Chương 4. Chồng ơi, em đói

Tô Khê nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn xuống nổi.

Kẹt một tiếng.

Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra.

Tô Khê thu lại vẻ mặt ban nãy, gục đầu vào cạnh cửa.

Khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Kiêu, cậu vô thức lùi lại một chút, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy.

Cố Kiêu nhíu mày, vẻ mặt âm trầm không kịp thu lại.

Một tay Tô Khê giữ tấm chăn quanh người, tay kia bám vào khung cửa, đáng thương mở miệng gọi: “Chồng ơi~”

Giọng nói khàn khàn, lại mang theo chút nũng nịu.

Cố Kiêu nghe thấy xưng hô này thì ngẩn ra, chưa kip phản ứng đã thấy Omega nhỏ kia lon ton chạy lại.

Tô Khê đến sát chỗ Cố Kiêu, một chân thò ra khỏi chăn, đầu gối đặt vào đùi Cố Kiêu rồi leo lên.

Cậu hơi nghiêng người, hai chân quỳ trên đùi Cố Kiêu, mông đặt trên gót chân mình.

“Chồng ôm em…”

Tô Khê dụi đầu vào l*иg ngực Cố Kiêu, giọng nói nũng nịu.

Trong lòng đột nhiên có thêm một Omega nhỏ tỏa ra hương mật đào mà mình thích, Cố Kiêu nhất thời quên phải đẩy cậu ra.

Tô Khê thấy đối phương không tức giận đẩy mình ra, trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu.

“Chồng ơi, em đói quá, dịch dinh dưỡng chẳng có mùi vị gì cả, em muốn ăn cơm cơ, đói…”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Khê đỏ ửng, đôi mắt ngập nước, dù là con trai nhưng lại trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hân ở đối diện nhìn cảnh này, đầu thoáng chốc trống rỗng.

Người mà Cố Kiêu đang ôm trong lòng rõ ràng là một Omega, hơn nữa còn vừa bị đánh dấu, mùi hương trên người kia cậu ta vốn rất quen thuộc.

Thẩm Hân nhìn tuyến thể sau gáy sưng đỏ do bị răng cắn của đối phương, cảm thấy không thể tin nổi.

Sao có thể?! Sao Cố Kiêu lại có thể đánh dấu người khác! Cố Kiêu sẽ không bao giờ đánh dấu người khác!

Thực ra không phải Thẩm Hân không tin, vấn đề là Cố Kiêu chưa từng đánh dấu ai, ngay cả khi họ ở bên nhau, Cố Kiêu cũng không đánh dấu cậu ta, thậm chí còn không đánh dấu tạm thời.

Hơn nữa, anh vô cùng ghét Omega đến gần, ngoại trừ Thẩm Hân.

Làm sao có thể… Mùi hương trên người Omega này rõ ràng là mùi pheromone của Cố Kiêu.

Không chỉ mỗi tuyến thể ở gáy, mà cả chân, cánh tay, cổ tay của đối phương đều có vết đỏ và dấu răng, rõ ràng là đã bị người ta yêu thương.

Còn có xưng hô của đối phương với Cố Kiêu nữa, thân mật đến chói tai.

“Cậu ta là ai?”

Trước khi lí trí kịp quay lại, Thẩm Hân đã buột miệng hỏi, thậm chí còn mang theo vẻ chất vấn.

Cố Kiêu vốn định kéo người ra, nhưng lập tức dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Hân.

Bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Khê, cánh tay siết chặt, khiến gò má Tô Khê dán chặt lên l*иg ngực săn chắc của Cố Kiêu.

Qua lớp áo sơ mi đen, Tô Khê cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ người đối phương truyền đến.

“Cậu lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”

Giọng Cố Kiêu lạnh lùng, không mang theo chút nhiệt độ nào.

Nhưng giọng nói này vào đến tai Tô Khê lại cảm thấy trầm thấp dễ nghe.

Thẩm Hân nghe thấy Cố Kiêu nói vậy, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ, sau đó nhanh chóng điều chỉnh hơi thở lấy lại bình tĩnh.

Không thể nào, cậu và Cố Kiêu mới chia tay chưa đến một tuần, đối phương tuyệt đối không thể tìm được người khác nhanh như vậy.

“Cố Kiêu, nếu anh muốn kí©h thí©ɧ tôi thì cũng không cần làm như vậy.”

---

Hết chương 4