- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ
- Chương 49. Sa thải
Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ
Chương 49. Sa thải
Thời gian Tô Khê phải quay chương trình cũng không dài, dù sao cậu cũng là diễn viên tuyến mười tám, không có chút danh tiếng nào, vào được đoàn phim đều nhờ vào sự hỗ trợ của Hứa Hạ.
Sau đó Hứa Hạ vừa tìm tài nguyên khác cho cậu, vừa giám sát cậu học diễn xuất, dù sao cậu cũng không có xuất thân chính quy, muốn tiến xa trong làng giải trí thì phải có thực lực ở mức cơ bản, chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt thôi sẽ không thể đi xa được.
Showbiz là một nơi hỗn tạp, có nhiều cơ hội, ở nơi đây không thiếu những người nổi tiếng chỉ sau một đêm, chỉ sợ là có cơ hội nổi tiếng nhưng năng lực lại không theo kịp.
Điều này không cần Hứa Hạ phải nói nhiều thì Tô Khê cũng hiểu.
Ngoài học diễn xuất, cậu còn đăng ký thêm các khóa học khác như piano, bơi lội, đấu kiếm,.. Theo lời Hứa Hạ thì, biết nhiều không bao giờ là thừa.
Bình thường đây cũng là những khóa học mà Mục Ngôn phải học, trong nhà có sẵn dụng cụ và giáo viên dạy kèm, nên Tô Khê học cũng tiện.
“Tô Khê, anh chơi sai rồi.”
Bàn tay nhỏ của Mục Ngôn chọc vào ngón tay Tô Khê, ngước đầu nói.
Hiện tại hai người đang ngồi trong phòng tập đàn piano, Tô Khê nghe Mục Ngôn nói vậy, có chút không vui: “Anh không sai, thầy giáo vừa dạy thế mà.”
Mục Ngôn kéo ngón tay Tô Khê ra, sau đó đặt bàn tay nhỏ của mình lên phím đàn đen trắng, chơi lại một lần nữa, rồi ngước đầu nghiêm túc nói: “Đây mới đúng ạ.”
Tô Khê: “...”
Cậu không ngờ lại bị một đứa trẻ ba tuổi rưỡi chỉ lỗi, thật mất mặt.
“Được rồi, được rồi, anh nhớ nhầm~~~”
Tô Khê hừ một tiếng, nhéo nhéo gò má bụ bẫm của Mục Ngôn, rồi đột nhiên đứng dậy.
Mục Ngôn ngước đầu khó hiểu: “Tô Khê không luyện nữa ạ?”
“Không luyện nữa, đi, chúng ta đi đón anh nhóc thôi.”
Tô Khê nói xong cúi người bế Mục Ngôn lên.
Mục Ngôn giật mình, vội vàng ôm cổ Tô Khê, được cậu bế ra khỏi phòng đàn.
“Hôm nay anh trai về ạ?” Mục Ngôn ôm cổ Tô Khê, khi nghe thấy được đi đón Cố Kiêu, nó có chút vui vẻ.
“Đúng vậy, còn dặn chúng ta đi đón nữa~”
“Thật ạ?” Mục Ngôn tròn mắt.
“Tất nhiên là thật.”
Tô Khê dẫn Mục Ngôn lên tầng thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Trên đường, tuy Mục Ngôn không nói câu nào nhưng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nó rất thích cuộc sống hiện tại, có anh trai, còn có Tô Khê, dù anh trai thường rất bận, nhưng Tô Khê lại luôn có thời gian ở bên cạnh nó.
Sân bay cách biệt thự chỉ tầm một tiếng lái xe, nhưng Tô Khê xuất phát sớm nửa tiếng. Đã nửa tháng không gặp Cố Kiêu, nghĩ đến việc sắp gặp lại anh, cậu phấn khích không chịu nổi.
Mục Ngôn đứng bên cạnh Tô Khê, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón út của cậu, cũng háo hức nhìn về phía cửa ra.
Khi Cố Kiêu bước ra, Tô Khê lập tức nhìn thấy anh.
Dù sân bay rất đông người, nhưng dáng người cao lớn, cử chỉ đầy khí chất của anh vẫn vô cùng nổi bật, ngay cả trợ lý Cố Bạch đi phía sau cũng không hề thua kém.
Người xuất chúng như vậy, dù người lạ còn phải ngoái nhìn, huống chi Tô Khê đang háo hức chờ đợi.
“Ngài Cố ơi!”
Vừa thấy anh, Tô Khê lập tức phấn khích vẫy tay.
Bên cạnh, Mục Ngôn bắt chước cậu, kiễng chân gọi: “Anh ơi!”
Cố Kiêu nghe tiếng, nhìn về hai bóng người một lớn một nhỏ cách đó không xa.
Bốn mắt chạm nhau, Tô Khê nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay mạnh hơn.
