Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Alpha Đỉnh Cấp Bao Nuôi Một Bé Mật Đào Rất Hung Dữ

Chương 32. Tin tức tố của anh mới thối!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Khê thấy ánh mắt thâm trầm của anh, cho rằng anh vẫn còn muốn làm tiếp, ai ngờ Cố Kiêu lại đột nhiên đứng dậy khoác áo ngủ.

Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm Tô Khê đang nằm xụi lơ trên giường lên.

Thân hình của Alpha và Omega vốn không giống nhau, khi so sánh giữa Cố Kiêu và Tô Khê lại càng thấy rõ hơn.

Cố Kiêu chỉ cần dùng một cánh tay đã dễ dàng ôm Tô Khê lên, một tay anh đặt sau đùi Tô Khê, chẳng khác gì đang ôm một đứa trẻ.

Tô Khê hoảng sợ, tay không tự giác ôm lấy cổ Cố Kiêu, cúi đầu muốn nhìn anh, nhưng vì tư thế ôm nên cậu chỉ nhìn thấy đỉnh đầu và vành tai của đối phương.

Tóc Cố Kiêu vừa đen vừa dày, chất tóc cũng hơi cứng, khiến người ta không nhịn được muốn sờ thử.

Cố Kiêu ôm người ra khỏi phòng dành cho khách, đèn hành lang sáng hơn so với trong phòng ngủ, khi vừa bước ra Tô Khê còn không kịp thích ứng.

Ngay sau đó Tô Khê nhận ra cậu còn chưa mặc đồ, lập tức xấu hổ đến mức muốn cuộn tròn lại.

Trên tầng hai của biệt thự vẫn có người hầu trực đêm, nếu không cẩn thận bị người ta nhìn thấy, vậy cậu…

Dường như đoán được suy nghĩ của Tô Khê, Cố Kiêu vỗ vỗ mông cậu, giọng điệu nhàn nhạt: “Người của tôi, không ai dám nhìn.”

Tô Khê nghe một câu “người của tôi”, lập tức đỏ cả vành tai, cánh tay cũng không tự giác ôm chặt lấy Cố Kiêu.

Cậu thích Cố Kiêu ôm cậu như vậy, khiến cậu có ảo giác đối phương rất thương cậu.

Cậu ngoan ngoãn ôm cổ Cố Kiêu, nghiêng đầu nhìn tai anh, theo bản năng cúi người sát xuống, trong nháy mắt khi Cố Kiêu bước vào phòng ngủ chính, Tô Khê nhanh chóng đặt lên đó một nụ hôn.

Bước chân Cố Kiêu hơi khựng lại, ngay sau đó anh cảm nhận được Tô Khê ôm sát lấy cổ mình, bên tai vang lên giọng nói mềm mại của cậu: “Ngài Cố ơi, em rất thích rất thích ngài…”

Trái tim Cố Kiêu như bị lông chim quét qua, hơi ngưa ngứa.

Anh ôm Tô Khê vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, đặt cậu vào bồn tắm đã được người giúp việc xả đầy nước ấm.

“Tắm qua một chút.”

Cố Kiêu cúi đầu nói.

Tô Khê ghé vào bồn tắm ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, giống hệt chú cún nhỏ hỏi: “Tắm xong có thể ngủ chung giường với ngài Cố không ạ?”

Cố Kiêu hơi sửng sốt, sau đó dường như bị bộ dáng mong đợi của cậu chọc cười nên cười nói: “Được.”

Nhìn bóng dáng Cố Kiêu rời khỏi phòng tắm, cằm Tô Khê hơi rụt lại, lặn xuống nước thổi bong bóng, sau đó nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong nước.

Làn nước ấm áp mang theo mùi thuốc, từng chút thấm vào da Tô Khê, xoa dịu sự khó chịu trên thân thể cậu.

Cố Kiêu thật sự đã phân phó người giúp việc chuẩn bị nước thuốc cho cậu tắm, là… Chuẩn bị riêng cho cậu sao? Tưởng tượng đến khả năng này, Tô Khê liền không kìm được kích động, đôi chân ở trong nước không ngừng đong đưa.

Nếu bây giờ cậu là một con cá, không chừng đã nhảy tung tăng mấy vòng trong bồn tắm rồi.

***

Chuyện của Triệu Lưu rầm rộ trên mạng suốt hai ngày, gã bị cộng đồng mạng đòi đánh đòi gϊếŧ. Cũng bị bạo lực mạng, nhưng Triệu Lưu không có bản lĩnh như Tô Khê.

Hơn nữa Tô Khê và Triệu Lưu không giống nhau, ý đồ câu dẫn Ninh Phi Chu của gã cơ hồ đã được nhận định là “sự thật”, còn việc Tô Khê đoạt đất diễn thì chẳng qua chỉ là tin đồn khó xác minh.

Vì vậy nên việc Triệu Lưu phải rời khỏi đoàn phim cũng là việc chắc chắn.

Dù sao vai của gã cũng không phải vai chính, nhân vật không qua quan trọng, tìm một người nào đó để thay thế là được, không gây ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.

“Thủ đoạn không tồi.”

