“Gì cơ? Ngài Cố cũng ở đây à? Tôi không thấy… Thật là, tôi chỉ đi cùng bạn cho vui thôi, không vào nữa đâu, Mục Ngôn vẫn còn ở nhà chờ tôi, tôi về trước đây…”
Tô Khê giả bộ ngây ngô, chân lùi ra phía sau.
Cố Thanh tóm chặt cổ áo Tô Khê, không chút lay chuyển nói bằng giọng nghiêm nghị: “Sếp Cố có lệnh, bảo cậu qua bên đó, nếu cậu không chịu qua, tôi chỉ có thể báo cáo lại đúng sự thật.”
“Đừng! Tôi qua đây, tôi qua đây…”
Tô Khê lập tức đầu hàng, mím môi, giật áo ra khỏi tay Cố Thanh, rồi lại dặn dò Nguyễn Ôn Thư trước khi theo Cố Thanh quay trở lại đại sảnh bữa tiệc.
Buổi tiệc vẫn đang diễn ra, Cố Kiêu ngồi trên chiếc ghế sofa đơn được chuẩn bị riêng cho anh, chân gác lên nhau, vẻ mặt thản nhiên nhìn người trên sân khấu đang phát biểu.
Tô Khê có chút chần chờ quay đầu nhìn Cố Thanh như muốn hỏi: Đại ca, tôi không đi nữa được không?
Cố Thanh đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng: Không qua thì chết.
Tô Khê: “...”
Cuối cùng, Tô Khê chậm chạp lại gần Cố Kiêu, cúi đầu mân mê góc áo, nhỏ giọng nói: “Ngài Cố ơi.”
Cố Kiêu hơi ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Sao? Nhận ra tôi rồi hả?”
Tô Khê nghe vậy, im lặng cúi đầu.
“Vừa nãy mồm mép lắm mà, sao giờ lại câm rồi?”
Giọng Cố Kiêu hơi cao, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Tô Khê.
Tô Khê nghe vậy thì ngẩn ra.
Vừa rồi… mồm mép lắm? Có ý gì?
Chẳng lẽ lúc nãy cậu lỗ mãng chửi người ta bị Cố Kiêu nghe thấy rồi sao?
Không… Không thể trùng hợp vậy đâu nhỉ?!
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Cố Kiêu, Tô Khê cảm thấy da đầu cũng căng cả ra, rõ ràng đã bị anh nghe thấy.
Xui xẻo thế không biết, uống nước mà cũng bị nghẹn nữa, biết vậy nay không đi cho rồi!
Tô Khê cúi đầu đứng bên cạnh Cố Kiêu, nhỏ giọng nói: “Không phải đâu mà, ngài Cố nghe em giải thích đi…”
Cố Kiêu thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào ghế sòa, vẻ mặt bình thản nhìn về phía trước, dường như thật sự chờ nghe Tô Khê giải thích.
“Bọn họ chỉ biết nâng cao đạp thấp, em cũng không hiểu sao lại chọc vào bọn họ nữa, vừa vào cửa đã nghe thấy bọn họ mắng chửi, lời lẽ rất khó nghe, em không chịu nổi mới phản bác lại vài câu.”
Tô Khê ấm ức nói xong, nhẹ nhàng kéo góc áo Cố Kiêu: “Ngài Cố ơi, em nói thật mà~”
Cố Kiêu nhìn những ngón tay đang níu áo mình, ánh mắt hơi léo lên một chút, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi nhìn thấy tôi sao lại né tránh?”
Tô Khê mím môi im lặng một lát rồi giải thích: “Em nghĩ ngài không muốn nhìn thấy em ở chỗ đông người, vậy nên mới..”
Lời sau đó Tô Khê không nói ra, nhưng Cố Kiêu hiểu được ý cậu.
Tô Khê là người tình của anh, cậu sợ gặp anh ở chỗ đông người sẽ khiến anh không vui?
Cố Kiêu: “Đừng có đoán ý tôi, tôi không thích người quá tinh ranh.”
Tô Khê hiểu sự cảnh cáo trong giọng nói của Cố Kiêu, liền vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
“Vậy em đến đây làm gì?” Cố Kiêu đột nhiên hỏi.
Tô Khê giật mình, đầu óc nhanh chóng nghĩ lý do, nhưng khi nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Kiêu thì lập tức từ bỏ ý định nói dối.
