Chương 30. Một ngôi mộ tốt

Cố Kiêu nghe Mục Ngôn nói thì hơi sửng sốt.

“Anh ơi, có phải Tô Khê bị người ta bắt nạt không ạ?” Mục Ngôn không thấy Cố Kiêu nói gì nên hỏi lại.

Cố Kiêu đột nhiên nhớ hôm qua khi Tô Khê về thì ngón tay bị thương, mặt thì sưng đỏ, khiến anh hơi nhăn mày.

“Đưa thằng bé về phòng ngủ đi.”

Cố Kiêu không trả lời câu hỏi của Mục Ngôn, mà dặn dò bảo mẫu.

Sau khi Mục Ngôn về phòng, Cố Kiêu lên tầng, đẩy cửa phòng dành cho khách.

Tô Khê đang ngồi ngẩn ngơ ở mép giường gần cửa sổ, nghe thấy có tiếng mở cửa thì quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Cố Kiêu. Cậu hơi sửng sốt, vội vàng đứng lên.

Cố Kiêu thấy cậu chưa ngủ liền nhấc chân đi vào, dừng lại trước mặt cậu, sau đó đưa tay nâng cằm của Omega nhỏ lên, nhìn thật kỹ mặt cậu.

Đôi mắt hơi hồng, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ.

Cố Kiêu nhìn xong thì buông tay ra, Tô Khê cúi đầu, chớp chớp mắt.

“Ở ngoài bị bắt nạt?” Cố Kiêu hỏi.

Nghe vậy, Tô Khê nhìn chằm chằm vào mắt Cố Kiêu một lúc, đột nhiên tiến lên một bước áp sát vào Cố Kiêu, dang tay ôm lấy eo anh, cả gương mặt nhỏ vùi vào l*иg ngực của đối phương.

Anh mới từ bên ngoài về, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi từ buổi sáng.

Chóp mũi Tô Khê dán vào lớp vải của áo sơ mi, ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ người anh, ấm áp đến mức dường như có thể chữa lành mọi khó khăn.

Cậu tham lam cọ cọ mũi lên ngực anh, siết chặt tay hơn một chút.

Cố Kiêu cúi đầu nhìn Omega nhỏ đang ôm mình, hỏi: “Sao thế?”

Tô Khê vùi đầu vào ngực anh, hỏi nhỏ: “Ngài Cố ơi, làʍ t̠ìиɦ nhân của ngài chẳng lẽ không được làm nũng hay sao chứ?”

Vì đang áp má vào ngực Cố Kiêu nên giọng Tô Khê có chút mơ hồ, nhưng lại càng trở nên mềm mại hơn.

Cố Kiêu không tự giác nâng tay đặt lêи đỉиɦ đầu cậu xoa nhẹ như đang vuốt ve một chú cún con.

Tô Khê cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh đầu, sống mũi đột nhiên cay cay.

“Ngài Cố ơi.”

“Ừ?”

“Tay ngài ấm quá đi.” Tô Khê nói nhỏ.

Cố Kiêu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phóng pheromone để an ủi đối phương.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Tô Khê như một đứa trẻ ôm thật chặt Cố Kiêu, hỏi nhỏ: “Ngài Cố ơi, hôm nay ngài có thể ở lại đây với em được không?”

“Chỉ một lát thôi mà.” Tô Khê ngẩng đầu nhìn Cố Kiêu.

Cố Kiêu cúi đầu chăm chú nhìn Tô Khê, không từ chối mà nói: “Đi chuẩn bị nước tắm cho tôi đi.”

Mắt Tô Khê sáng bừng lên, lập tức buông Cố Kiêu ra chạy đi, nhưng chạy được hai bước lại đột ngột vòng trở lại, nhón chân hôn lên môi Cố Kiêu một cái rồi nhe răng cười, sau đó mới tiếp tục chạy vào phòng tắm.

Cố Kiêu nhìn cậu lon ton chạy đi, đưa tay chạm vào môi, trên khóe môi dường như vẫn còn vương lại chút ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Cố Kiêu ở lại phòng dành cho khách, nhưng anh không thấy khó chịu, vì trong phòng tỏa ra mùi hương rất nhẹ, thậm chí trên gối cũng mang theo mùi mật đào ngọt ngào của Omega nhỏ, anh rất thích.

Khi Cố Kiêu nằm xuống, Tô Khê cũng leo lên giường, chui vào chăn với anh nhưng không lại gần mà nằm cách anh tầm một cánh tay.

“Ngài cố ơi, em hỏi ngài một câu được không?”

“Hỏi đi.”

“Ngài đã từng bị ai bắt nạt chưa ạ?”

