Chương 31. Bò lên giường của ai

Tô Khê ngồi dưới gốc cây ăn cơm hộp do đoàn phim phát, nhìn cảnh hỗn loạn ở phía xa, thong thả nuốt thức ăn, tâm trạng rất tốt.

Khi Triệu Lưu bị đưa ra khỏi phòng nghỉ của Ninh Phi Chu thì đã được cởi trói và mặc quần áo, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Trợ lý của Ninh Phi Chu tìm đạo diễn trình bày, giọng rất lớn nên nhiều người trong đoàn phim đều đến xem thử, thậm chí còn có người lén chụp ảnh.

Tin Triệu Lưu cố gắng quyến rũ Ninh Phi Chu nhanh chóng lan truyền trong đoàn phim, cả buổi chiều mọi người đều bàn tán xôn xao.

Dù đoàn phim đã cố gắng giữ bí mật, nhưng thông tin vẫn bị phát tán trên mạng.

Buổi chiều tin tức đã lan nhanh, đến tối thì trở thành hot search bạo đỏ, hình ảnh của Triệu Lưu bị lộ, khiến fan Ninh Phi Chu nổi giận.

Tô Khê nằm trên giường lớn trong phòng dành cho khách, đăng nhập tài khoản Weibo clone, tìm mấy câu chửi mà trước đây fan Ninh Phi Chu mắng mình, sao chép, thay tên mình bằng tên của Triệu Lưu, rồi dán vào Weibo của Triệu Lưu.

Ngón tay Tô Khê lướt như bay trên bàn phím điện thoại, lúc này cậu đã hóa thân thành “fan trung thành của Ninh Phi Chu”, cùng với các fan thật sự cùng đối đầu với kẻ thù chung, bận rộn không ngừng. Khi mắng hăng máu quá hai chân cậu còn đạp mấy cái.

Cậu mải mê đến mức không để ý có người vào phòng, mãi đến khi thân hình cao lớn của Cố Kiêu phủ xuống, đọc lướt qua bình luận mà Tô Khê đang gõ dở: “So với kẻ chó cậy gần chủ mà bò lên giường của người khác như Tô Khê, anh còn không biết xấu hổ gấp nhiều lần…”

Ngón tay đang gõ mà hình di động của Tô Khê cứng đờ, cậu quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Cố Kiêu gần trong gang tấc.

Anh đang cúi người xuống, khi thấy Tô Khê quay đầu lại, ánh mắt sâu thăm thẳm của anh cũng nhìn về phía cậu.

Tô Khê sợ hãi giấu điện thoại đi, dùng cả tay lẫn chân bò dậy: “Ngài Cố, sao ngài lại vào đây?”

“Tôi không vào được à?” Cố Kiêu đứng thẳng lên, hạ mắt nhìn cậu.

Tô Khê vội xua tay: “Không phải… Ý em là, hôm nay ngài về sớm quá.”

“Vậy thì,” Cố Kiêu đưa tay nâng cằm Tô Khê lên, tò mò hỏi, “Em đang mắng ai? Bò lên giường của ai?”

Tô Khê ngây ra một lúc mới hiểu Cố Kiêu đang nói về bình luận vừa nãy, khuôn mặt nhỏ của cậu lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không… Em không…”

“Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, những đứa trẻ không ngoan thì sẽ bị ăn đòn.”

Cố Kiêu nâng cằm cậu lên, trong giọng nói mang theo cảnh cáo.

Cằm Tô Khê hơi nhói đau, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Kiêu, cậu vội nắm vạt áo anh, mềm mại nói: “Ngài Cố, em chỉ leo lên mỗi giường của ngài thôi, thật đấy ạ…”

Nói xong, Tô Khê vươn ngón tay kéo vạt áo Cố Kiêu.

Cố Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Khê một lúc mới thả cậu ra.

Tô Khê đưa tay xoa xoa khuôn mặt bị bóp đau, lấy hết dũng khí nhích lại gần Cố Kiêu, nắm tay anh rồi cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay kia, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ngài Cố ơi, ngài giận rồi ạ?”

Cố Kiêu rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Khê, không nói gì.

Tô Khê ôm tay Cố Kiêu, mềm giọng giải thích: “Em đang mắng người trong đoàn phim, hôm qua gã lừa em ra ngoài, còn hạ thuốc em nữa. Nếu không phải em luôn mang theo thuốc an thần phòng thân thì hôm qua sợ em không về được rồi. Ngài Cố ơi, em không hề bò lên giường ai, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với người khác ngoài ngài, thật đấy ạ, xin ngài tin em đi mà.”

Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, ánh mắt rất thành thật.

Cố Kiêu nghe Tô Khê giải thích, hỏi lại một câu: “Tại sao tối qua không nói với tôi?”

Tô Khê chớp mắt, nghĩ một lát rồi trả lời: “Em không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm phiền ngài ạ, hơn nữa ngài cũng dạy em phải làm gì rồi mà.”

Ánh mắt Cố Kiêu lóe lên chút nghi hoặc.

“Không phải ngài nói rồi sao, ai bắt nạt ngài, ngài sẽ chọn cho gã một ngôi mộ tốt.”

Tô Khê thấy sắc mặt Cố Kiêu dịu lại, bản thân cũng thả lỏng, giọng nói lại càng nhẹ hơn.

Cố Kiêu nghe vậy thì hơi nhướng mày. Anh nhìn sự đắc ý thoáng qua trong mắt Tô Khê, hiếm khi đùa giỡn: “Cậu chọn mộ cho kẻ bắt nạt mình chỉ bằng cách mắng mấy câu thôi à?”

“Đừng coi thường sức mạnh của lời mắng chửi, trong giới này, có nhiều người vì bị mắng mà phải rút khỏi giới giải trí đó. Hơn nữa, em không chỉ mắng vài câu thôi đâu, em còn…”

Nói đến đây, Tô Khê chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều, cậu vội vàng dừng lại.

Cố Kiêu thấy Tô Khê đột nhiên không nói gì nữa, hừ một tiếng, ra lệnh: “Không được nói chuyện nửa chừng.”

Tô Khê nghẹn lời, bẻ bẻ ngón tay, nhỏ giọng nói rất nhanh: “Em… Em còn lột đồ gã, ném vào phòng nghỉ của người khác, lấy độc trị độc…”

Tô Khê sợ Cố Kiêu nghe rõ nên nói vừa nhỏ vừa nhanh, không chút ngắt quãng.

Cố Kiêu bị hành động của Tô Khê làm cho buồn cười. Anh ngồi xuống mép giường, kéo Tô Khê vào lòng, đánh nhẹ một cái vào mông cậu như trừng phạt.

Trong phòng yên tĩnh nên một cái đánh này rất vang, Tô Khê giật mình suýt nhảy dựng lên.

“Không muốn bị đánh thì nói chậm thôi.” Một tay Cố Kiêu ôm eo Tô Khê, một tay đặt phía sau cậu.

Tô Khê nghe lời cảnh cáo của Cố Kiêu mà mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống, nhưng Cố Kiêu lại không buông tha, buộc cậu phải nói cho rõ ràng.

Không còn cách nào khác, Tô Khê đành phải nói chậm và rõ: “Em gây ra xung đột giữa gã và người khác, để fan người kia chửi gã trên mạng, khiến danh tiếng của gã xuống dốc không phanh, có thể làm cho gã không thể tiếp tục tồn tại trong giới…”

Nói xong, Tô Khê thầm bổ sung trong lòng, những kẻ mắng chửi mình đều là chó. Ninh Phi Chu là chó, fan của Ninh Phi Chu là chó, Triệu Lưu cũng là chó, đúng rồi, Thẩm Hân cũng là chó, bất kỳ ai mắng chửi và hại mình đều là chó.

Cố Kiêu thấy Tô Khê như phạm nhân ngoan ngoãn thú nhận, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Nghe Omega nhỏ lầm bẩm kể về mấy chiêu trò nho nhỏ của mình, Cố Kiêu không thấy có gì sai trái, ngược lại còn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn thừa nhận của Tô Khê rất đáng yêu.

Không hiểu sao, Cố Kiêu nâng tay xoa nhẹ lên má Tô Khê.

Gò má ấm áp, khi xoa lên rất mềm mại. Ánh mắt Cố Kiêu rơi xuống đôi môi căng mọng như thạch của Tô Khê, đột nhiên anh giải phóng ra pheromone đặc trưng của Alpha.

Tô Khê ngửi thấy mùi long diên hương nồng nặc, giọng nói của cậu ngừng lại, yết hầu nhỏ xinh trượt lên trượt xuống với tốc độ rất nhanh, lỗ chân lông toàn thân như nở cả ra.

Omega không có sức đề kháng với pheromone của Alpha, Tô Khê lại càng không thể chống cự lại được pheromone của Cố Kiêu.

Cậu đỏ mặt ôm cổ Cố Kiêu, ngẩng đầu thử hôn nhẹ vào cằm anh: “Ngài Cố ơi…”

Cố Kiêu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nồng đậm của Tô Khê. Anh nắm gáy cậu, cúi đầu trầm giọng hỏi: “Muốn không?”

