Chương 35. Nuôi trong nhà

Tô Khê nghe thấy con số này, mắt lập tức mở to, nhanh chóng kéo áo Cố Kiêu.

Cố Kiêu quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Tô Khê ngẩn ra vì giọng điệu thản nhiên của anh, rồi nhận ra rằng chỉ có Cố Kiêu ra lệnh thì Cố Thanh mới hành động như vậy, nên chiếc vòng này vốn là Cố Kiêu bảo đấu giá.

Chủ nhân bữa tiệc tổ chức sự kiện để gây quỹ từ thiện, Cố Kiêu được mời đến đây, chứng tỏ anh cũng sẽ đóng góp, vì vậy tham gia đấu giá cũng hợp lý.

“Không ạ…” Cố Kiêu mím môi, không biết nói gì hơn.

Cuối cùng, chiếc vòng tay ruby được Cố Thanh mua với giá gấp hai mươi lần giá khởi điểm.

Sau đó, từng món đấu giá lần lượt được mang lên và bán đi, nhưng không món nào vượt qua giá khởi điểm nhiều lần như vậy, mãi cho đến khi món cuối cùng được đưa ra.

Trong hộp trưng bày trong suốt là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Đây là một viên kim cương 11,2 carat hình vuông hoàn hảo, từ độ trong suốt, vết cắt, độ sáng cho đến trọng lượng và màu sắc đều vô cùng hoàn mỹ.

Món cuối cùng này có giá khởi điểm lên đến bảy triệu nhân dân tệ, gần như bằng tổng tất cả các món trước cộng lại.

“Bảy triệu mốt.”

Người dẫn chương trình vừa giới thiệu xong, lập tức có người ra giá.

“Bảy triệu ba.”

“Bảy triệu bảy.”

Giá càng tăng, không khí buổi đấu giá càng sôi động.

Tô Khê nhìn món đồ trưng bày trên sân khấu, thật sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên cậu thấy viên kim cương màu hồng đẹp đến vậy.

Nhưng bảo cậu bỏ tiền ra mua một món trang sức, chưa nói đến việc cậu không có tiền, thì dù có cậu cũng không muốn.

Số tiền đó cậu có thể dùng mua nhà cho Tô Mãn và Tô Mặc rồi.

Tô Mãn và Tô Mặc là hai người đã cùng cậu rời khỏi trại trẻ mồ côi. Tô Mãn đang học năm nhất đại học, còn Tô Mặc học lớp mười hai.

Khi Tô Khê đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy một giọng quen thuộc nói: “Mười triệu.”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Khê giật mình tỉnh lại, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc này Thẩm Hân đang ngồi cách cậu chưa đến mười mét, khóe môi nở nụ cười ôn hòa, giá mười triệu là do cậu ta đưa ra.

Có lẽ cảm nhận được gì đó, khi Tô Khê nhìn quay thì Thẩm Hân cũng quay đầu nhìn lại.

Khi ánh mắt chạm nhau, Tô Khê cảm nhận rõ sự chế giễu và khinh thường trong mắt Thẩm Hân.

Thấy biểu cảm của Thẩm Hân, Tô Khê nghiến răng, trong lòng thầm mắng một câu: Có tí tiền thì giỏi lắm à?

“Mười hai triệu.”

Có người lại tăng giá.

Tô Khê vừa nghe thấy có người nâng giá đã lập tức thay đổi thái độ, có tiền thật là giỏi!

Nhưng chưa kịp vui mừng được hai giây, cậu liền nhận ra không đúng, giọng nói của người đang nâng giá này sao lại quen thế?

Tô Khê từ từ ngẩng đầu, thấy Cố Thanh bên cạnh vừa hạ tay xuống.

Tô Khê nhanh chóng nhìn về phía Cố Kiêu, nhưng chỉ thấy được gáy của anh.

Thẩm Hân thấy Cố Thanh nâng giá, chân mày hơi nhíu lại, ngay sau đó tiếp tục ra giá: “Mười ba triệu.”

Dù thế nào thì hôm nay cậu ta cũng phải đấu giá được món đồ này, không phải vì thích thú gì viên kim cương kia, mà vì muốn thông qua món đồ này để kết nối với chủ nhân bữa tiệc, Joyce Verna.

Với thân phận và địa vị của Thẩm Hân hiện giờ cũng không thiếu tài nguyên về phim ảnh, nhưng mảng thời trang lại không có nhiều, vì vậy cậu ta muốn tìm mọi cách để bù đắp khuyết thiếu này.