“Chưa.”

“Vậy… Nếu có người cố tình bắt nạt ngài, ngài sẽ làm gì ạ?’ Tô Khê nằm nghiêng nhìn Cố Kiêu.

Cố Kiêu nhìn lướt qua Tô Khê, bình thản nói: “Tôi sẽ chọn cho họ một ngôi một tốt.”

Tô Khê ngạc nhiên, sau đó không kìm được mà nở nụ cười.

Cậu nhích lại gần Cố Kiêu, ngón tay quấn lấy tay anh, ngay cả mặt cũng dán vào cánh tay anh, khẽ nói: “Ngài thật là giỏi…”

Cậu thích Cố Kiêu, ngưỡng mộ anh, không ngừng đuổi theo anh.

Tô Khê tưởng rằng mình sẽ hồi hộp đến mức không ngủ được, nhưng ôm cánh tay Cố Kiêu một lúc cậu đã ngủ thϊếp đi.

Cố Kiêu quay đầu nhìn Tô Khê đang ôm chặt tay mình, bất giác cảm thấy trong lòng mềm mại hẳn đi.

Trực giác của con người rất nhạy bén, anh có thể cảm nhận được sự ỷ lại của Tô Khê đối với anh. Có lẽ bởi vì anh đã đánh dấu cậu, pheromone phù hợp lẫn nhau, nên cậu mới ỷ lại vào anh như vậy. Nhưng Cố Kiêu không hề phản cảm với sự ỷ lại này.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Omega đang ngủ bên cạnh anh nhìn rất dễ thương.

Bình thường thì trông rất lanh lợi, nhưng bị bắt nạt lại không bao giờ mở miệng nhờ anh gipú đỡ.

Lần trước hình như cậu nói muốn vào Gia Duyệt.

Muốn phát triển trong làng giải trí thì cần có một công ty quản lý tốt.

Thấy Tô Khê ngoan ngoãn như vậy, anh cũng không ngại giúp cậu một chút.

***

Hôm sau lúc Tô Khê thức dậy thì Cố Kiêu đã đi rồi.

Cậu mở mắt nhìn chiếc đèn có hình thù kỳ lạ treo trên trần, sau đó lại lăn người nằm sang chỗ mà Cố Kiêu đã nằm tối qua.

Tô Khê dụi đầu vào gối, hít một hơi thật sâu rồi bật dậy

Mới sáng sớm đã ngửi thấy mùi hương của Cố Kiêu, thật là sảng khoái!

Mà khi người ta sảng khoái thì dễ kích động, một khi kích động thì sẽ phải tìm việc gì đó để làm!

Tô Khê quay đầu sờ soạng trên đầu giường, móc di động của mình ra, mở Weibo, sau đó nằm dựa lưng vào giường gõ chữ. Thẩm Hân hay Ninh Phi Chu gì đi nữa, tất cả đều chết hết đi!

Sau một ngày, Tô Khê đã đầy máu sống lại, bắt đầu đại khai sát giới trên Weibo, một người đối đầu vạn người.

Cậu đáp trả từng lời chửi rủa của antifan, từng câu từng chữ rõ ràng, chỗ nào không thể đáp lại được thì chỉ đơn giản gửi một dấu chấm, hệt như một vị Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, dùng một dấu chấm để nói với kẻ kia là cậu đã đọc.

Sau khi chiến đấu xong, Tô Khê đăng một trạng thái mới trên Weibo.

[Suối chảy róc rách]: Tui chỉ là một con sứa đầy nước đóng giả làm người, lúc khó khăn thì chỉ biết rơi nước mắt, rồi từ từ khô quắt. Nhưng mà ưu điểm lớn nhất là mỗi ngày tui đều cười ha ha. [Hình ảnh] [Hình ảnh].

Sau khi đăng xong, cậu tải thêm hai bức ảnh tự sướиɠ, trong ảnh Tô Khê đang nhe hàm răng trắng tinh ra cười, còn giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V.

Thoát Weibo, Tô Khê cảm thấy vô cùng thoải mái, đóng ứng dụng, để mặc những kẻ ghét cậu đang giận dữ.

***

Do cảnh quay tăng lên, gần đây Tô Khê phải đến trường quay nhiều hơn, dù không có cảnh thì cũng phải có mặt.

Sáng nay, cậu xuất hiện tại phim trường với tinh thần phấn chấn, thậm chí còn cười hớn hở chào hỏi mọi người, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng của mấy ngày trước.

Triệu Lưu nhìn nụ cười trên mặt Tô Khê thì hơi nhíu mày, theo phản xạ nhìn về phòng nghỉ của Ninh Phi Chu.

