Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 38. Cứu em với

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh sáng lờ mờ, mùi hương kỳ lạ.

Đây là cảm giác đầu tiên của Tô Khê khi tỉnh lại.

Cậu mơ màng nằm trên ghế sofa, tai vẫn còn ù ù.

Tô Khê nhớ mang máng hồi chiều, vừa ra khỏi đoàn phim chưa được bao lâu, đã bị người nào từ phía sau bịt miệng. Trong chiếc khăn tay bịt mũi cậu có ether, cậu chỉ kịp giãy giụa mấy cái đã bị người ta kéo lên một chiếc xe tải, sau đó thì hoàn toàn mất ý thức.

Cậu cố gắng mở mắt, chống tay ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Nơi này giống phòng bao của một câu lạc bộ cao cấp nào đó, trên mặt bàn đá cẩm thạch ở bên cạnh chất đầy rượu mạnh đắt tiền, dưới nền đất còn rải rác mấy viên thuốc trắng và ống tiêm.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Cánh cửa vừa dày vừa nặng mở ra, Tô Khê thấy ngoài cửa có một gã đàn ông, trên người gã tản ra một mùi hương khiến Tô Khê khó chịu.

Cậu biết, đó là mùi pheromone của Alpha.

“Ồ, tỉnh rồi hả?”

Gã thấy Tô Khê đã ngồi dậy, đột nhiên quay đầu gọi với về phía ngoài: “Nó tỉnh rồi.”

Ngay sau đó có một tiếng reo to, rồi có thêm mấy gã đàn ông đi vào.

“Ai trước?”

Gã đàn ông đầu tiên mở miệng hỏi.

Một tên có đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua Tô Khê, đột nhiên quái dị nói: “Anh Hàn, chả lẽ còn phải phân trước sau sao?”

Tiết Hàn hừ một tiếng, đáy mắt mang theo chút nghiền ngẫm. Mấy tên đàn ông còn lại nghe thấy vậy thì biểu tình cũng trở nên hưng phấn hơn.

Tô Khê nhìn mấy gã đàn ông với ánh mắt đê tiện trước mặt, trái tim như muốn dâng lên tận cổ họng.

“Mấy người là ai?” Tô Khê đảo mắt nhìn mấy bình rượu trên tủ, sau đó nhíu mày hỏi.

“Đương nhiên là người có thể làm mày sung sướиɠ.”

Gã đàn ông có đôi mắt hẹp dài cười một cách ghê tởm, đưa tay sờ lên mặt Tô Khê.

Omega có khuôn mặt tinh tế sáng sủa, khi lại gần còn có mùi hương nhàn nhạt.

Trong đầu gã đàn ông xuất hiện ác ý, gã vươn tay kéo cổ áo Tô Khê xuống, miệng cười đê tiện: “Bé cưng, tối nay mày phục vụ bọn tao cho tốt, đảm bảo tao sẽ làm cho mày sung sướиɠ.

Đầu óc Tô Khê đã trở lên mơ hồ, nhưng động tác của gã đàn ông khiến cậu vô cùng ghê tởm.

Trong khoảnh khắc khi gã chạm vào, Tô Khê nhanh chóng vớ lấy chai rượu ở gần tầm tay cậu, đập vào đầu gã.

Rầm một tiếng, bình rượu vang vỡ nát, hỗn hợp rượu và máu chảy xuống từ đầu gã đàn ông.

Những tên khác vì bất ngờ nên hơi ngớ ra, ngay sau đó lập tức vang lên tiếng cười khả ố.

“Trần Khải, mày có được không?”

“Món đồ chơi này dữ dằn phết nhỉ?”

“Anh Khải, nếu không được thì để tao, tao rất thích loại hoa hồng có gai này!”

Cùng với tiếng cười nhạo của mấy gã khác, tên đàn ông Trần Khải kia cảm thấy bị mất hết mặt mũi, duỗi tay tóm lấy cổ áo Tô Khê, quăng cậu thật mạnh xuống đất, hùng hùng hổ hổ chửi: “Con mẹ nó, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Tô Khê bị quăng trên thảm còn chưa kịp đứng lên, Trần Khải đã tóm lấy cổ áo cậu ném lên ghế sofa.

“Cút ngay!”

Tô Khê đột nhiên nhấc chân đá, nhưng sức lực của hai người cách nhau xa, hơn nữa gã đàn ông lần này đã đề phòng, cú đá không chạm được đến gã, còn tạo cơ hội cho gã nắm lấy chân.

Rẹt một tiếng.

Quần áo vốn đã mỏng manh, bị kéo một cái đã rách, để lộ ra làn da trắng nõn.