Cố Kiêu nhìn đôi mắt sáng ngời linh hoạt của cậu, thoáng sững sờ, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Tô Khê thấy vậy, vội vàng cúi xuống bế Mục Ngôn lên, nhanh chóng bước đến chỗ Cố Kiêu: “Ngài Cố ơi, em và Mục Ngôn đến đón ngài nè!”
“Anh ơi!” Mục Ngôn gọi Cố Kiêu một tiếng.
“Ừ.”
Cố Kiêu giơ tay xoa đầu Mục Ngôn.
Mục Ngôn đỏ mặt, rõ ràng là rất phấn khích, đôi mắt Tô Khê thì cứ dán chặt vào người Cố Kiêu, nhìn mãi không chán.
Cố Bạch đi theo Cố Kiêu, nhìn Omega đang bế một đứa trẻ mà thầm cảm thán trong lòng.
Anh ta chỉ đi công tác ở chi nhánh nước ngoài ba tháng, sao bên cạnh ông chủ nhà mình đã xuất hiện một fan cuồng và một nhóc con yêu anh trai thế này???
“Cố Bạch.” Cố Kiêu nghiêng đầu.
Cố Bạch lập tức thu hồi suy nghĩ, lên tiếng: “Sếp Cố.”
“Hôm nay không đến công ty, báo với Cố Thanh, cuộc họp sáng mai vẫn diễn ra bình thường, bảo anh ta báo với Cố Cảnh Thạc không cần đến cuộc họp này.”
Cố Kiêu nhìn đồng hồ, lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.”
Cố Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, dự án ở Thế Đại, nếu nó muốn tham gia thì bảo Cố Thanh đừng cản.”
Cố Bạch ngập ngừng rồi nhanh chóng đáp: “Vâng, thưa sếp Cố.”
Sau khi giao việc xong, Cố Kiêu vẫy tay cho Cố Bạch rời đi, rồi vỗ đầu Tô Khê nói: “Để nó xuống, cho nó tự đi.”
Tô Khê bế Mục Ngôn nói: “Không cần đâu, nhóc con cũng không nặng, vừa nãy đứng khá lâu, em sợ nó không chịu nổi.”
Cố Kiêu im lặng nhìn Mục Ngôn.
Mục Ngôn đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu, lập tức đẩy vai Tô Khê nói: “Tô Khê, em không mệt, em tự đi được mà.”
Tô Khê chớp chớp mắt, còn đang do dự thì cánh tay bỗng nhẹ đi, Mục Ngôn đã bị Cố Kiêu bế ra.
Tô Khê ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì Cố Kiêu đã đặt tay lên cổ cậu, vừa đẩy cậu đi vừa nói: “Đi thôi.”
“À vâng…!” Tô Khê hoàn hồn, vội vàng đi nhanh hai bước, rồi ngẩng đầu lên lén nhìn Cố Kiêu.
Cố Kiêu đang bế Mục Ngôn bằng một tay, khuôn mặt nhìn nghiêng dưới ánh sáng mặt trời trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Thình thịch, thình thịch.
Tim Tô Khê đập nhanh hơn.
“Một nhà ba người hạnh phúc quá…”
“Alpha đó đẹp trai thật ấy!”
“Thật chăm sóc quá, vừa bế con vừa đỡ vợ, không bỏ qua ai~”
Không biết có ai thì thầm hai câu.
Tô Khê nghe thấy cụm từ “gia đình ba người”, mặt lập tức nóng lên, quay đầu nhìn về phía đó.
Ba cô gái đang thì thầm thấy vậy thì lập tức im lặng, rồi lại tiếp tục hạ giọng thì thầm.
Tô Khê vô thức quay đầu nhìn Cố Kiêu, đúng lúc ánh mắt anh cũng nhìn xuống
Bốn mắt chạm nhau, mặt Tô Khê lập tức đỏ bừng.
“Sao vậy?”
Cố Kiêu vừa đi vừa hỏi.
Tô Khê dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào gò má hơi nóng, lẩm bẩm: “Không có gì ạ…”
Cố Kiêu dường như không để ý, buông tay khỏi cổ Tô Khê, bước ra cửa.
Tô Khê thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
Ba người về đến nhà vừa kịp giờ ăn.
Tô Khê bế Mục Ngôn rửa tay rồi vào phòng ăn, Cố Kiêu lên tầng thay quần áo xong mới xuống.
Khi ăn, Cố Kiêu có quy tắc không được nói chuyện trên bàn ăn, vì vậy bàn ăn khá yên tĩnh.
“Nghe quản gia nói gần đây em đang học Piano?”
Sau bữa ăn, Cố Kiêu tùy ý hỏi.
Tô Khê đang ngồi bóc cam cạnh sofa, nghe Cố Kiêu hỏi, vội vàng đặt quả cam xuống đáp: “Không ạ, chỉ học linh tinh một chút thôi ạ.”