“Anh Triệu, chào buổi sáng nhé.” Tô Khê tươi cười nói.

Triệu Lưu nhìn nụ cười của đối phương thì hơi bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu chào lại.

Hôm qua, theo chỉ dẫn của Ninh Phi Chu, hắn đã đưa cậu vào phòng riêng rồi ra ngoài nói với Nguyễn Ôn Thư là Tô Khê có việc đột xuất phải đi ngay, còn những việc xảy ra sau đó hắn không biết. Nhưng nhìn biểu hiện của Tô Khê thì chẳng lẽ hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra?

Tuy nhiên, Triệu Lưu cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vì đoàn phim đã gọi chuẩn bị quay.

Buổi sáng quay không nhiều lắm, khoảng mười một giờ đã xong hết.

Do đoàn phim có nhiều ngôi sao, phim trường cũng lớn, nên các diễn viên chính đều có phòng nghỉ và trang điểm riêng.

Dù Ninh Phi Chu không nổi tiếng bằng Thẩm Hân, nhưng do có tiền đầu tư nên cũng có phòng nghỉ riêng.

Sau khi quay xong, Ninh Phi Chu cùng trợ lý quay về phòng nghỉ. Trợ lý vừa mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong đã hoảng hốt lùi lại hai bước, suýt thì đυ.ng vào Ninh Phi Ch.

Ninh Phi Chu nhíu mày đẩy trợ lý ra, bước tới nhìn vào bên trong, thấy cảnh tượng bên trong, anh ta sững người, rồi hơi nhếch lông mày.

Giữa phòng nghỉ có đặt một chiếc ghế, trên ghế có một người đàn ông không mặc gì bị trói chặt bằng dây đỏ, gương mặt đỏ bừng, l*иg ngực phập phồng.

Người đó không ai khác chính là Triệu Lưu, người mà sáng nay Tô Khê còn vui vẻ chào hỏi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Ninh Phi Chu rung lên.

[Hy vọng anh Ninh thích.]

Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Ninh Phi Chu nhếch miệng cười.

Thật là thú vị.

“Anh Ninh, ai đã làm việc này?!” Trợ lý ngạc nhiên hỏi.

Ninh Phi Chu đáp: “Tô Khê.”

Trợ lý lập tức hiểu ra, Tô Khê đang trả thù.

Dù không phải lúc nào cũng đi theo Ninh Phi Chu, nhưng vẫn nắm được hết các công việc của hắn, nên trợ lý cũng biết chuyện tối qua.

Nhưng anh Ninh làm vậy cũng vì bị Tô Khê cướp vai diễn. Địa vị của cậu ta không bằng anh Ninh, vậy mà dám làm như thế?

“Sao cậu ta dám làm vậy chứ?” Trợ lý không hiểu.

“Sao lại không dám? Ai đã khiến đạo diễn phải thay đổi kịch bản? Tô Khê vừa vào đoàn phim đã đắc tội Thẩm Hân, Thẩm Hân dùng tôi làm mồi nhử để đối phó cậu ta, vậy nên mới xuất hiện chuyện ồn ào trên mạng.”

“Cái gì?” Trợ lý kinh ngạc, khó mà tin nổi là chính Thẩm Hân đề nghị trợ lý thay đổi kịch bản.

“Nhưng mà không đúng, nếu Thẩm Hân muốn xử lý Tô Khê thì chỉ cần một câu thôi cũng đủ đuổi cậu ta ra khỏi đoàn phim rồi, sao còn giúp cậu ta tăng đất diễn?”

“Vậy mới thú vị chứ?”

Trợ lý mơ hồ: “Gì cơ?”

“Thẩm Hân không phải người tốt, thủ đoạn của gã rất bẩn thỉu, gã dùng cách này giữ Tô Khê ở lại đoàn phim, vậy thì sau này sẽ dễ xử lý cậu ta hơn.”

Trợ lý nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, mãi một lúc sau mới hiểu ra: “Vậy… Vậy Thẩm Hân cũng lợi dụng anh…”

“Gã? Gã mà cũng dám à? Tôi chỉ tiện thể tìm chút thú vui cho anh trai thôi.”

“Vậy… Anh Ninh, còn người này thì sao? Chúng ta phải làm gì?” Trợ lý chỉ vào phòng nghỉ.

“Đi tìm Hàn Thành đi, nói với ông ta, để ông ta tìm người xử lý.” Ninh Phi Chu nói xong, liếc nhìn phòng nghỉ rồi quay lưng đi về phía xe bảo mẫu.

----

Hết chương 30