Cậu buông áo Cố Kiêu, hơi ngượng ngùng tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ là… Muốn… làm quen…”
Cố Kiêu nhíu mày: “Nói cho rõ ràng, không tôi bảo Cố Thanh dán miệng em lại.”
Tô Khê nghe vậy thì theo phản xạ quay đầu nhìn Cố Thanh, vừa đúng lúc đối phương cũng đang nhìn qua, vẻ mặt như thể chỉ cần Cố Kiêu ra lệnh là anh ta cũng sẽ dám đứng giữa chốn đông người này mà dán miệng cậu lại.
Tô Khê giật mình, lập tức thu hồi tầm mắt, giọng vô cùng rõ ràng: “Em chỉ muốn làm quen thêm với vài người thôi ạ.”
Cố Kiêu nghe xong, suy nghĩ một thoáng đã hiểu được ý Tô Khê.
Anh nheo mắt, hạ chân xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đi nịnh bợ người ta?”
Tô Khê nghẹn, muốn nói không phải nhưng lại không thể cãi vì Cố Kiêu nói đúng, chỉ là lời không dễ nghe mà thôi.
Cố Kiêu thấy Tô Khê không trả lời, sắc mặt đen lại.
“Em muốn nịnh bợ ai? Ông ta?” Cố Kiêu đột nhiên liếc về phía sau, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tô Khê ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt anh, thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt tươi cười…
Tạ Hằng Phi vốn luôn chú ý đến Cố Kiêu, bây giờ thấy anh nhìn qua thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
Tô Khê nhìn gương mặt xa lạ này, quay lại ngơ ngác nhìn Cố Kiêu.
“Không phải ông ta là bố của em à?” Cố Kiêu ngẩng đầu chế giễu.
Tô Khê chớp chớp mắt, khi hiểu được ý của anh thì mặt nóng bừng lên.
Vừa nãy rốt cuộc Cố Kiêu đã nghe được bao lâu rồi? Thật muốn chết quá!
Bây giờ Tô Khê chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi!
Đối mặt với Nguyễn Ôn Thư, cậu có thể mặt không đổi sắc mắc chửi và lươn lẹo, nhưng trước mặt Cố Kiêu thì cậu lại vô cùng xấu hổ.
“Em… Em chỉ nói bừa thôi, em không quen ông ấy.” Tô Khê đỏ mặt nhỏ giọng giải thích.
“Hừ!”
Cố Kiêu khẽ giễu một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, gác chân lên, ngón tay gõ nhẹ trên thành ghế sofa.
Chỉ có Cố Thanh hiểu rõ ông chủ nhà mình mới biết tâm trạng của Cố Kiêu bây giờ rất tốt.
Tiếc là Tô Khê không phải Cố Thanh, cậu nghĩ Cố Kiêu đang tức giận vì cậu đã ăn nói linh tinh còn dối trá, khiến anh không vui.
“Ngài Cố ơi, lần sau em sẽ không dám thế nữa, ngài đừng giận mà.”
Tô Khê cúi người, ghé sát lại gần Cố Kiêu.
Dù thời gian ở bên nhau chưa lâu, nhưng Tô Khê cũng dần hiểu được tính cách của Cố Kiêu, cơ bản anh là người ăn mềm không ăn cứng.
Cố Kiêu quay đầu nhìn đôi mắt to tròn của Tô Khê, khóe miệng nhếch lên, bất ngờ dùng ngón tay búng nhẹ lên má cậu rồi thu hồi ánh mắt, giọng cũng hơi cao: “Về sẽ phạt với em sau.”
Tô Khê nghe giọng điệu của anh, trái tim khẽ run lên, gương mặt lại càng đỏ hơn.
Cố Kiêu vẫy tay gọi Cố Thanh, thấp giọng dặn dò: “Sắp xếp vị trí cho cậu ấy.”
Cố Thanh trả lời: “Vâng.”
“Đừng xa chỗ này quá.” Cố Kiêu lại dặn dò.
“Vâng.”
Cố Thanh gật đầu, sau đó gọi nhân viên, sắp xếp cho Tô Khê ngồi ngay phía sau Cố Kiêu.
Vốn với thân phận của Tô Khê thì không phù hợp ngồi ở khu vực này, nhưng do có lời của Cố Kiêu nên không ai dám ý kiến. Mấy người ngồi xung quanh nhìn Tô Khê bằng ánh mắt tò mò, thậm chí còn cho người đi dò hỏi thân phận Tô Khê.