Tô Khê ngại không dám thừa nhận, dù sao cậu cũng mới học có hai ngày, đến Mục Ngôn còn có thể chỉ ra lỗi sai của cậu.
“Ăn đi.” Cố Kiêu thấy Tô Khê đặt quả cam xuống, không hài lòng liếc nhìn tay cậu.
“À dạ.” Tô Khê lại cầm cam bóc tiếp.
“Có cần tìm thêm giáo viên cho em không?” Cố Kiêu hỏi tiếp.
“Không cần không cần ạ.”
Tô Khê vội vàng xua tay.
Mục Ngôn đang chơi xếp hình bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì chen vào: “Anh ơi, Tô Khê còn học đấu kiếm với bơi nữa ạ. Hôm qua ở hồ bơi còn bị sặc nước nữa.”
Tô Khê thấy bị Mục Ngôn vạch trần, mặt đỏ bừng lên, lập tức lột một múi cam nhét vào miệng nó, ngoài mặt cười toe toét nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi: “Mục Ngôn, ăn cam đi!”
Nhóc con bị nhét một múi cam, nhăn mũi một chút, rồi lại nói tiếp: “Cuối cùng là thầy dạy bơi cứu anh ấy lên đó ạ.”
Tô Khê: “...”
Sao một đứa trẻ ngoan mà lại có cái miệng lắm lời thế này!!
Cố Kiêu nghe Mục Ngôn nói, lông mày hơi nhíu lại.
Tô Khê đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Em mới lần đầu học…”
“Đưa Mục Ngôn về phòng đi.”
Cố Kiêu đột nhiên ra lệnh cho bảo mẫu bên cạnh.
Tô Khê nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Đợi sau khi bảo mẫu và Mục Ngôn rời khỏi, Cố Kiêu đột nhiên ôm Tô Khê, đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Tô Khê nhất thời chưa kịp phản ứng, mắt tròn xoe, hai tay vô thức đặt lên vai Cố Kiêu: “Ngài Cố ạ?”
Cố Kiêu ngẩng đầu: “Sao đột nhiên muốn học bơi?”
Tô Khê không hiểu gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hứa Hạ, quản lý của em ấy, nói em nên học thêm nhiều thứ, càng có nhiều kỹ năng thì càng hút fan.”
Cố Kiêu nheo mắt, cánh tay ôm eo Tô Khê siết chặt lại một chút rồi lập tức thả lỏng, chuyển chủ đề: “Ở Gia Duyệt thế nào?”
Tô Khê nghĩ một lúc rồi nói: “Tốt lắm ạ, công ty tốt, quản lý cũng tốt nữa.”
Nói đến đây, Tô Khê liếc nhìn Cố Kiêu, rồi đột nhiên vươn tay ôm cổ anh, cọ cọ má anh như làm nũng, thân thiết nói: “Quan trọng nhất là ngài Cố rất tốt.”
Cố Kiêu nhướng mày, vỗ nhẹ mông Omega: “Tốt chỗ nào?”
“Chỗ nào của ngài Cố cũng tốt hết ạ.” Tô Khê đỏ mặt ôm cổ Cố Kiêu.
Cố Kiêu nhướng mày ngả người ra sau, giọng có chút dạy dỗ: “Đừng có nịnh nọt.”
“Em không nịnh mà, ngài Cố là hoàn hảo nhất, là thần tượng, là nam thần, là crush của em…”
“Xùy.”
Cố Kiêu bị giọng điệu nghiêm túc của cậu làm cho bật cười.
Tô Khê nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Cố Kiêu, tim lập tức đập loạn xa.
Cố Kiêu nắm bàn tay Tô Khê, nghịch những ngón tay mềm mại của cậu.
Vì mới bóc vỏ cam, nên trên ngón tay còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Cố Kiêu nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, sau đó vỗ vỗ đầu Tô Khê nói: “Đi đi, chuẩn bị nước tắm cho tôi.”
Tô Khê sửng sốt, hai mắt lập tức sáng bừng lên.
Chuẩn bị nước tắm cho Cố Kiêu, tức là có thể vào phòng ngủ chính, có thể vào phòng ngủ chính, tức là buổi tối có thể ngủ cùng Cố Kiêu.
Nghĩ vậy, Tô Khê lập tức đáp một tiếng, rồi đứng dậy xỏ dép lê, chạy như bay lên tầng.
Cố Kiêu nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất sau khúc ngoặt ở hành lang, ý cười trên mặt nhạt đi một chút, gọi quản gia đang đứng đó không xa, lãnh đạm nói: “Sa thải thầy giáo dạy bơi của Mục Ngôn đi.”
---
Hết chương 49
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ
- Chương 49. Sa thải