“Mười lăm triệu.” Cố Thanh giơ tay.

“Mười sáu triệu.”

Thẩm Hân nắm chặt tay, tiếp tục nâng giá.

“Mười tám triệu.” Cố Thanh mặt không đổi sắc, tiếp tục giơ tay.

Sắc mặt Thẩm Hân hơi đổi, cậu ta liếc nhìn Cố Kiêu, cuối cùng cắn răng nói: “Hai mươi triệu.”

Tô Khê nghe thấy Thẩm Hân ra giá tận hai mươi triệu thì thầm hít một hơi, theo bản năng đưa ta chọc chọc Cố Thanh bên cạnh.

Cố Thanh không hiểu gì, quay đầu nhìn Tô Khê.

“Cố Thanh, anh điên rồi à, từ bảy triệu lên tận hai mươi triệu, bộ tiền của ngài Cố từ trên trời rớt xuống hả!” Tô Khê nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nghe vậy, khóe miệng Cố Thanh hơi co rút, nếu không phải còn cần giữ hình tượng thì anh còn muốn trợn trắng mắt.

“Món này đẹp thì đẹp thật, nhưng không nên tiêu tiền như vậy, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ…”

Tô Khê lẩm bẩm như ông cụ non.

Cố Kiêu ngồi phía trước nghe thấy tiếng lầm bầm như chim nhỏ của cậu, khóe miệng hơi cong lên, khi Cố Thanh còn chưa kịp lên tiếng, anh đã giơ tay, giọng điệu bình thản:

“Bảy mươi triệu.”

Anh nói xong, toàn bộ đại sảnh lập tức chìm vào tĩnh lặng, tựa như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tô Khê đờ cả người, vẫn giữ nguyên dáng vẻ một tay bịt miệng thì thầm với Cố Thanh.

Thậm chí người dẫn chương trình trên sân khấu cũng sững sờ, sau khi hết sốc mới nhớ ra hỏi còn ai muốn nâng giá nữa không.

Một câu bảy mươi triệu của Cố Kiêu trực tiếp khiến Thẩm Hân không thể tiếp tục đấu giá nữa, cũng khiến sắc mặt cậu ta trở nên vô cùng khó coi.

Cuối cùng, viên kim cương hình vuông hoàn mỹ này được Cố Kiêu mua với giá bảy mươi triệu.

Buổi đấu giá kết thúc, bữa tiệc tiếp tục diễn ra.

Sau khi các hạng mục chính đều đã xong, thời gian còn lại là thời gian giao lưu.

Vì có Cố Kiêu, Tô Khê hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ ông to bà lớn nào nữa, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở chỗ Cố Kiêu sắp xếp, buồn chán gãi tay.

Chủ nhân buổi tiệc, Verna, nghe nói Cố Kiêu mua món đấu giá cuối cùng với giá cao, đã lập tức đến bắt chuyện.

Verna: “Cảm ơn ngài Cố hôm nay đã đến, cũng cảm ơn ngài Cố quyên góp, những Omega được giúp đỡ sẽ vô cùng biết ơn lòng hảo tâm của ngài.”

“Không cần khách sáo.” Cố Kiêu bình thản đáp lại.

Nếu chỉ là vì buổi đấu giá này thì Verna sẽ không quá khách sáo với Cố Kiêu, cô không phải người xu nịnh, cũng sẽ không vì thân phận và địa vị của đối phương mà phải mỉm cười đón tiếp.

Cô nhiệt tình như vậy chủ yếu vì Cố Kiêu thường lấy danh nghĩa tập đoàn Cố thị để quyên góp, vì vậy hai người cũng khá thân quen.

Tô Khê nghiêng tai nghe hai người nói chuyện, nhưng do trong sảnh tiệc hơi ồn nên cậu cũng không nghe rõ.

Cậu lén nhìn Verna, nghe nói người này đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng gương mặt tinh tế như thiếu nữ hai mươi tuổi, vừa xinh đẹp vừa trẻ trung.

Đúng là người vừa đẹp sơn vừa đẹp gỗ.

Tô Khê chống cằm, có chút thất thần nhìn Verna.

Cố Kiêu vô tình quay đầu thấy vẻ mơ màng ngây ngô của Tô Khê.

“Cậu ấy là…?” Verna nhìn theo ánh mắt của Cố Kiêu, vô thức hỏi.

Cố Kiêu thu ánh nhìn, trong mắt thấp thoáng nét cười: “Người cháu nuôi trong nhà.”

Verna hơi ngạc nhiên, bất ngờ nhìn Tô Khê.

