Chương 5. Cho tôi mười vạn

Thẩm Hân tin chắc Cố Kiêu như bây giờ là do không cam lòng, nên cố tình tìm một người để kí©h thí©ɧ cậu.

Cố Kiêu nghe thấy lời của Thẩm Hân, quai hàm lạnh lùng siết chặt lại.

Nhưng sắc mặt khó coi của anh còn chưa kịp bộc lộ ra hết, thì một cái đầu xù xù đã tiến lại gần.

“Chồng ơi, hôn hôn…”

Tô Khê dùng gò má núng nính mềm mại cọ cọ vào cằm Cố Kiêu, sau đó dùng chóp mũi chạm vào môi anh.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bời pheromone của Omega này không, mà Cố Kiêu thật sự hơi thu cằm lại, chấp nhận nụ hôn này.

Tô Khê cảm nhận được hành động rất nhỏ của đối phương, đầu tiên hơi ngừng lại một chút, sau đó tim bắt đầu đập thình thịch.

“Đừng làm loạn, tôi sẽ bảo người mang đồ ăn đến.”

Giọng Cố Kiêu từ bên trên truyền xuống, không quá cưng chiều, nhưng rõ ràng cũng không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa.

Thẩm Hân không giữ nổi bình tĩnh, biểu cảm thoáng chốc vỡ nứt.

“Cố Kiêu, anh thật sự khiến tôi thấy ghê tởm!”

Thẩm Hân không kìm chế được, chỉ có thể để lại một câu rồi vội vã rời đi.

Tô Khê nghe thấy câu này, đôi mắt lấp lánh lập tức tối sầm.

Nhưng cũng chỉ thay đổi trong thoáng chốc mà thôi, cậu nhanh chóng thu lại vẻ giận dữ trong mắt, rồi nhanh chóng bò xuống khỏi đùi Cố Kiêu.

“Xin lỗi ngài.”

Tô Khê nhanh chóng đứng lên, giữ chặt tấm chăn trên người, cúi đầu xin lỗi Cố Kiêu.

Cố Kiêu ngẩng đầu nhìn người đột nhiên ngoan ngoãn đứng trước mặt, rõ ràng ban nãy còn làm nũng trong lòng anh, vậy mà giây tiếp theo đã đứng ngay ngắn xin lỗi.

Nhưng Cố Kiêu cũng lập tức nhận ra tại sao lúc nãy Omega nhỏ này lại làm như vậy.

Có lẽ đối phương đã nghe thấy cuộc nói chuyện ngoài này, nên tự ý chạy ra giup sanh giải vây?

Cố Kiêu híp mắt, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của đối phương.

Cũng khá lanh lợi, không làm người ta khó chịu.

Hơn nữa, Cố Kiêu phải thừa nhận, anh thích mùi hương trên người đối phương.

Tô Khê đón nhận ánh mắt dò xét của Cố Kiêu, rồi lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ.

Chắc chắn Cố Kiêu không thích người khác lại gần hoặc chạm vào người anh, lúc nãy là ngoại lệ, bây giờ không thể phạm sai lầm như vậy được.

Cố Kiêu nhìn đối phương lùi ra, hơi nhướng mày.

Sáng nay anh đã cho người đi điều tra, Omega nhỏ này là một sự cố, không phải kế hoạch của Cảnh Thạc, nhưng đối phương cũng không thể vô cớ xuất hiện trong thang máy như vậy.

“Tên gì?” Cố Kiêu dựa lưng vào ghế sofa, ngẩng đầu đánh giá Omega trước mặt.

“Cố Khê ạ.”

“Biết thân phận của tôi không?” Cố Kiêu lại hỏi.

Tô Khê do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, lí nhí nói: “Em đã thấy ngài trên kênh tài chính…”

Nghe thấy vậy, Cố Kiêu hơi nhướng mày, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu đánh giá chàng trai trước mặt.

Tô Khê bất an nắm chặt tấm chăn quấn quanh người.

“Cố Thanh.” Cố Kiêu gọi một tiếng về phía ngoài cửa.

Trợ lý Cố Thanh vốn đang đứng ở cửa lập tức bước vào, cung kính chào: “Ông chủ.”

“Giao cho cậu xử lý.”

Cố Kiêu nói xong, chỉnh lại cổ áo rồi đứng dậy, rời khỏi căn hộ.

Đợi Cố Kiêu rời đi, Cố Thanh mới chuyên nghiệp quay đầu nhìn Tô Khê, giọng nói cứng nhắc và đơn điệu: “Ông chủ chúng tôi không thích dính líu quá nhiều với bạn giường, về những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, chúng tôi sẽ bồi thường xứng đáng cho cậu, nhưng tôi mong rằng…”

“Mười vạn, cho tôi mười vạn, chuyện này coi như õng.” Tô Khê cắt ngang lời Cố Thanh, thẳng thắn nói.

Cố Thanh nhất thời ngẩn ra.

Tô Khê thấy phản ứng của Cố Thanh, đắn đo hỏi: “Tôi yêu cầu như vậy không nhiều quá chứ?”

Cố Thanh: “...”

--

Hết chương 5