Trong giờ nghỉ, Ninh Phi Chu ngồi dưới tán ô che nắng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người vừa cố tình ngồi xuống bên cạnh - Tô Khê.

Tô Khê nhìn nữ chính đang đối diễn với Thẩm Hân cách đó một quãng, đôi mắt thong thả chớp chớp, đột nhiên nói: “Ninh Dương là ai?”

Ninh Phi Chu: “Anh trai tôi, cũng là người đầu tư bộ phim này.”

Tô Khê sửng sốt, cậu không ngờ Ninh Phi Chu sẽ trả lời thẳng như vậy, không có chút do dự nào.

“Quan hệ giữa anh và anh ta không tốt à?”

Tô Khê lại hỏi.

“Sao vậy được, tôi rất yêu anh trai đấy.” Khi nói “Yêu anh trai”, khóe môi Ninh Phu Chu cong lên.

Tô Khê nhìn khóe miệng cười cười của Ninh Phi Chu, trong lòng âm thầm chửi một câu, biếи ŧɦái chết tiệt, nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi.

Cậu không quên mục đích của mình: “Anh Ninh này, Triệu Lưu bị đuổi khỏi đoàn phim rồi, anh còn muốn chơi tiếp không?”

Ninh Phi Chu nghiêng đầu nhìn lướt qua Tô Khê, hỏi lại: “Cậu nói thử xem?”

“Anh Ninh này, anh hẳn không thích bị người khác coi như quân cờ mà lợi dụng đâu nhỉ? Việc thay đổi kịch bản hẳn là do Thẩm Hân làm, tôi nghĩ chuyện này không phải anh không biết, chuyện của tôi và anh ta vốn không liên quan đến anh, vì vậy nên tôi muốn xin lỗi anh.”

“Ở trên mạng thái độ của cậu không phải thế này.” Ninh Phi Chu cười nhìn Tô Khê.

Tô Khê nghẹn một chút, sau đó giả ngu: “Trên mạng? Trên mạng nào?”

“Xì.” Ninh Phi Chu cười nhạo một tiếng, tầm mắt di chuyển đến Thẩm Hân ở gần đó, một lát sau mới lãnh đạm nói: “Cất mấy ý xấu của cậu đi, tôi không có thời gian chơi với cậu.”

Tô Khê nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm, Ninh Phi Chu nói thế tức là sau này sẽ không nhắm vào cậu nữa, cậu vội vàng cảm tạ: “Cảm ơn anh Ninh!”

Giờ phút này Tô Khê thể hiện một cách xuất sắc biểu hiện “anh hùng bàn phím” của mình.

“Cút đi, mùi pheromone của cậu khiến tôi phát ói.” Ninh Phi Chu liếc mắt nhìn Tô Khê một cái, phẩy tay như đuổi ruồi để đuổi cậu đi.

Tô Khê nhếch nhếch miệng, sờ miếng dán ngăn mùi sau gáy, thầm mắng.

Mẹ nó, pheromone của anh mới thối, cả nhà anh đều thối! Anh đúng là đồ chó, mãi mãi đều là chó! Pheromone của anh là mùi cứt chó!

Thầm mắng chửi trong lòng một hồi lâu, Tô Khê mới mang theo gương mặt rạng rỡ rời đi.

Trợ lý của Ninh Phi Chu ở bên cạnh nhìn một màn này, cằm cũng muốn rớt cả ra. Sau khi Tô Khê rời đi, cậu ta mới nhích đến cạnh Ninh Phi Chu, thấp giọng hỏi:

“Anh Ninh, cứ vậy buông tha cho cậu ta à? Hai ngày trước cậu ta còn mang bộ dáng kiêu ngạo chửi nhau với fan của anh trên mạng đó! Đáng lẽ phải đánh cho anh ta mấy cái mới đúng!”

“Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?” Ninh Phi Chu giương mắt nhìn trợ lý.

Trợ lý nhìn sắc mặt của đối phương, cứng cả người: “Không ạ, không phải ạ…”

“Ở bên xem cậu ta và Thẩm Hân cắn nhau chẳng phải vui hơn sao?” Ninh Phi Chu nói.

Trợ lý ngẩn người, sau đó đầu óc lập tức xoay chuyển!

Anh Ninh muốn tọa sơn quan hổ đấu! Thẩm Hân kia cũng không phải người tốt lành gì, lúc trước gã còn lấy anh Ninh của bọn họ ra làm bia đỡ để đối phó Tô Khê, nếu bây giờ anh Ninh còn nhằm vào Tô Khê chẳng phải vừa đúng ý Thẩm Hân hay sao?

Ninh Phi Chu quả thật cũng có suy nghĩ giống trợ lý, nhưng ngoài ra, anh ta còn cảm thấy Tô Khê này rất thú vị. Anh ta thật sự “không đành lòng” khiến người ta phải rời khỏi đoàn phim, nếu vậy thì lại không có chuyện vui để xem nữa.

Sau khi kết thúc trò khôi hài, đoàn phim lại tiếp tục làm việc.

