ phải ở nhà một thời gian nữa, Hứa Hạ đột nhiên thông báo có một tạp chí thời trang để mắt đến cậu và muốn mời cậu chụp ảnh bìa.
Khi nghe tin này, Hứa Hạ không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả được sự ngạc nhiên của mình, vì tạp chí đó là IND, một tạp chí thời trang nổi tiếng khắp thế giới!
Phải biết rằng, trong giới giải trí hiện nay, không ít nghệ sĩ hàng đầu mong muốn được xuất hiện trên tạp chí này, nhưng người đứng sau IND, Joyce Verna, lại là người có tính khí thất thường, gần như không có nghệ sĩ trong nước nào có thể lọt vào mắt xanh của bà.
Những nghệ sĩ trong nước có thể xuất hiện trên bìa IND có thể đếm trên đầu ngón tay, mà ai cũng là người vô cùng nổi tiếng.
Cơ hội này xuất hiện, không chỉ Hứa Hạ mà ngay cả nội bộ công ty Gia Duyệt đều kinh ngạc.
Kể từ khi Gia Duyệt Media được tập đoàn Cố thị thu mua và thay đổi cơ cấu hai năm trước, công ty ngày càng phát triển, có nhiều nghệ sĩ xuất hiện, ví dụ như nghệ sĩ đại diện của Gia Duyệt, Thẩm Hân.
Vậy nhưng ngay cả ảnh đế Thẩm Hân đã liên hệ với IND mấy lần cũng đều bị từ chối, ai ngờ cơ hội lớn thế này lại rơi xuống đầu một nghệ sĩ trẻ vô danh như Tô Khê.
Hứa Hạ gọi điện cho Tô Khê, giọng nói không giấu được sự kích động: “Ngày mai người của IND sẽ đến bàn hợp đồng, mai cậu cũng đến, tôi sẽ cho xe đến đón cậu.”
“Vâng… Nhưng anh chắc chắn người mà họ nói đến là em chứ ạ?”
Đến bây giờ Tô Khê vẫn thấy đầu óc quay quay.
IND đấy! Đó là IND đấy!
Ngay cả người không có hiểu biết về làng thời trang như cậu cũng biết đến tạp chí này, vậy mà đột nhiên họ lại mời cậu.
Phản ứng đầu tiên của Tô Khê là Hứa Hạ nhầm lẫn, chắc là hiểu lầm ở đâu đó rồi.
Phản ứng thứ hai là Hứa Hạ gặp phải kẻ lừa đảo nào đó, đây hẳn là một chiêu trò lừa đảo thôi.
Phản ứng thứ ba là cậu vẫn đang mơ, mà trong mơ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Tôi chắc chắn, tôi khẳng định với cậu, đối phương chỉ đích danh cậu, hơn nữa theo đối phương nói thì Joyce Verna đích thân chọn cậu.” Hứa Hạ khẳng định.
“Nhưng… Em chưa từng chụp ảnh thời trang, không hiểu gì về mảng này…” Một người luôn tự tin như Tô Khê lại cảm thấy có chút lo lắng.
Hứa Hạ: “Không sao, chỉ cần ký hợp đồng, còn lại không phải lo.”
“Sao em thấy anh giống kẻ lừa đảo hơn thế nhỉ…”
Nghe lời Hứa Hạ, Tô Khê thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu nói chuyện một cách vô lo.
Hứa Hạ không muốn đôi co với cậu, dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Khê ngẩn ngơ một lúc, đến khi Mục Ngôn chọc vào tay cậu thì cậu mới hoàn hồn.
“Mục Ngôn, anh sắp chụp ảnh cho tạp chí thời trang rồi! Anh sắp nổi tiếng rồi! Sắp nổi tiếng rồi!!!”
Tô Khê nhấc nhóc con lên xoay vòng, vừa xoay vừa hô.
Mục Ngôn bị cậu quay đến chóng mặt, đến khi Tô Khê dừng lại, mắt nó hoa lên, miệng lẩm bẩm: “Tô Khê, em chóng mặt quá…”
Tô Khê cười giơ nhóc con lên cao, vẫn vô cùng phấn khích: “Anh phải báo tin tốt này cho ngài Cố đã. Vận may này đúng là không thể tin nổi!”
“Nói gì với tôi?”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của Cố Kiêu, âm trầm mang theo chút lạnh lùng.
Tô Khê nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở cửa.
Anh đã đưa áo khoác ngoài cho quản gia, bây giờ đang cúi người đổi dép.
Anh đi đến bên cạnh Tô Khê, bàn tay rộng lớn đỡ mông nhỏ của Mục Ngôn, sau đó nghiêng đầu hỏi lại lần nữa: “Nói gì với tôi?”
Tô Khê lập tức đặt Mục Ngôn xuống rồi hưng phấn nói: “Ngài Cố ơi, tạp chí IND đã mời em chụp ảnh đó, là IND rất rất nổi tiếng, ngài có biết không ạ?”
Cố Kiêu nhẹ nhàng nhướng mày, giọng nhàn nhạt: “Có nghe qua.”
“Dạ dạ! Họ hẹn em đó! Nói là ngày mai đi ký hợp đồng!”
Cố Kiêu nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Khê, xoay người ngồi xuống sofa, thản nhiên hỏi: “Vui vậy à?”
“Đương nhiên là vui rồi, ngài Cố, ngài không biết tạp chí này nổi tiếng đến mức nào đâu. Hứa Hạ nói là có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng muốn chụp không nhận thù lao luôn, mà chủ biên của tạp chí không để mắt đến họ. Em cũng không biết sao mình lại may mắn vậy nữa…”
Tô Khê theo thói quen ngồi xếp bằng trên thảm bên cạnh chân Cố Kiêu, ngẩng đầu nói chuyện.