Sau khi gã đàn ông thô lỗ nhìn thấy, động tác càng thêm ác liệt, một tay đè chặt Tô Khê xuống, một tay kéo quần áo trên người cậu.

“Mày dám đánh tao, xem nay tao có chơi chết mày không!”

Gã đàn ông vừa nói vừa tóm chặt Tô Khê.

“Ôi chà….”

“Được đấy, đồ chơi anh Hàn tìm quả nhiên không bình thường!”

“Lát nữa đến lượt tao…”

“Omega thế này mà bán đi cũng được khối tiền, không biết đã bị người ta… Anh Khải, xem thử xem thế nào!”

Mấy gã đàn ông bên cạnh mở miệng nói câu nào câu nấy đều vô cùng hạ lưu, còn Tô Khê như cá nằm trên thớt, một bộ dáng để mặc người xâu xé.

Vì quá tin tưởng vào sức mạnh của mình, nên khi thấy cánh tay Tô Khê đầy máu, gã còn tốt bụng nhắc nhở: “Anh Khải, ra tay nhẹ chút, bạo lực thế, đam mê này của mày giữ lại để đến tối đi…”

Trong khi bọn chúng còn đang phun ra mấy lời ghê tởm, Tô Khê đột nhiên đẩy người bên trên ra, sau đó dùng tốc độ rất nhanh chạy ra cửa.

Những người trong phòng sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn người còn lại trên sofa.

Trên bụng của gã đàn ông vừa xé áo của Tô Khê còn ghim một mảnh thủy tinh, miệng không kìm được tiếng kêu đau đớn.

“Nhanh đuổi theo! Đừng để nó chạy!”

Không biết ai phản ứng lại đầu tiên, quay đầu chỉ về phía Tô Khê đã chạy đến cửa.

Đầu óc Tô Khê đã không còn tỉnh táo, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại được, đây là cơ hội chạy thoát duy nhất của cậu.

Nhưng trong khoảnh khắc vừa chạm tay vào cửa, có một mùi pheromone khiến người ta sợ hãi xông thẳng vào não cậu.

Thể chất trời sinh của Omega đã như vậy, nháy mắt khiến cậu không thể hít thở nổi, chỉ có thể xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất.

Ngay sau đó, một bàn tay nắm tóc cậu, kéo cậu từ cửa quay trở về.

“Định trốn? Xem mày có năng lực đó không đã!”

Gã đàn ông nói bằng một giọng vô cùng âm u, mùi pheromone Alpha khó chịu chính là của gã.

Tiết Hàn nắm tóc Tô Khê ném xuống đất, nhìn về phía Trần Khải đã dần khôi phục thần trí, sau đó quay lại nhìn Tô Khê.

Omega bị pheromone áp chế, thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, quần áo trên người cậu đã rách nát hỗn độn, mang đến một cảm giác kí©h thí©ɧ kỳ lạ.

Tiết Hàn ngồi xổm xuống, dễ dàng bóp cổ Tô Khê xách lên, giọng nói khinh miệt: “Trời sinh đã là đồ chơi, giả vờ giả vịt cái gì?”

Bản năng của Omega luôn sợ hãi Alpha, đây là thiên tính, không thể thay đổi.

Tô Khê bị đối phương bóp cổ, hơi thở khó khăn, chút ý thức còn sót lại khiến cậu hiểu rằng, cậu không thể trốn thoát được.

Cơ thể đã được Cố Kiêu đánh dấu sẽ không thể tiếp nhận bất kỳ Alpha nào khác, vì vậy mùi pheromone của bọn họ chỉ khiến cậu ghê tởm, còn đại não lại tỉnh táo cho cậu biết cậu đang sợ hãi.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Tiết Hàn, pheromone của Alpha khiến cậu không thể phản kháng. Rõ ràng Tô Khê biết, cậu đang sợ hãi, vậy nhưng ánh mắt của cậu lại vô cùng bình tĩnh.

Thân thể không phản kháng được, thì cố gắng dùng chút sức còn lại nói: “Mày dám chạm vào tao… Tao sẽ… Chơi chết mày…”

Tô Khê ghét cảm giác bị người khác điều khiển. Cậu nhìn khuôn mặt đáng ghét trước mắt, âm thầm thề, chỉ cần gã còn sống, chỉ cần còn một hơi thở, đối phương cũng đừng hòng sống tốt được! Dường như Tiết Hàn nghe thấy cái gì buồn cười, gã cười nhạo một tiếng, ngón tay đột nhiên dùng sức.