Người tổ chức bữa tiệc lần này không phải nhân vật của công chúng, nhưng bối cảnh gia tộc khá đặc thù, đã làm từ thiện hơn hai mươi năm, quan hệ rất rộng, vì vậy mức độ ảnh hưởng cũng không nhỏ.
Hơn nữa đối phương còn có một thân phận khác, đó là người sáng lập tạp chí thời trang IND, là tạp chí thời trang có sức ảnh hưởng lớn nhất toàn cầu, đến nay đã có tuổi đời hơn hai mươi năm.
Người này nắm giữ nhiều tài nguyên thời trang mà các ngôi sao đều mơ ước, đó là lý do tại sao người trong giới giải trí đều chen lấn xuất hiện trong sự kiện hôm nay.
Sau bài phát biểu khai mạc và chương trình biểu dưỡng, buổi đấu giá từ thiện cũng bắt đầu. Chủ nhân bữa tiệc sẽ dùng toàn bộ số tiền đấu giá được để cho vào quỹ từ thiện.
Món đồ đầu tiên được đấu giá là một bức tranh sơn thủy. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, buổi đấu giá bắt đầu.
Buổi đấu giá lần này mở cho tất cả mọi người tham gia. Vì để nịnh nọt chủ nhân bữa tiệc và thu hút sự chú ý, người trong giới giải trí cũng vô cùng hăng hái đấu giá.
Cuối cùng, bức tranh không mấy nổi tiếng đã được đấu giá thành công với giá 450 nghìn nhân dân tệ.
Tô Khê nhìn giá, không khỏi lè lưỡi.
Cố Kiêu nghe tiếng động quay đầu, thấy đôi mắt đen láy của Tô Khê đang nhìn vật phẩm thứ hai trên sân khấu.
“Thích không?”
Cố Kiêu nhìn chiếc vòng ruby trên sân khấu, hỏi cậu.
“Ah?” Tô Khê không kịp phản ứng.
Cố Kiêu gọi Cố Thanh lại gần, dặn dò điều gì đó.
Tô Khê ngơ ngác nhìn Cố Thanh gật đầu. Khi người đấu giá đưa ra giá khởi điểm xong, Cố Thanh lập tức nói: “500 nghìn.”
Tô Khê ngạc nhiên quay đầu nhìn Cố Thanh.
Giá khởi điểm của chiếc vòng là 100 nghìn, vậy mà anh ta lại đưa giá gấp tận năm lần.
“600 nghìn.” Có người tăng giá.
“700 nghìn.” Cố Thanh lại ra giá.
Đây là lần thứ hai anh ta tăng giá, lúc này hầu như không ai ra giá nữa.
Không phải họ không có tiền, mà họ biết Cố Thanh làm theo lệnh của Cố Kiêu, nên không dám lên tiếng để tránh rắc rối.
Nhưng không ai ngồi ở khu này lên tiếng, thì không có nghĩa là không ai muốn được trở thành kẻ nổi bật. Quả nhiên có người phía sau đại sảnh ra giá: “750 nghìn.”
“800 nghìn.” Gần như ngay khi người đó nói xong, Cố Thanh lại ra giá.
“850 nghìn.” Người phía sau không chịu thua.
Có Thanh lạnh lùng giơ tay: “900 nghìn.”
“950 nghìn.” Người phía sau do dự một chút, lại ra giá.
Tô Khê quay đầu nhìn ra phía sau, vì khoảng cách khá xa nên cậu không thấy rõ, nhưng nheo mắt lại thì cũng thấy người đang đấu giá chính là người vừa chửi mình.
Người đó muốn tăng giá như vậy là vì muốn gây chú ý, nếu được ông lớn nào để ý thì tốt, còn không thì có thể nâng giá lên cao cho chủ nhân bữa tiệc để ý đến mình cũng được.
Đáng tiếc, hôm nay người này lại đập phải tảng đá lớn.
Cố Thanh nghe thấy người kia tăng giá, biểu cảm không chút thay đổi, tiếp tục giơ tay ra giá.
Lần này, mức giá anh ta đưa ra khiến người khác câm nín.
“Hai triệu.” Cố Thanh mặt không đổi sắc nói.
----
Hết chương 34