Rõ ràng anh là người giải phóng pheromone quyến rũ Tô Khê trước, nhưng bây giờ lại hoàn toàn chiếm thế chủ động, hỏi những lời vừa sắc tình vừa xấu hổ.

Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu, tuyến thể sau gáy tỏa ra mùi hương ngọt ngào, triền miên cùng mùi long diên hương.

Hàm răng cắn xuống tuyến thể, ép Omega tiếp nhận pheromone của mình, hẳn là bản năng đã khắc vào xương tủy của Alpha.

Cố Kiêu là một Alpha có tính bản năng rất mạnh, thậm chí tính xâm lược còn cao hơn so với các Alpha khác.

Anh không chỉ muốn thân thể của Tô Khê phục tùng, mà trong khoảnh khắc này, anh muốn cả tâm lý của đối phương cũng phải phục tùng mình.

Cố Kiêu từ phía sau nâng cằm Tô Khê lên, ghé vào tai cậu, thấp giọng dụ dỗ: “Em có phải là một đứa trẻ nghe lời không?”

Tô Khê bị ép ngửa đầu, cần cổ yếu ớt vươn dài trong không khí, cảm giác đau nhói sau cổ lại khiến cậu trầm mê, theo bản năng dùng giọng mũi đáp lại: “Vâng…”

“Nghe lời ai?” Cố Kiêu lại hỏi.

“Nghe lời ngài Cố ạ.” Tô Khê giơ tay nắm lấy ngón tay Cố Kiêu, trong mắt ngập hơi nước.

Cố Kiêu nghe được câu trả lời của cậu, dường như khen thưởng mà hôn nhẹ lên tuyến thể sau cổ: “Ngoan quá.”

Tô Khê bị hôn đến đỏ mặt, vô thức nhích cổ ra phía trước, nhưng ngay lập tức hàm răng của Alpha lại đột nhiên xuyên qua làn da mỏng, cắm thẳng vào tuyến thể.

Tô Khê cảm thấy mình giống hệt một con thỏ nhỏ bị sói cắn, thân thể theo bản năng cựa quậy một chút, nhưng mở miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong nháy mắt hàm răng đâm xuyên qua tuyến thể, pheromone của Omega trở nên nồng đậm, kí©h thí©ɧ sự hung ác và ham muốn chiếm hữu của Alpha.

Pheromone quyện vào nhau trong không khí, tựa như một chiếc lưới lớn mềm mại, trói Tô Khê lại, khiến cậu thống khổ, cũng khiến cậu vui sướиɠ.

Cậu như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chỉ có thể dựa vào sự khống chế của Cố Kiêu mà tồn tại.

Alpha càng mạnh, thì khi làm chuyện này, tinh lực lại càng tràn trề.

Mà hôm nay đúng lúc tâm tình của Cố Kiêu rất tốt, Tô Khê ngất xỉu mấy lần, lại bị đối phương làm cho tỉnh lại, bị động thừa nhận sự xâm lược điên cuồng của Alpha, mãi cho đến khi tuyến thể sau gáy bị cắn đến mức sưng đỏ, cậu mới khóc thút thít xin tha.

“Ngài Cố ơi, em đau… không muốn nữa, không muốn nữa đâu… Em không chịu nổi…”

Giọng của Tô Khê khàn khàn vô lực, vì không muốn cho Cố Kiêu tiếp tục cắn nữa nên cậu cuộn tròn người chui vào ngực đối phương, cánh tay ôm chặt eo Cố Kiêu, gương mặt cũng dán vào ngực anh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Khi Omega ngọt ngào xin tha, trong giọng nói sẽ vô thức mang theo chút làm nũng.

Khiến người ta nhịn không được thương tiếc, đồng thời lại càng muốn khiến cho cậu khóc lớn hơn

Cố Kiêu tà ác nâng mặt đối phương lên, nở nụ cười hiếm thấy rồi ra lệnh: “Cầu xin tôi đi.”

Khóe mắt Tô Khê ướŧ áŧ, chóp mũi phiếm hồng, nghe thấy lời của Cố Kiêu thì dùng sức ôm chặt lấy eo anh, nhỏ giọng nói: “Cầu xin ngài mà…”

Cố Kiêu nhìn bộ dáng mềm mại của Omega nhỏ, tâm tình rất tốt nâng cằm đối phương lên, dùng lòng bàn tay xoa lên má cậu, dịu dàng như đang xoa một viên ngọc quý.

---

Hết chương 31