Trong nháy mắt, Tô Khê không thể thở được nữa, bên tai vang lên giọng nói của Tiết Hàn: “Nếu mày đã không nghe lời, vậy thì tao sẽ cho mày mấy thứ thú vị hơn.”

Nói xong, gã buông Tô Khê ra.

Khi Tô Khê còn đang thở dốc, một mũi kim đâm vào tĩnh mạch cậu.

Tiếp đó, Tiết Hàn banh miệng cậu, nhét mấy viên thuốc màu trắng vương vãi trên bàn vào miệng Tô Khê.

Lúc gã buông tay ra, Tô Khê che miệng nôn khan, nhưng không thể nôn ra những thứ vừa bị nhét vào.

Chỉ năm phút sau, cả người cậu bắt đầu nóng ran, tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn trên da, vừa thống khổ lại vừa khát cầu.

Đây là cảm giác tra tấn đến cực hạn.

Từng giây, từng phút trôi qua.

“Anh Hàn, nó nhẫn nhịn được phết, đã nửa tiếng rồi, mấy người khác chỉ uống một viên thôi, năm phút đã…”

Một gã đàn ông nhìn Tô Khê quay cuồng trên đất, nhấc chân đá cậu một cái.

“Đợi thêm chút nữa.”

Tiết Hàn ung dung ngồi trên sofa, dùng pheromone của mình áp chế Omega đang giãy dụa dưới mặt đất. Gã đang đợi, đợi Omega này không chịu đựng được, phải bò lại đây cầu xin gã.

Tuyệt vọng.

Đây là cảm giác duy nhất còn sót lại của Tô Khê.

Khó chịu, khó chịu chết mất.

Cậu cắm móng tay vào cánh tay, cào đến chảy máu, dùng chút đau đớn nhỏ bé này để ngăn chặn phản ứng sinh lý của mình.

Cậu thà chết, chứ không muốn bị đám người này đùa bỡn!

Tiết Hàn có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là những kẻ khác cũng vậy.

Bọn chúng nhìn gương mặt phiếm hồng của Tô Khê, tên nào cũng thèm nhỏ dãi.

Một đôi tay đột nhiên cầm lấy tay Tô Khê, cảm giác thô ráp khiến cậu giật mình.

“Đừng… Chạm vào tao!”

Tô Khê khàn khàn nói, vô lực giật tay lại.

Nhưng hất được bàn tay kia ra, thì lại có mấy bàn tay khác.

“Chà, cảm xúc tốt thật.”

“Xem ra hôm nay vận khí không tồi!”

“Anh Hàn, anh tìm được ở đâu mặt hàng tốt vậy, có thể giữ lại thêm hai ngày không, mấy anh em đã lâu không được hưởng thụ…”

Bên tai vang lên những lời bẩn thỉu tục tĩu.

Có người chạm vào cổ cậu, cảm giác đυ.ng chạm khiến Tô Khê cảm thấy ghê tởm.

Cút!

Thật ghê tởm!

Cút hết đi!

Đừng chạm vào tao!

Tô Khê cắn chặt môi, máu tươi từ trong miệng tràn ra.

Cố Kiêu…

Cứu em với…

Cứu em với…

“Rầm!!”

Một tiếng vang lớn.

Cửa gỗ bị người đá văng từ bên ngoài, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

Tiết Hàn nghe thấy tiếng động, lập tức đứng lên.

Cố Kiêu quét mắt nhìn quanh phòng, đến khi nhìn thấy Omega nhỏ giống hệt một con búp bê vải rách nát nằm cuộn tròn dưới nền đất, máu trong người anh như muốn chảy ngược. Cố Thanh bước vào ngay sau đó cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.

“Mẹ nó, mày là thằng nào!”

Gã đàn ông đang kéo tay Tô Khê thấy thế thì hung hăng chửi.

Cố Thanh không nói hai lời, bước lại gần, nhấc chân dài đá bay gã ra ngoài.

“Mẹ kiếp, muốn chết!”

Những người khác lập tức lao lên.

Nhưng bọn chúng còn chưa chạm đến được một góc áo Cố Thanh, thì đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cả người cứng đờ.

Mùi long diên hương cực hạn mang theo cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi. Mấy gã đàn ông lúc trước còn hùng hổ bây giờ chân cũng mềm nhũn, phải quỳ trên nền đất.

Bình thường Beta không ngửi được mùi pheromone của Alpha, nhưng nếu Alpha cố tình sử dụng pheromone để đè ép người khác, thì ngay cả Beta cũng không thể chống cự.

---

Hết chương 38
« Chương TrướcChương Tiếp »