Tô Khê cảm nhận được ánh mắt của đối phương, cậu bối rối chớp mắt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.

Cậu không quen cô, nhưng nếu có thể nói chuyện với Cố Kiêu thì tức là quan hệ giữa đối phương với Cố Kiêu không tệ, đương nhiên cậu cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với cô.

Verna thấy Tô Khê đột nhiên cười với mình thì có chút ngỡ ngàng, tim cũng cảm thấy mềm mại.

Giống quá.

Con trai cô cũng là một Omega, khi cười cũng rạng rỡ như Tô Khê, nụ cười chân thành và dễ thương như vậy thì không thể giả vờ được.

“Cậu ấy đáng yêu lắm, tên gì? Còn đi học không?” Verna hỏi.

Cố Kiêu khẽ nhướng mày trả lời: “Không đi học nữa, cậu ấy tên Tô Khê, là diễn viên.”

Verna ồ một tiếng, lại nhìn Tô Khê thêm lần nữa, âm thầm ghi nhớ tên và gương mặt của đối phương.

Cuối cùng bữa tiệc từ thiện kết thúc bằng bài phát biểu của Verna, trước khi buổi tiệc kết thúc, mọi người vẫn tụ tập thành từng nhóm nhỏ trong sảnh tiệc để nói chuyện với nhau.

Có người đã đạt được mục đích, khuôn mặt mừng vui rạng rỡ; có người chưa xác định được mục tiêu, vẫn còn tìm kiếm khắp nơi; có người thất bại, vẻ mặt mất mát.

Còn Tô Khê vẫn đang tung tăng đi bên cạnh Cố Kiêu, ríu rít nói chuyện với anh như một đứa trẻ.

“Ngài Cố ơi, lát nữa ngài về nhà luôn ạ?

“Ngài Cố ơi, em về với ngài được không ạ?

“Ngài Cố ơi, ngài ăn tối chưa ạ?

“Ngài Cố… Ối…”

Cố Kiêu đang đi phía trước đột nhiên dừng lại làm Tô Khê đâm sầm vào lưng anh.

Tô Khê nghiêng đầu nghi hoặc, ngó qua người Cố Kiêu, thấy Thẩm Hân đang chặn đường phía trước.

“Cố Kiêu, anh cố ý đúng không? Anh đang trả thù em?”

Thẩm Hân nhíu đôi lông mày xinh đẹp, trong mắt ánh lên vẻ giận dữ, nếu nhìn kỹ còn thấy cả chút kỳ vọng.

Cố Kiêu hạ ánh mắt nhìn người trước mặt, vừa định nói gì đó thì tay lại bị ai đó khoác lên.

Tô Khê ôm tay Cố Kiêu, đầu dựa lên vai anh, nhìn Thẩm Hân: “Anh đang nói gì thế? Trả thù gì cơ?”

Thẩm Hân lạnh lùng nhìn Tô Khê, im lặng một lúc, sau đó lại nhìn về phía Cố Kiêu như đang mong đợi điều gì.

Nhưng Cố Kiêu không nói gì, để yên cho Tô Khê ôm cánh tay mình.

Thấy vậy, Tô Khê biết hành động của mình được anh chấp nhận, liền dũng cảm nói tiếp: “Không phải là anh đang nói đến viên kim cương mà ngài Cố vừa đấu giá đó chứ? Anh nghĩ là ngài Cố cố ý đấu giá để đối đầu với anh á?”

Thẩm Hân giật giật mí mắt, lửa giận trong lòng như muốn bùng nổ: “Ý cậu là gì?”

“Úi… Anh đừng giận, không phải vì trả thù anh mà ngài Cố đấu giá viên kim cương đó đâu, mà là vì tôi thích viên kim cương đó quá, ngài Cố biết nên mới mua cho tôi…”

Tô Khê vô tội giải thích, vẻ mặt như thật lòng không muốn làm Thẩm Hân giận.

Nghe Tô Khê nói, ngón tay Thẩm Hân giấu trong tay áo đã siết chặt đến mức rách cả da.

“Cố Kiêu, nếu muốn trả thù em thì anh không cần phải làm thế này. Lần trước em nóng vội, chưa hiểu rõ sự việc đã bênh vực Cảnh Thạc, nhưng anh cũng không cần phải tìm một người chỉ để kí©h thí©ɧ em. Nếu được thì em muốn nói chuyện riêng với anh.”

Thái độ của Thẩm Hân vẫn vô cùng kiêu ngạo, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy có sự nhún nhường.

----

Hết chương 35