Tô Khê giải quyết xong một chuyện, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, lúc không cần quay thì nghiên cứu kịch bản, nghiêm túc học tập kỹ thuật diễn.

Có lẽ trời sinh Tô Khê hợp với nghề diễn viên, cậu không có xuất thân chính quy, nhưng trên người lại mang theo linh khí tự nhiên, khi quay phim có thể nắm bắt được chính xác ý của đạo diễn Hàn.

Có mấy lần quay, đạo diễn Hàn Thành còn tự mình chỉ dẫn cho Tô Khê. Phải biết rằng trong đoàn phim, nhận được đãi ngộ này chỉ có vài tiền bối lão làng, còn những người khác nếu diễn không tốt, hoặc là bị bắt dừng, hoặc là ăn mắng mà thôi.

Hàn Thành tự thân chỉ dẫn, mà Tô Khê thì không có chút nào được sủng mà kiêu, ngược lại còn trao đổi ý tưởng của mình với đạo diễn, mà câu nào câu nấy đều hợp tình hợp lý, khiến đạo diễn Hàn Thành cũng khá hài lòng với người mới này.

Thẩm Hân thấy Tô Khê không bị Ninh Phi Chu làm hỏng thanh danh, ngược lại còn được đạo diễn ưu ái, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đến giờ nghỉ, Tô Khê lấy cớ đưa nước đến trước mặt Thẩm Hân.

“Ảnh đế Thẩm, uống nước này.”

Tô Khê cười tủm tỉm đưa bình nước cho cậu ta.

Thẩm Hân con chưa kịp nói gì, trợ lý đứng bên cạnh đã bước lên trước, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Khê.

“Hung dữ vậy, anh Thẩm này, tôi chỉ mang nước đến cho anh thôi, sao vậy, chẳng lẽ anh định cho con chó bên cạnh này cắn tôi à?” Tô Khê nhướng mày nhìn Thẩm Hân.

Trợ lý của Thẩm Hân nghe thấy, nháy mắt tức giận: “Cậu muốn chết hả?!”

“Đừng kêu tiếng chó thế, lần trước anh cắn tôi tôi còn chưa tính sổ đâu.” Tô Khê quét mắt nhìn trợ lý một cái, sau đó lại quay về phía Thẩm Hân, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Thẩm cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Nói xong, Tô Khê cúi người đặt bình nước xuống bàn, xoay người rời đi.

Chọc người thì phải tìm chỗ đau mà chọc, Thẩm Hân lợi dụng Ninh Phi Chu hãm hại cậu, kết quả không trộm được gà còn mất nắm gạo, chắc chắn hiện giờ đang vô cùng giận dữ. Tô Khê không ngại đúng lúc tới chọc cho đối phương một nhát, tốt nhất là khiến người ta phát điên luôn.

Nhưng khiến Tô Khê không ngờ là, cho dù cậu đã kí©h thí©ɧ Thẩm Hân như vậy, mà suốt khoảng thời gian sau đó, đối phương không làm gì nữa, còn cậu cũng quay phim vô cùng thuận lợi.

Ngày thứ ba sau khi Triệu Lưu rời khỏi đoàn phim, Nguyễn Ôn Thư mới gọi điện đến.

Trong điện thoại, Nguyễn Ôn Thư luôn dịu dàng lại văng tục.

Nguyễn Ôn Thư: “Thằng ngu Triệu Lưu! Hôm nay tôi mới biết chuyện tối hôm đó. Gã dám lợi dụng tôi lừa cậu! Đều tại tôi, hôm đó gã bảo cậu có việc đi trước, vậy mà tôi không gọi cho cậu để hỏi lại, tôi đúng là đồ ngu! Ngu chết mất!”

“Ừm, đúng là rất ngu.” Tô Khê cười nói tiếp.

Nguyễn Ôn Thư nghẹn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Xin lỗi cậu Tô Khê…”

“Được rồi, con người ấy, ít than trách bản thân, chửi người khác nhiều thêm mấy câu, vậy thì sống mới thoải mái được.”

Tô Khê cũng đoán lần này Nguyễn Ôn Thư bị lợi dụng, nên cậu cũng không có ý trách móc đối phương.

Nghe Tô Khê nói, trong lòng Nguyễn Ôn Thư cũng nhẹ nhõm. Cậu sợ vì chuyện này mà rạn nứt tình cảm của hai người, như vậy rất không đáng.

Hai người lại tào lao thêm một lát, Nguyễn Ôn Thư đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi Tô Khê, tối chủ nhật tuần này có một buổi tiệc từ thiện ở khu triển lãm trung tâm, tôi có thư mời này, nghe nói có nhiều tiền bối lão làng cũng đến dự, là một cơ hội tốt để làm quen đấy. Chúng ta cùng đi nhé?”

Nguyễn Ôn Thư vốn là blogger nhưng có rất nhiều người theo dõi, giấy mời của cậu là do phía nền tảng mời. Nếu có thể xuất hiện trong buổi tiệc có nhiều ngôi sao nổi tiếng như vậy, hoặc kết thân được với đại gia nào đó, thì chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển sau này.

----

Hết chương 32
« Chương TrướcChương Tiếp »