Ánh mắt Cố Kiêu hạ xuống, rơi trên đôi môi của Omega nhỏ. Đôi môi mọng nước như thoa một lớp son dưỡng, hé ra khép lại, thấp thoáng để lộ những chiếc răng trắng đều như ngọc và đầu lưỡi đỏ tươi.
Vì đang ở nhà nên Omega nhỏ không dán miếng ngăn mùi, mặc dù không cố ý phóng ra pheromone, nhưng hương mật đào vẫn quanh quẩn bên Tô Khê.
Ánh mắt Cố Kiêu dời xuống, lướt qua tuyến thể sau gáy Tô Khê.
Tuyến thể hơi nhô lên, da sau gáy của cậu rất mỏng, dường như chỉ cần nhấn nhẹ là mùi hương đào ngọt ngào sẽ tràn ra ngoài.
Không hiểu sao Cố Kiêu lại cảm thấy ngứa răng, trong lòng bỗng dưng có chút bồn chồn.
“Ngài Cố ơi, thật ra em cũng không chắc lắm đâu, nếu em chụp không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Trước mặt Cố Kiêu, Tô Khê thu lại tất cả gai góc của mình, trở thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói không tự giác mà mang theo chút làm nũng.
Cậu đặt tay lên đầu gối Cố Kiêu, cằm tựa lên mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn anh, như chờ mong người đàn ông này sẽ khích lệ mình vài cậu.
Thực tế Tô Khê cũng có ý định đó, cậu thích làm nũng với ngài Cố, thích dựa dẫm vào anh.
Cố Kiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại của Tô Khê, một mùi long diên hương đột nhiên được phóng thích ra, mang theo chút áp lực và sự gấp gáp.
Cơ thể Tô Khê cứng đờ, mặt lập tức đỏ bừng.
“Ngài Cố…?”
Tô Khê bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, giọng nói thay đổi, âm điệu mỏng manh mang theo sự dịu dàng và kinh ngạc, dường như không hiểu vì sao Cố Kiêu đột nhiên giải phóng pheromone.
Cố Kiêu quét mắt nhìn quản gia.
Quản gia nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong không khí, mặc dù không cảm nhận được pheromone, nhưng cũng lập tức hiểu ánh mắt Cố Kiêu, rất rõ ràng là: Người không phận sự, biến mau!
Quản gia thấy vậy lập tức bế Mục Ngôn lên rồi ra hiệu cho bảo mẫu và những người giúp việc khác nhanh chóng rời đi.
Khi mọi người trong phòng khách đã rời đi, Cố Kiêu đột nhiên nắm lấy cổ Tô Khê, nhấc người cậu lên, ôm vào lòng.
Trong không khí tràn ngập pheromone đặc trưng của Alpha, Tô Khê chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, gò má nóng bừng, lỗ chân lông toàn thân như mở rộng, buộc phải cảm nhận mùi long diên hương trong không khí.
Những ngón tay dài và mạnh mẽ của Cố Kiêu chậm rãi di chuyển đến sau gáy Tô Khê, đầu ngón tay có vết chai mỏng khẽ chạm vào tuyến thể mềm mại, rồi dùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng nhấn một cái.
“Ưm!!”
Tô Khê giật mạnh người, ngay sau đó, pheromone trong tuyến thể không kiểm soát được mà tràn ra.
Cố Kiêu ngửi được mùi hương như mình mong muốn, hài lòng nheo mắt, anh đỡ cổ Tô Khê, để phần gáy lộ rõ hơn trước mắt mình.
Pheromone của Cố Kiêu quá nồng, thậm chí còn mang theo tính xâm lược, bản năng Omega khiến Tô Khê hơi rụt người lại.
Nhưng ngón tay trên cổ Tô Khê bất chợt siết chặt, tiếp theo là mệnh lệnh của Cố Kiêu vang lên: “Không được cử động.”
Ngay sau đó, Tô Khê cảm thấy sau gáy tê rần, hơi thở nóng rực phủ lên tuyến thể nhạy cảm.
Cậu chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mọi trọng lượng cơ thể đều dựa vào cánh tay đang ôm eo và bàn tay đặt trên cổ mình.
Ban đầu Tô Khê chỉ nghĩ rằng Cố Kiêu đang dùng pheromone để dụ dỗ cậu, nhưng khi cậu cảm nhận được có thứ gì đó sắc nhọn cọ sát vào gáy, cả người lập tức cứng lại.
Chỉ có Alpha trong kỳ mẫn cảm thì răng mới sắc nhọn như gai thế.
Lúc này Tô Khê mới chợt nhận ra, hơi thở của Cố Kiêu quá gấp gáp và nóng rực.
Cậu vừa định quay đầu nhìn thì răng nhọn đã bất ngờ cắm vào tuyến thể.
Trong khoảnh khắc đó, hương đào nồng nàn tràn ngập không khí, một giọt máu tươi chảy dài trên cần cổ trắng nõn như ngọc.
Sau cơn đau nhói, long diên hương mạnh mẽ tràn vào cơ thể qua vết cắn trên cổ, kí©h thí©ɧ khiến Tô Khê mất lí trí, không thốt nên lời, hai tay chỉ có thể bấu chặt vào bắp tay Cố Kiêu, đầu ngón tay vì quá sức mà hơi tái đi.
Chiếc sofa rộng rãi lại mềm mại bây giờ vừa đúng lúc trở thành một nơi hoàn hảo để Alpha áp chế Omega.
---
Hết chương 50